Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhàn nhã ra khỏi nhà, Từ Mật thong thả qua nhà họ Diệp bên cạnh.

Từ Mật hít thở sâu mấy hơi thở, đưa tay ra rồi rút lại, do dự một hồi lâu sau mới dứt khoát bấm chuông cửa.

Chờ cả ngày, vẫn chưa thấy ai tới mở cửa, do đó cô cho là nhà họ Diệp không có ai đang ở nhà.

"Quái. . . . . . sao chị nói anh Nặc đang ở nhà nhỉ!" Từ Mật khẽ cau mày.

Thật đáng tiếc, khó khăn lắm cô mới biết được hôm nay cả nhà họ Diệp đến bệnh viện với chị Mễ Mễ, chỉ còn anh Nặc ở nhà trông nhà mà thôi. Vốn định lợi dụng cơ hội này lén lút chung đụng với Diệp Nặc, chung đụng, lần nữa bồi dưỡng tình cảm hai năm xa nhau của hai người.

Cánh cửa đột nhiên ‘két’ một tiếng, dọa cô giật mình, theo phản xạ lùi về phía sau một bước.

Cửa chính từ từ mở ra, lộ ra khuôn mặt còn đang mơ ngủ của Diệp Nặc.

Rất rõ ràng, anh đang ngon giấc trong mộng đep, lại bị tiếng chuông cửa làm cho giật mình tỉnh giấc.

"A, là em . . . . ." Diệp Nặc không còn hơi sức híp mắt, giơ tay lên gãi gãi tóc rối bời, đánh một ngáp thật lớn.

"Anh Nặc, thật xin lỗi, quấy rầy anh nghỉ ngơi. Em có chút chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ, không biết có được không?"

Diệp Nặc hạ mí mắt, dựa cửa yên lặng không đáp.

Sự im lặng đáng sợ, làm cho cô có chút lo lắng.

Chẳng lẽ anh không muốn cho cô vào nhà sao? đầu óc Từ Mật xoay chuyển lung tung, suy tính trong nháy mắt khi anh đóng cửa không cho cô vào, có nên vô lại ầm ĩ đòi vào hay không?

". . . . . . Ừ, vào đi." Qua năm giây, anh miễn cưỡng nhìn cô gật đầu.

Từ Mật như trút được gánh nặng toét miệng cười một tiếng, giống như đứa bé đi theo sau anh, nhảy nhót vào cửa.

Diệp Nặc không để ý đến cô, cô lại giống như du hồn chạy qua chạy lại trong nhà họ Diệp.

Từ Mật đi theo sau lưng anh lại đột nhiên dừng lại bước chân, nhìn bóng lưng anh một chút, lại chần chờ quay đầu nhìn cửa chính sau lưng mình.

Suy nghĩ một chút, cô nhún nhún vai, tốt bụng xoay người lại đóng cửa giúp anh.

Anh giống như người mộng du, một đường đi thẳng vào phòng khách, lại đi thẳng một đường vào phòng ngủ, cô cũng một đường đi theo.

Từ Mật nhìn anh vào phòng, trong nháy mắt xương cốt toàn thân anh giống như bị rút sạch, mềm nhũn ngã nằm trên giường, hai tay dang rộng, thoải mái lên tiếng rên rỉ.

Từ Mật mở to mắt.

Khoan đã, chẳng lẽ anh. . . . . . muốn đi ngủ?

Nếu như thật sự anh muốn đi ngủ, vậy cô phải làm thế nào?

"Ách. . . . . . anh Nặc?" Cô đứng ở bên giường, l!q!đ, lúng túng kêu.

Năm giây sau, tiếng chăn trên giường rơi xuống.

"Không phải chứ?" Từ Mật kinh ngạc há miệng, khó tin nhìn người đàn ông trên giường kia.

Cô gãi gãi đầu, nhìn bốn phía trong gian phòng. Cuối cùng. . . . . .

"Này, anh có biết hay không, không thèm để ý con gái nhà người ta mà lo ngủ là chuyện rất bất lịch sự?"

Cô chống nạnh, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm người đàn ông nào đó đang nằm trên cái giường kia.

Anh có dáng ngủ rất kỳ quái.

Còn với người đang ngủ kia, trong mộng anh thấy cái bánh ngọt đang đi tới đi lui làm anh thèm nhỏ dãi.

Anh đưa tay ra nắm lấy, thế nhưng tay vừa nâng lên, miếng bánh ngọt kia lại mọc chân lùi ra phía sau, làm cho anh kinh sợ không dứt, lập tức buông tay ra.

Khi hai chân miếng bánh ngọt kia vừa chạm đất thì bắt đầu chạy té khói.

Anh xoay người đi đuổi theo, bánh ngọt vừa chạy, lại vừa mọc ra hai cánh tay mảnh khảnh, không ngừng quơ múa, giống như đang nói: ha ha, theo đuổi ta, đuổi theo ta đi!

Anh sửng sốt một chút, không hiểu tại sao mình lại ngu xuẩn như vậy, lại muốn đuổi miếng bánh ngọt có hình thù quái dị, định dừng bước lại.

Anh còn chưa nghiên cứu xong, thì đã đến phòng thí nghiệm. Nghĩ tới đây, anh vội vã xoay người, tính toán trở về phòng thí nghiệm.

"Anh Nặc!"

Một tiếng kêu ngọt ngào vang lên, làm cho anh qua đầu lại.

Mới vừa quay người lại, miếng bánh ngọt đã bổ nhào đến nhảy lên người anh, tứ chi bấu víu thân thể của anh thật chặt.

Hù dọa! Dị hình? !

Tiếp đó, bánh ngọt kia dựa vào mặt anh, giống như những gì trong phim điện ảnh kinh dị diễn vậy, chui tọt vào trong miệng anh? !

Quả nhiên! Bánh ngọt tới gần mặt anh, anh bị sợ đến thét chói tai.

Đột nhiên, hình dáng bánh ngọt dần dần trở nên mơ hồ, từ từ biến thành em gái Từ Mật, cười vui vẻ với anh.

"Anh Nặc, là em đây——"

Ah? Anh trợn to mắt.

Một giây kế tiếp, chẳng biết tại sao, anh mở mắt ra, bình tĩnh và trở về thế giới hiện thực.

Nháy mắt mấy cái, con ngươi đảo vài vòng, nhìn chung quanh một chút, xác định mình thật sự đã tỉnh.

"Gặp quỷ. . . . . . Thì ra là nằm mơ." Hơn nữa anh còn không nhớ rõ nội dung trong mơ, cứ xem như là gặp ác mộng?

Sao anh lại nằm mơ thấy Từ Mật chứ?

Chắc khong phải do lần trước đi đón cô ở sân bay, bị sự thay đổi về ngoại hình của cô dọa sợ đấy chứ?

Lầm bầm một tiếng, Diệp Nặc nhắm mắt lại, mặt lần nữa chôn trong chăn.

Giả vờ ngủ say một lúc lâu, cho lúc ngủ đủ rồi, mới hài lòng mở mắt ra lần nữa, lật người ngồi dậy, vặn vặn eo, kéo kéo gân cốt.

"Thật sự, thật sự là năm tháng không chừa một ai, làm cho người ta trở nên già đi, chỉ ở phòng thí nghiệm có ba ngày mà thôi, cả người như sắp không còn hơi sức."

Anh xoay xoay bả vai.

Nhớ năm đó, khi anh còn ở sở nghiên cứu thì có thể ở trong phòng thực nghiệm không ngủ không nghỉ liên tiếp hơn mười ngày, chỉ vì muốn tìm kết quả của thí nghiệm.

Sau khi xuất ngũ, được mời đến khoa học sinh vật - kỹ thuật của Viện nghiên cứu trong quân đội, mặc dù không cần phải ở trong phòng thực nghiệm làm việc vặt, thức đêm, chú ý thí nghiệm như thời còn sinh viên, cũng không có giáo sư ở một bên ngày đêm thao mài, nhưng bây giờ thể năng của anh đã giảm rất nhiều, đã thoái hóa đến nỗi chỉ ở trong phòng thí nghiệm ba ngày mà lại mệt mỏi như thế này.

Anh đứng dậy vừa đi vừa cởi áo ra, thuận tay ném về phía cuối giường, không nhịn được lại ngáp một cái, gãi gãi đầu, đôi tay tiếp tục xuống phía dưới lưng quần, cởi quần, tính vào phòng tắm tắm gội, nên trước tiên phải cởi quần áo ra.

Đôi tay đã cởi lưng quần, cúi đầu đang muốn kéo quần lót và quần dài cũng một lúc thì thắt lưng anh bỗng chốc cứng đờ, tóc gáy lập tức dựng lên.

Giác quan thứ sáu nói cho anh biết, trong phòng. . . . . . còn có thứ gì đó không phải của anh.

Cảm giác khác thường xuất hiện, làm cho anh nhớ đến hình ảnh trong phim kinh dị, có đám sinh vật ngoài hành tinh đột nhiên xông ra dọa người. (editor: anh này khéo tưởng tượng thật).

Sau đó, anh liền nghĩ tới miếng bánh ngọt biết biến thân trong mơ, tóc gáy không khỏi dựng đứng. . . . . .

Bắp thịt toàn thân căng cứng, anh đứng thẳng người, phòng bị chậm rãi xoay người sang chỗ khác, trong đầu nhanh chóng tự hỏi, đồ dùng trong phòng anh có cái nào để gần đây có thể làm vũ khí phòng thân được? Nếu quả thật gặp nguy hiểm, anh có thể lập tức nhặt lên để tự vệ. . . . . .

"A, anh Nặc ——"

Từ Mật đang ngồi trên chiếc sofa cạnh tường, như mắt to nhìn anh khoái trá ngoắc ngoắc, trong mắt to lóe ánh sáng hưng phấn khác thường, trong nháy mắt nhìn độngt ác cởi quần của anh không chút dấu vết.

"Từ Mật? ! Sao em lại ở chỗ này?" Anh tức giận nhìn cô chằm chằm, gương mặt khôi ngô thoáng màu đỏ sậm.

Thiếu chút nữa anh diễn xuất cảnh thoát y miễn phí rồi!

Cái Tiểu Sắc Nữ này, lộ ra vẻ mặt vui vẻ như vậy làm cái gì?

Tuy rằng anh rất có tự tin đối với thân hình của mình, nhưng cũng không nên phơi bày ra trước mặt cảu em gái nhà bên cạnh chứ!

"Là anh dẫn em vào đây mà, em không phải là người trèo tường vào phòng người khác đâu." Cô lập tức giải thích, cũng co chân dài trắng như tuyết lại, bộ dáng vô tội ngửa đầu nhìn anh.

"Anh dẫn em vào phòng anh?" Anh hơi híp mắt. Làm sao anh có thể làm chuyện như vậy?

Bởi vì cha anh đã nhắc nhở, từ sau kỳ nghỉ hè năm cô mười hai tuổi, tốt nghiệp tiểu học kia, anh đã để cho cô chạy vào phòng của anh.

Bởi vì cha anh đã nhắc nhở, từ sau kỳ nghỉ hè năm cô mười hai tuổi, tốt nghiệp tiểu học kia, anh đã để cho cô chạy vào phòng của anh.

Cha anh nói, sau khi con gái lớn lên, cho dù là em gái nhà bên cạnh cũng phải hạn chế, nếu không anh sẽ bị cha của em ấy kiện với tội danh là dụ dỗ con gái nhà người ta. Huống chi, cô ấy còn là con gái của người có thu không đội trời chung với nhà họ Diệp anh. Con gái nhà họ Từ, thậm chí là chính anh, cũng không biết hai nhà bọn họ sao lại có thù lớn như vậy, chỉ biết cha mình cùng hàng xóm sinh ra không thuận hòa.

"Đúng vậy! Anh quên rồi sao?" Cô tiếp tục nháy hai mắt, lông mi thật dài nháy nháy.

". . . . . ."

Anh thật sự là quên.

"Này, anh Nặc, anh không cần trừng mắt với em giống như em cướp tiền của anh được không, em cũng không có làm gì vô lễ, cũng không đắc tội với anh mà!" Cô nhìn nét mặt quái dị của anh liền bật cười, tay nhỏ bé giơ giơ trong không khí.

Anh cảm thấy hai năm không thấy, con bé trước mắt này đúng là thay đổi không ít, hành động cũng thay đổi không ít.

Nói đến thay đổi, anh cảm thấy lời nói tác phong của cô hình như lớn mật không ít rồi, l!q!đ, một chút cũng không giống em gái Mật Mật dễ xấu hỗ năm đó.

"Vô lễ với anh? Ý của em rất tốt, ánh mắt của em đã vô lễ với anh!" Anh hơi cáu nhắc nhở cô.

Cô luôn ngắm từ phần eo trở xuống của anh làm cái gì?

Không biết có phải bên dưới là bị tầm mắt tà ác của cô ảnh hưởng hay không, mà anh lại có cảm giác tê dại xông lên thắt lưng. . . . . .

"A, đừng nóng giận, đừng nóng giận, em không nhìn xuống là được. . . . . ." Cô bướng bỉnh cười cười, mười ngón tay mở rộng ra che kín cặp mắt.

Anh đối với lời xin lỗi không có thành ý của cô nặng nề hừ một tiếng, đôi tay kéo quần thật nhanh, không nghe thấy trong môi cô bật ra một tiếng thở dài thất vọng.

Không một người nói chuyện, yên tĩnh chợt bao phủ giữa hai người, không khí trở nên ngột ngạt.

Vì muốn đánh vỡ trầm mặc làm cho người ta không biết phải làm sao, anh ho một tiếng sau đó mở miệng.

"Em vào đây khi nào?"

"Uhm, chắc khoảng . . . . . được hơn một giờ rồi!" Cô nhìn đồng hồ đeo tay.

“Hơn một giờ?" Hơn một cái giờ trước, anh đã tỉnh lại, còn dẫn cô vào phòng mình?

Anh loáng thoáng nhớ lại một chút.

"Em còn đang nghĩ, có phải anh muốn ngủ đến lúc mặt trời xuống núi mới chịu tỉnh lại hay không? Nếu như anh vẫn tiếp tục ngủ, em dự định hai mươi phút nữa sẽ đi." Cô cười nói.

Thật CMN mà!

Ý tứ là, anh bị cô quan sát hơn một giờ? ! Trong miệng anh thầm mắng thô tục, mò áo vừa cởi ra quăng trên giường, mặc vào.

Mặc dù anh là một đấng mày râu không nên xấu hổ, nhưng. . . .

CMN!

Anh lại xấu hổ!

"Này này, em đã nói rồi, em cũng không phải tới đây cướp sắc, anh lại sợ em làm cái gì với anh sao? Hơn nữa anh cũng chỉ vừa cởi cái áo mà thôi, cái gì không nên xem em cúng chưa nhìn thấy!" Cô bĩu môi, có chút xem thường.

Anh trợn to mắt, quả thật không thể tin được vào ánh mắt và lỗ tai của mình.

Đây có phải là em gái Mật Mật nhà bên cạnh hay không? , Sao lại có thể nói những lời như vậy, thế nhưng lại còn lộ ra vẻ tiếc nuối nữa chứ?

Cô ra nước ngoài hai năm, rốt cuộc đã học những thứ thứ quỷ gì vậy?

"Em tròn hai mươi chưa?" Anh thô lỗ hỏi.

"Ưmh. . . . . . rồi." hai tháng nữa.

Cô cười nháy mắt mấy cái.

"Vậy thì tốt." Anh gật đầu một cái.

"Tại sao lại hỏi em tròn hia chưa?" Cô tò mò hỏi.

"Anh sợ ba em kiện anh dụ dỗ trẻ vị thành niên!" Anh tức giận trả lời.

"Nhưng về mặt pháp luật, mười tám tuổi coi như trưởng thành rồi mà!"

"Theo nước ta, chưa đầy hai mươi tuổi, không có quyền bỏ phiếu bầu cử, cũng giống với vị thành niên!"

"Oh!" Cô trợn trắng mắt.

"Lần sau không nên tùy tiện vào phòng của đàn ông.” Anh nhắc nhở cô.

Cô không phục nói."Do em có chuyện nên mới sang đây tìm anh, hơn nữa là do anh để cho em vào phòng ——"

"Tốt lắm, tốt lắm, hôm nay coi như là anh lẫn trí mơ hồ, lần sau em nên đứng ở cửa chớ vào, tránh cho việc anh bị phiền toái tìm đến trên người!" Anh ngắt lời cô, không nhịn được phất tay một cái.

Cô im lặng, trên mặt lộ vẻ bi thương.

Anh chợt có chút không nhẫn tâm, giọng nói mềm ra.

"Từ Mật, ta là đàn ông, một cô gái tùy tùy tiện tiện đi vào phòng của đàn ông, đối với danh tiếng của em sẽ không tốt. Ở khu này tam cô lục bà rất nhiều (ý nói bà tám), em còn trẻ, anh lo em sẽ bị tổn thương."

"Hiện tại là thời đại nào, sao anh lại có suy nghĩ thiếu i ôt như vậy chứ? Em cũng không tin anh và bạn gái anh ở chung một chỗ thì sẽ giữ nghiêm lễ giáo, nam nữ thụ thụ bất thân, chưa bao giờ ở chung một phòng, chưa bao giờ chạm vào thân thể của đối phương!"

"Thân phận của em không giống!" Anh đỏ mặt giải thích.

"Có cái gì không giống? Em là nữ, bạn gái của anh cũng là nữ! Chẳng lẽ anh không lo danh tiếng của cô ấy cũng bị tam cô lục bà bàn tán sao?"

"Từ Mật!" Anh giận, giọng nói trầm thấp.

Anh không hiểu, sao cô vẫn khăng khăng đối đầu với anh, còn đánh đồng mình với bạn gái của anh?

"Em đi về!" Cô đột nhiên trở mặt, đứng dậy, mặt không vui rời đi.

Diệp Nặc ngửa đầu nhìn trần nhà.

Em gái bánh ngọt quả nhiên đã thay đổi rồi.

Cô bây giờ đã biến thành Tiểu Lạt Tiêu rồi.

Đi tới cửa, Từ Mật đột nhiên lại thở phì phò quay trở lại.
"Diệp Nặc kia! Sao anh không giữ em lại chứ? Em đang tức giận đấy!" Cô chống nạnh hai tay, đỏ mặt quát anh.

Anh há hốc mồm cứng lưỡi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời với cô như thế nào cho phải.

Lời của cô đối với anh giống như. . . . . . Làm nũng?

"Ách. . . . . ." Anh lúng ta lúng túng há mồm thử mấy lần, nhưng thần kinh ở đại lại chậm chạp không thông với dây thần kinh ở miệng.

Hơn nữa, mới vừa cô rồi rống anh, tức giận dậm chân một cái, mới để cho anh phát hiện quần của cô rất ngắn, chân của cô rất thẳng, thật là trắng, rất cân xứng. . . .

"Ách. . . . . . Lần sau nên mặc quần dài một chứt. . . . . ." Nếu không anh lại sắp chảy máu mũi.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu của anh chỉ hiện lên cái ý niệm này, cũng chỉ có câu này anh mới có thể mở miệng được.

Đôi mắt cô xinh đẹp, tròn xanh, ngực phập phồng dồn dập, giống như là bị phản ứng của anh làm tổn thương, đầu tiên là trong mắt dâng lên 1 thoáng tức giận, nháy mắt sau đó lại tràn ra một tầng hơi nước thật mỏng.

Anh có chút kinh ngạc, không ngờ tâm tình của cô có thể biến chuyển mãnh liệt như thế.

"Được rồi! Em không bằng bạn gái của anh, như vậy được chưa?"

Cô lại rống lên với anh, tức giận đùng đùng xoay người lao ra khỏi phòng.

Nghe bước chân của cô nặng nề thùng thùng chạy xuống lầu, sau đó càng chạy càng xa, anh lại như tên ngốc, không hiểu ra sao đứng tại chỗ.

Cho đến khi nghe nơi xa truyền đến tiếng đóng cửa, bên trong phòng lập tức lâm vào yên tĩnh, anh có thể nghe được âm thành đồng hồ tích tách trên đầu giường.

Anh bất đắc dĩ gãi gãi đầu, không rõ mình chọc tới người ta.

"Ai. . . . . ."

Anh thở dài một tiếng, không khỏi buồn bực.

Từ sau khi Từ Mật trở lại, thì trở nên âm dương quái khí.

Cô rốt cuộc muốn làm cái gì đây?

Anh nghĩ mãi cũng không ra.

Cái gì gọi là con gái 18 đại biến?

"Chính là con gái sau khi lớn lên, có thể trong vòng một phút lần ra mười tám loại sắc mặt cho anh xem!"

Diệp Nặc vô cùng nghiêm túc sửa sang lại chân lý tuyệt thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK