Bởi Thấm Hàn Tâm chỉ chuyên sủng ái một mình hắn, không lâu liền phóng xuất toàn bộ hậu cung giai lệ, phong Vu Tình Bích đang mang thai làm Quỷ hậu, có thể thấy được Quỷ đế Thấm Hàn Tâm đối với hắn luyến ái sâu đậm.
Thấm Phi Liễu theo La Thanh đi qua hành lang gấp khúc, tiến vào Thủy Linh điện, nơi lịch đại Quỷ hậu (*) sống, La Thanh nhẹ nhàng khép cửa lại, đứng chờ ở bên ngoài.
(*) lịch đại Quỷ hậu: Quỷ hậu các triều đại.
Vu Tình Bích ngồi trên thượng vị, sau khi hắn rót hai chén trà, ra hiệu Thấm Phi Liễu ngồi xuống.
Thấm Phi Liễu từ trước kia luôn cảm thấy Vu Tình Bích đối với hắn không có hảo cảm, nhưng hiện tại biết được Vu Tình Bích chỉ thị La Thanh cứu mạng hắn, hắn mới biết mình hiểu lầm Vu Tình Bích.
Hắn vội vàng nói tạ ơn: “Đa tạ huynh tẩu giúp đỡ…”.
Vu Tình Bích ngắt lời hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần tạ ơn, ta giúp ngươi không phải bởi vì ta yêu thích tiểu thúc ngươi, mà là bởi vì ta yêu Hàn Tâm, nếu không ngươi sống hay chết căn bản không liên quan đến chuyện của ta, ta còn nóng lòng mong tên sắc quỷ nguơi mau chết mà!”.
Nghe vậy Thấm Phi Liễu cả kinh cứng họng, Vương huynh hắn có thể mắng hắn, thế nhưng Vu Tình Bích dựa vào cái gì? Hắn sắc mặt nhất trầm, ngữ khí xoay chuyển so với Vu Tình Bích còn lạnh hơn: “ Vậy thật sự đa tạ bà mẹ ngươi”.
Vu Tình Bích cầm lấy một chén trà, hắn không uống, lại dằn mạnh xuống mặt bàn, mỗi chữ mỗi câu của hắn đều tràn ngập khinh bỉ cùng phẫn hận.
“Thấm Phi Liễu, ngươi nghe kỹ cho ta, ngay cả Vương huynh ngươi cũng còn không dám dùng khẩu khí ác liệt này nói với ta, ngươi là loại sắc quỷ cấp thấp gì, tưởng là ta không biết sao? Ta cảnh cáo ngươi không cần tái gây chuyện thị phi, Hàn Tâm mặc dù ở đại điện luôn miệng nói phải xử trảm ngươi, nhưng tâm của hắn làm bằng thịt, ngươi cho là hắn xử tử thân đệ đệ mình mà không có cảm giác sao?”.
Càng nói càng phẫn nộ, Vu Tình Bích vì Thấm Hàn Tâm yêu dấu thương tiếc không thôi, có loại đệ đệ không hiểu chuyện này, không bằng đi nhảy sông tự vận quên đi.
“Hắn một mặt phải làm quốc quân tốt, mặt khác lại phải đau lòng hắn vì cái gì phải xử trảm thân đệ đệ của mình, khiến cho hắn thống khổ không thôi, nếu như hắn phát tâm bệnh, ta liền làm thịt ngươi! Cho nên, ngươi về sau nếu dám tái phạm thiên đại lỗi gì, không cần Hàn Tâm hạ lệnh giết ngươi, ta trước hết một cước đạp chết ngươi”.
Thấm Phi Liễu lần đầu tiên chịu vũ nhục lớn như vậy, hắn trừng mắt căm phẫn.
“Vu Tình Bích, đừng tưởng rằng ngươi dùng mị thuật gì không ai biết để mê hoặc Vương huynh ta, thì tự cho là rất giỏi, lúc trước nếu không phải ta hộ tống ngươi hồi cung, ngươi còn không quay về cung được mà!”.
Vu Tình Bích lạnh lùng cười, “Ta muốn ngươi hộ tống? Ngươi đi gặp đại đầu quỷ đi! Vương huynh ngươi biết rất rõ, ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngay cả Vương huynh ngươi cũng không ngăn được ta, bằng sức quỷ thối nát ngươi cũng hộ tống được ta? Đừng làm người khác cười rụng răng”.
Vu Tình Bích đứng lên, La Thanh mở cửa cho hắn, “Ta không có thời gian cùng ngươi tranh cãi, ta phải về bên cạnh Hàn Tâm trấn an hắn, đừng để hắn vì kẻ thối nát như ngươi mà giận phá hư thân thể, kia không đáng”.
Thấm Phi Liễu tức giận đến xanh mặt, hắn nắm lấy y tụ (ống tay áo) La Thanh, cả giận nói: “La Thanh, ngươi nghe thấy hắn nói cái gì không? Hắn chẳng qua là hồ ly tinh nhân giới mà thôi, cư nhiên còn dám…”.
La Thanh mặc dù cùng hắn là người quen cũ, nhưng từ sau khi phát sinh một việc, cảm tưởng của hắn đối với Thấm Phi Liễu có sự thay đổi lớn, trở nên phi thường không tốt.
Hắn nhẹ nhàng đẩy tay Thấm Phi Liễu ra, thanh âm thật bình thản nói: “Tuy rằng Quỷ hậu luôn ác chỉnh ta, nói chung, ta hẳn là đứng về phía ngươi; bất quá ta cho rằng Quỷ hậu nói không sai. Vương gia, thỉnh ngươi không cần tái gây chuyện thị phi, sự tình Đế tôn phải xử lý thiên thiên vạn vạn, không cần gia tăng thêm ngươi nữa, nếu không có việc gì, xin cho ta lui ra”.
Khẩu khí La Thanh tuy là bình thản, nhưng trong đó ý tứ lãnh đạm vẫn thập phần rõ ràng.
La thanh đi rồi, Thấm Phi Liễu đã tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, hắn xô ngã bàn, lật đổ mấy cái ghế, nắm chặt nắm tay rít gào nói: “Ta chưa từng chịu qua loại vũ nhục này, Vu Tình Bích, chúng ta cứ chờ xem”.
***
Cảm giác chán ghét của Vu Tình Bích đối với Thấm Phi Liễu khó có thể nói rõ, mà nguyên nhân lớn nhất gây ác cảm này, kỳ thật hắn vì tri tâm bằng hữu Vô Tranh đoán mệnh.
Vu Tình Bích biết Vô Tranh nếu như gặp sắc quỷ Thấm Phi Liễu, hai người tương kiến là thiên mệnh bắt đầu, một khi dây dưa chính là một đời một kiếp.
Mà lấy hết thảy hành vi của Thấm Phi Liễu xem ra, hắn chẳng những không xứng với Vô Tranh, ngay cả tư cách xách giày cho Vô Tranh cũng không có; hơn nữa Vô Tranh bộ dạng thậm vô tư sắc, lại là nam nhân, loại người háo nữ sắc như Thấm Phi Liễu, căn bản là không có khả năng hân thưởng những điều tốt đẹp của Vô Tranh, Vô Tranh nếu với hắn cùng một chỗ, chỉ sợ Vô Tranh phải nhận hết ủy khuất.
Cho nên hắn trăm phương nghìn kế lừa Thấm Phi Liễu ra ngoài cung, nói có một tuyệt sắc bằng hữu ở biên cương, làm cho háo sắc quỷ hắn đến đi kinh thành cùng biên cương ba tháng; ba tháng sau, chờ một khi Vô Tranh khỏi bệnh, hắn sẽ lập tức đưa Vô Tranh rời Quỷ giới, không cho Thấm Phi Liễu có cơ hội gặp y.
Nào ngờ bởi sự kiện này, mà khiến Thấm Phi Liễu lại hồi cung, làm cho mưu kế lúc trước của hắn hoàn toàn uổng phí.
Nếu như không thể trái Thiên mệnh, vậy chỉ cần làm cho Thấm Phi Liễu không thấy được Vô Tranh, thiên mệnh này vĩnh viễn cũng không thể bắt đầu, đến lúc đó hắn chờ Vô Tranh trị hết bệnh, lại vì Vô Tranh tìm một người hiểu được y tốt, có thể thương yêu y.
Hắn tuyệt không ngồi nhìn Vô Tranh cả đời nhận hết vô số cực khổ, lọt vào tay sắc quỷ bại hoại kia, sau đó để tên hỗn đản kia bằng mọi cách chà đạp y.
“La Thanh, lại đây, ta muốn điều động chức vị của ngươi, ngươi đi theo ta”.
La Thanh gật đầu, hắn đi theo Vu Tình Bích vòng qua vài tòa cung điện, càng đi càng hẻo lánh, lúc La Thanh đang cảm thấy kì quái, Vu Tình Bích đã mở cửa một tòa cung điện.
Hắn vừa mở ra, vừa hạ lệnh: “Trong ba tháng, ngươi phụ trách bảo hộ người trong cung điện này, ngàn vạn lần không thể để cho bất cứ kẻ nào tới quấy rầy hắn, nhất là Thấm Phi Liễu! Tuyệt không thể để cho hắn tới gần phòng này trong vòng trăm bước, người ngươi phải bảo hộ kêu Vô Tranh, ta cho ngươi gặp hắn trước, nhưng hắn có bệnh trong người, đừng quá làm phiền hắn”.
Từ trong điện truyền ra tiếng ho rất nhỏ, biểu hiện người ở bên trong thật sự có bệnh trong người.
Nhưng cánh cửa vừa mở ra, có một làn hương không cách nào hình dung thẩm thấu toàn bộ tâm giáp, hương vị kia nhàn nhạt không giống yên chi thủy phấn dung tục, cũng không nồng đậm như trăm hoa đua nở, là một làn hương thơm ngát kỳ lạ, lãnh liệt.
Làn thanh hương này vị đạo kỳ lạ, làm người ta không khỏi vì hương vị này mà tâm đãng thần trì, liền ngay cả quân nhân không hiểu hương vị như La Thanh, cũng nhịn không được ca ngợi.
“Thơm quá”.
Vu Tình Bích hiển nhiên đối với việc La thanh biết hàng phi thường vừa lòng, đôi mày hắn vốn là vì Thấm Phi Liễu mà nhíu chặt nay toàn bộ cong lên, trong lòng vui sướng vô hạn.
“Coi như ngươi biết hàng! Vô Tranh rất ít gặp người, cũng không nhiều lời, hơn nữa hắn băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp vô cùng, ngươi ở Quỷ giới coi như là một mỹ nam tử, nhưng mà ngươi cũng đừng thèm nhỏ dãi hắn quá, hắn không phải người ngươi có thể với tới được, ngươi nếu muốn dùng thủ đoạn cường ngạnh gì là tự mình chuốc lấy cực khổ, bởi vì pháp lực hắn phi thường cao cường, ngươi chớ có chọc giận hắn, đến lúc đó hắn vừa ra tay, ngươi không chết cũng bị thương”.
La Thanh lúc trước do pháp lực của Vu Tình Bích, từng ở thủy lâm gặp qua hình ảnh của ‘Vô Tranh’, nói thật, hắn đối với mắt thẩm mỹ của Vu Tình Bích thật sự là không đồng ý.
Vô Tranh này theo như lời Vu Tình Bích là băng cơ ngọc cốt, đẹp vô cùng, căn bản là một nam nhân phát sắc khô hoàng, bệnh sấu sửu lậu (*), cho dù cho hắn mấy trăm vạn lượng bạc, hắn còn không muốn mà! Làm sao có thể lại đi thèm nhỏ dãi?
(*) phát sắc khô hoàng, bệnh sấu sửu lậu: màu tóc khô vàng, bệnh gầy xấu xíVu Tình Bích muốn hắn đề phòng Vương gia tới đây, bất quá theo hắn xem ra, Vương gia dù thế nào, cũng không có khả năng ưng ý Vô Tranh xấu xí này. Ai chẳng biết Vương gia tham hoa háo sắc, hơn nữa hoa hắn tham mỗi một đóa đều là tiên mị lệ mỹ nữ, làm sao đến lượt Vô Tranh xấu xí vô cùng lại thoi thóp hấp hối kia.
Đương nhiên La Thanh ngại *** uy (uy quyền) của Vu Tình Bích không dám lên tiếng, thế nhưng trong nội tâm chính là nói thầm một đống lớn.
Vu Tình Bích vừa nhìn đã biết trong đầu La Thanh nghĩ cái gì, nhưng hắn lúc này không hề mắng hắn, hắn chỉ là khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, như đang nói La Thanh căn bản là kẻ ngu ngốc, tầm nhìn nông cạn.
Vu Tình Bích biết, từ trước đến nay chỉ có người tuệ nhãn cao siêu mới hiểu được cái hay của Vô Tranh, La Thanh này mãng phu làm sao hiểu được Vô Tranh mỹ lệ vô song cùng phong hoa tuyệt đại. (ặc ặc)
Cánh cửa dần dần bị đẩy ra, Vu Tình Bích vào trước, phía trong cửa có vài gốc đào hạnh, cánh hoa vì mùa đông mà phủ tuyết, bên trong một mảnh tuyết trắng, nhìn không ra chỗ nào đặc biệt.
Có một tiểu hài mắt vô cùng lớn, vừa thấy Vu Tình Bích, liền vui vẻ chạy tới luôn miệng kêu to: “Thần tử, mấy ngày nay chủ nhân thổ huyết ít hơn, ăn đóa hoa kỳ quái kia quả nhiên hữu hiệu mà”.
Vu Tình Bích lộ ra lúm đồng tiền. “Ta đã sớm nói qua tuyệt đối hữu hiệu, mỗi ngày ăn một mảnh, chờ qua ba tháng, bệnh bẩm sinh của chủ nhân nhà ngươi có thể khỏi, đúng rồi! A Hồ, chủ nhân nhà ngươi đâu rồi?”.
“Chủ nhân đang thổi sáo ở hậu viện”.
A Hồ vừa mới nói xong, tiếng sáo liền truyền tới, tiếng sáo này khiến La Thanh cả người giật mình thất thần.
Tiếng sáo kia thăm thẳm lượn lờ, cao ngang thì hám động nhân tâm, đê trầm thì triền miên uyển chuyển, hoan hỉ thì xuân ý dung dung, ưu thương thì tiêu hồn buồn bã.
La Thanh nghe đến thập phần nhập thần, làn điệu này dường như có sinh mệnh, miên miên trường trường, phảng phất vĩnh vô chỉ cảnh, mãi đến lúc tiếng sáo ngừng, hắn còn có nửa khắc nói không nên lời, ngay cả mình vì sao di động cước bộ đến hậu viện cũng hoàn toàn không biết, chỉ biết chính mình là hoàn toàn mê muội.
Hậu viện không trồng hoa thảo, chỉ là một mảnh tuyết trắng tinh tuyền, có một nhân ảnh mảnh khảnh tựa vào vách tường, La Thanh nhìn nhìn, lại phát ngốc.
Nhân ảnh kia trắng như tuyết, y mặc bố y rất bình thường, là loại phá y có rất nhiều chỗ vá, nhưng tẩy cực sạch, khiến cho nhân ảnh kia thanh nhã như cùng cảnh sắc chung quanh dung làm một thể, nếu không nhìn kỹ, căn bản là nhìn không ra có người đứng ở nơi đó.
Hắn phát sắc khô hoàng, sắc mặt bệnh vàng như bị bệnh lao, căn bản không thể gọi là một nam nhân dễ nhìn, thế nhưng ánh mắt kia tựa như sóng nước mùa thu, dao động không ngớt, khiến La Thanh nảy sinh kinh hãi cùng si mê bị chìm ngập trong sóng nước dâng trào mãnh liệt.Nam nhân này bề ngoài không đẹp, nhưng tuyệt thế phong vận chung linh dục tú của y, rực rỡ trong suốt như thủy tinh, biểu tình thanh lãnh, bất hỉ bất ưu, chỉ là một phiến băng băng lãnh lãnh, nhân ảnh y như quỷ mị hư ảo mê ly, lại có một loại cực xinh đẹp bất luận kẻ nào cũng không thể sánh bằng.
Cư nhiên có người có thể đẹp đến loại trình độ này? La Thanh đích thật là mục huyễn thần mê.
“Đẹp đến mức ngươi cũng luyến tiếc chớp mắt, đúng không?”.
Vu Tình Bích vừa nói lời trêu chọc, khiến La Thanh thoáng chốc đỏ mặt, trong thời gian ngắn nói không nên lời.
Xem ra, tâm tư cho rằng Vô Tranh rất xấu của hắn lúc trước chỉ sợ sớm bị Vu Tình Bích biết được.
Vô Tranh nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, biểu tình lạnh lùng chưa từng biến hóa, tiểu hài kêu A Hồ kia chạy như bay đến bên cạnh y.
“Chủ nhân, Thần tử cùng bằng hữu của Thần tử tới thăm người”.
“Hắn là bằng hữu Tình Bích, đem cổ độc thu hồi lại đi”.
“Vâng, chủ nhân”.
A Hồ cung kính hạ thấp người, lập tức lại lanh lợi tới bên cạnh La Thanh, vẻ mặt hắn ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn nhìn không ra hắn nói chính là sự tình liên quan tới mạng người.
A Hồ hướng La Thanh cung kính cúi người một cái. “Chủ nhân nói muốn đem cổ độc thu hồi, thỉnh vị thiếu gia này ngồi xổm xuống cao bằng A Hồ được không?”.
Thấy La Thanh có chút do dự, Vu Tình Bích trái lại cười đến rất vui vẻ. “La Thanh, nếu muốn sống mà nhìn thấy thái dương ngày mai, vậy nhanh ngồi chồm hổm đi”.
La Thanh nghĩ thầm có nghiêm trọng như vậy sao? Nhưng mệnh lệnh Vu Tình Bích chẳng khác nào mệnh lệnh Đế tôn, lấy trung tâm của hắn đối với Đế tôn mà nói, đương nhiên Vu Tình Bích nói cái gì, hắn liền làm cái đó.
Thấy La Thanh hơi hơi ngồi xổm người xuống, A Hồ liền xuất từ trong ngực ra một cái ống trúc, vừa phát ống trúc vừa nói: “Trở về nhanh lên một chút, bằng không chủ nhân sẽ sinh khí”.
La Thanh không rõ nội tình nhìn ống trúc, bên trong rỗng tuếch, không hiểu được nam hài mắt đặc biệt lớn này là đang nói cái gì.
Khi hắn gõ ống trúc, phát ra tiếng khấu khấu kỳ lạ, La Thanh chỉ cảm thấy trên lưng ngưa ngứa, muốn thân thủ bắt lấy,Vu Tình Bích lập tức ngăn cản hắn.
“Đừng bắt, bằng không đợi lát nữa lại ăn không ngon”.
Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, La Thanh là một quân nhân, động tác từ trước tới nay nhanh hơn so với miệng, hắn nắm tay, bắt được một vật thể mềm nhũn, vừa nhìn thứ mới bắt được, La Thanh lập tức không tự chủ được nôn khan ra.
Không biết thứ kỳ quái kia là cái gì, miệng mắt vô cùng lớn, còn lè ra lưỡi đỏ, quái dị vô cùng, quái vật kia nhìn thấy ống trúc liền nhanh như chớp chui vào.
A Hồ đóng chặt ống lại, khó hiểu mà nhìn La Thanh đang nôn mửa không thôi.
“Con này diện mạo rất dễ coi, có xấu như vậy sao? Con khác bộ dạng càng kỳ quái hơn mà”.
Thân thể La Thanh run lên, sợ tới mức mặt trắng bệch, trái lại Vu Tình Bích ôm bụng cười.
Thanh âm La Thanh run rẩy nói: “ Còn có con khác sao? ”.
“Bởi vì chủ nhân không biết ngươi là bằng hữu của Thần tử, ngươi lại nhìn hắn lâu như vậy, chủ nhân không có chọc mù mắt của ngươi, hoàn toàn là nhìn mặt mũi Thần tử đứng bên cạnh ngươi”.
Thao thao bất tuyệt xong, A Hồ thủy chung đều mang theo nụ cười ngọt ngào. “Bằng không chủ nhân sinh khí lên, còn có thể hạ thủ nặng hơn; con này mặc dù xấu một chút, thế nhưng không hại nhiều, nhiều lắm khiến ngươi ít sống hai mươi năm mà thôi, con khác so ra nghiêm trọng hơn, cho nên chủ nhân mới bảo ta đều thu hồi hết”.
Nghe vậy, La Thanh kinh ngạc đến động cũng không dám động.
A Hồ tiếp tục đem cổ thu hồi “Tốc độ thu hồi của chủ nhân nhanh hơn, A Hồ thực dốt nát, cho nên phải thu thật lâu. Ngươi đại khái phải ngồi chồm hổm một canh giờ, bởi vì chủ nhân thực chán ghét người ta nhìn chằm chằm vào hắn, cho nên thả rất nhiều cổ độc phạt ngươi loạn nhìn hắn”.
Thấy Vu Tình Bích ở bên cạnh không ngừng mà cười trộm, La Thanh tức đến thiếu chút nữa té xỉu.
Vu Tình Bích nhất định biết bằng hữu này của hắn thủ đoạn độc ác, căn bản là một tên khủng bố hỗn thế ma vương, vậy mà hắn cũng không sớm nói cho hắn biết, làm hại mình ở trong này nửa ngồi chồm hổm chịu khổ, người như vậy cần mình bảo hộ sao? Chính mình vừa vào cửa đã bị y chỉnh thảm, đâu cần tới lượt mình bảo hộ hoàng kiểm nam nhân ốm yếu này.
“Hắn cần người bảo hộ sao?”. La Thanh cho Vu Tình Bích một cái liếc mắt.
Vu Tình Bích méo miệng cười trộm, hắn cười đến càng vui vẻ, La Thanh lại càng phát điên, mà Vu Tình Bích như là ngại La Thanh còn chưa đủ tức, lại thêm vài thêm dầu vào lửa.
“Đúng vậy, không cần, bất quá có thể nhìn thấy ngươi chịu chút khổ, tâm tình ta liền tốt. Ngươi cũng đừng lộn xộn, miễn cho A Hồ không đem cổ thu sạch sẽ, ngươi nếu ngày hôm nay sắc mặt biến thành màu đen mà chết ở trên giường thì rất không đáng”.
A Hồ vẻ mặt khờ dại gật đầu. “Đúng vậy a, đúng vậy, A Hồ thực dốt nát, vị thiếu gia này ngàn vạn lần đừng lộn xộn, chủ nhân nhất định là muốn vị thiếu gia này ở bên ngoài đứng một canh giờ, nếu không đứng đủ một canh giờ, chủ nhân chắc chắn sẽ mất hứng, chủ nhân mà mất hứng, A Hồ sẽ bị phạt”.
“Phạt ngươi cái gì?”. Vu Tình Bích cười đến giống như mèo ăn trộm thịt.
A Hồ gãi gãi đầu, bỗng nhiên thẹn thùng cúi đầu. “Không thể nói, không thể nói! Tuy là Thần tử nói người kia tốt lắm, nhưng mà chủ nhân nói chưa hẳn như vậy, nếu muốn đem ta hứa gả cho hắn làm tân nương tử thì không được tốt. Chủ nhân nói người nọ chỉ là làm một tướng quân mà thôi, không có gì là quá giỏi, nhưng mọi người trong cung đều nói người kia tốt lắm, tốt lắm”. Nói xong, A Hồ lại đỏ mặt.
Vu Tình Bích cười dài nói: “Thiếu gia này làm quan trong triều, ngươi có thể hỏi hắn vị hôn phu của ngươi có tốt hay không?”.
Biểu tình A Hồ thẹn thùng khả ái vừa chờ mong lại sợ bị thương tổn, hắn nghiêm mặt rủ xuống, nói quanh co nửa ngày mới hỏi ra: “Vị thiếu gia này cảm thấy La Thanh tướng quân đối nhân xử thế có được hay không?”.
Trên mặt La Thanh xuất hiện một tầng nghi vấn, trong triều làm quan chỉ có một La Thanh, đó chính là hắn, có thể còn có La Thanh khác sao?
“Bộ dạng hắn được không? Có hung dữ lắm hay không a?”. A Hồ thần tình chờ mong hỏi.
La Thanh tức đến như đỉnh đầu sắp bốc hơi nước. Có con mắt để làm cái gì! Chính mình khi nào thì biến thành vị hôn phu của tiểu hài tử này?
Nhưng vừa nhìn thấy hài tử trước mắt biểu tình hưng phấn khó nhịn! La Thanh nhất thời nói không nên lời gì tàn nhẫn, dù sao nhất định là Vu Tình Bích lại đem hắn ra trêu chọc, hắn cần gì phải nghiêm túc đối với tiểu hài tử, hắn mãnh liệt trừng mắt nhìn Vu Tình Bích một cái.
Muốn hắn đánh giá chính hắn, thật sự là rất khó nói, La Thanh liền đơn giản mà nói một câu: “Hẳn là không tồi đi”.
Nghe vậy, A Hồ cười đến rất vui vẻ, càng cố sức gõ ống trúc.
Quả nhiên, đợi cho La Thanh ngồi chồm hổm một canh giờ, A Hồ mới đem toàn bộ cổ thu hết. Sau khi thu xong, La Thanh xương sống thắt lưng đau nhức tới mức về nhà thiếp dược cao, Vu Tình Bích còn lại là cười đến đau bụng trở về bồi Thấm Hàn Tâm.
Đông ý chính nùng, lạc tuyết tân phân, ngoài cửa sổ nhìn thế nào cũng đều là một mảnh tuyết trắng vô cùng vô tận, trắng đến mỹ lệ, trắng đến khiết tịnh, nhưng cũng trắng đến mức vô liêu.
Thấm Phi Liễu nhàm chán đến đấm ngực giậm chân, trong cả đời hắn, chưa bao giờ từng trống rỗng vô vị đến như vậy.
Vương huynh hắn vừa sinh ra đã là Thái tử, một thân toàn bộ là huấn luyện đế vương, tuyệt không cho phép kiêu sủng hắn mảy may, cho nên tạo nên Vương huynh cá tính lạnh lùng vô tình vô tâm. Cũng bởi vì như thế, phụ hoàng cùng mẫu hậu đem sủng ái đối với hài tử đều nhất loạt chuyển cho ấu tử là hắn, hắn lại vô pháp vô thiên, ồn ào không ngớt, làm càn ngang ngược như thế nào cũng không có vấn đề gì, thậm chí thường thường chuồn êm ra cung, bọn họ cũng đều là mở một con mắt nhắm một con mắt.
Sau trưởng thành, Vương huynh đối với hắn vô cùng khoan dung, ngay cả hậu cung không cho phép nam nhân tiến vào, cũng đều tùy hắn xuất nhập.
Nhưng mà, hắn hiện tại bị giam ở một tòa cung điện nho nhỏ, mỹ kỳ danh là bế môn tư quá (*), nhưng trong lòng hắn hiểu được, lấy khoan dung của Vương huynh đối với hắn mà nói, cho dù là bế môn tư quá, cũng sẽ không khiến hắn giống như giam lỏng như cầm tù trong phòng, đây tuyệt đối là nhân giới hồ ly tinh Vu Tình Bích kia giở trò quỷ.
(*) bế môn tư quá: suy nghĩ lỗi lầm
Hắn cả đời này mỗi ngày quen kiêu ngạo muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Trước kia tửu nhục bằng hữu (bạn nhậu) bên cạnh, kiều diễm mỹ nữ thành đôi, hiện tại không chỉ có mỗi ngày cho hắn cơm rau dưa, còn ngay cả một mỹ nữ cũng không đưa tới, này bảo hắn làm sao không vừa tức vừa giận, quả thật nhàm chán đến sắp nổi điên.