Anh bảo trên tay anh có một vết sẹo nhỏ, là kết quả của một lần đánh nhau tập thể. Rồi bên trường học này có một đồn cảnh sát, anh đã từng được vào đó dạo chơi vài lần. Anh kể những câu chuyện xa lạ, khác biệt hoàn toàn với thế giới của em bằng một giọng điệu hết sức tự nhiên. Thế giới mà theo thầy cô, đó là một nơi sa đọa của những kẻ hư hỏng.
Em nằm nhoài ra bàn giả vờ ngủ, nhưng thực tế luôn nằm nghe toàn bộ câu chuyện của anh. Có lúc em sẽ lặng lẽ mở mắt, ngẩng đầu, xuyên qua cái ót của bạn học đằng trước, đánh giá khuôn mặt nhìn nghiêng của anh. Sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng hấp dẫn, mái tóc được vuốt gel sáng loáng tạo nên vẻ đẹp lạ lẫm, mới mẻ khi nhìn từ một bên. Đó là lúc em ý thực được, anh chẳng hề giống với bất cứ ai đang ngồi ở đây.
Tuy mỗi lần lén nhìn anh em đều cẩn thận nhưng vẫn không tránh được vài lần tình cờ ánh mắt hai ta chạm vào nhau. Khoảnh khắc đó em sẽ lập tức cúi đầu nên chẳng bao giờ biết được vẻ mặt của anh sẽ như thế nào.
Cứ như vậy tình cờ nhìn nhau mấy lần. Một buổi trưa như thường lệ em ngồi làm bài tập toán.
Anh gõ gõ bàn em ngồi, hỏi: “Số điện thoại di động của cậu là bao nhiêu? Biết để khi cần sẽ hỏi cậu bài tập”.
“Cậu không tự ghi chép à”.
“Cậu biết mà, tớ lười”.
Tại sao em phải biết chứ? Trong nháy mắt đầu óc em lúc ấy đã lóe lên suy nghĩ thoáng qua như vậy. Em mơ hồ cảm thấy đây là một khởi đầu không tốt nhưng vẫn chẳng thể từ chối, em cứ vậy mà cho anh số điện thoại.
Chuyện sau đó cứ tự nhiên diễn ra. Mỗi ngày anh đều hỏi em bài tập, em sẽ trả lời anh từng vấn đề một, vô cùng cặn kẽ, kĩ càng. Mà anh cũng tư nhiên kể một vài chuyện xảy ra hàng ngày của anh. Anh mượn sách của bạn rồi để quên trong WC, cho đến hôm nay mới nhớ ra, quyển sách đã ngập tràn hương vị đặc biệt. Anh kể hôm nay anh ra ngoài gặp bạn gái, anh đưa cô ấy về bằng xe, cô ấy dựa vào anh ngủ say khiến anh phải cõng cô ấy về đến tận nhà. Anh bảo hồi còn bé anh hay trốn bố mẹ đi chơi buổi tối ở công viên, mà cái công viên đó nằm ngay cạnh nhà em.
Từng câu chuyện nhỏ trong cuộc sống của anh cứ thế dần tiến vào cuộc sống của em mà em chẳng hề hay biết. Lúc đầu em coi thường anh bao nhiêu thì bây giờ càng yêu thích anh bấy nhiêu. Anh bảo anh thích Rain, yêu thích những điệu nhảy Hip-hop của anh ta. Em sẽ cười nhạo chê anh ta xấu trai. Cữ mỗi khi anh bước đi sẽ làm vài động tác Hip-hop, em sẽ bảo anh giống kẻ điên. Nhưng ánh mắt em rơi vào trên người anh ngày càng nhiều. Cho đến một ngày, trong lớp học, giữa không gian tối mờ, anh nhảy một đoạn vũ đạo của Rain khiến bạn bè reo hò ầm ỹ, em bỗng nhiên nhận ra, tình cảm nhỏ vụn trong em đã thành một dòng sông dào dạt nước.
Nhưng, em chẳng dám nói ra.
Tình cảm trong lòng em như một chồi non cứ âm thầm nảy mầm ở một góc tối ẩm ướt dù cho chưa bao giờ được tiếp xúc với ánh mặt trời. Em bắt đầu thức khuya, chờ đến khi anh nhắn tin bảo anh muốn đi ngủ, em sẽ chúc anh ngủ ngon. Em chờ mong giờ bài tập ngữ văn. Khi đó em sẽ có cớ dừng lâu hơn ở dãy bàn anh ngồi, nói với anh đôi câu. Những thay đổi nhỏ này em cứ vô tình làm, cứ vô tình chìm sâu dần.
Một buổi chạng vạng ngày đông, khi bạn bè trong lớp tan học hết, em còn bài tập chưa hoàn thành nên ở lại làm. Vị trí bên người vốn trống, anh loay hoay một lúc chẳng biết thế nào lại ngồi xuống cạnh em. Anh cầm di động em mới mua ngắm nghía, nghịch nghịch. Anh mặc một bộ đồng phục học sinh dày nặng, mang theo hơi thở ấm áp. Tiếng bông ma sát chạm vào nhau khe khẽ lao xao mỗi khi anh cử động. Em thoáng nhìn qua anh, thầm nghĩ, nếu được dựa vào chắc sẽ ấm áp lắm đây.
Suy nghĩ đó cứ rục rịch trong đầu em nhiều lần, ở những khoảng thời gian khác nhau, ở những địa điểm khác nhau. Điều duy nhất giống nhau trong kí ức của em chính là anh ở ngay cạnh em, gần em trong gang tấc. Nhưng em chưa bao giờ dám làm, cũng chưa bao giờ nói cho anh nghe tình cảm của em, bởi em biết chuyện tình yêu này sẽ bị thầy cô ngăn cấm, phản đối. Em và anh cứ tiếp tục mờ ám như thế. Anh vẫn sẽ chúc em ngủ ngon, vẫn xoa xoa đầu em, than thở mỗi khi mệt mỏi, còn hỏi dò sinh nhật của em. Nhưng em biết, bạn gái của anh vẫn không ngừng thay đổi mỗi ngày. Anh vẫn thường xuyên bắt chuyện với người khác như đã quen thân từ lâu.
Những lúc buồn em hay nghĩ, trong mắt anh em có khác biệt so với những người khác hay chỉ đơn giản là một cô gái ngoan ngoãn mà thôi. Nhưng có những lúc trong màn đêm đen, em sẽ vui vẻ nghĩ rằng em có những điểm dặc biệt riêng mà người khác không có. Em chẳng bao giờ hiểu được ánh mắt của anh. Hay là em ảo tưởng nhỉ? Ảo tưởng rằng ánh mắt của anh mỗi khi nhìn em đều có gì đó kì lạ.