Dù sao thì bây giờ tiếng Anh chuyên nghiệp cũng không còn đáng giá nữa, nếu không có một kỹ năng mới thì sau này khi vào nghề gặp phải cảnh nhiều thầy nhưng thiếu cháo, đến lúc tìm việc cũng phải cố rất nhiều.
Thư Tình và bạn cùng phòng là Tần Khả Vi đã báo danh tham gia lớp song ngữ Anh Pháp, bắt đầu vào năm hai cũng bắt đầu học.
30 bạn học cùng ngồi trong lớp chờ đợi chường đầu tiên của bài học tiếng Pháp khóa đầu tiên. Cách thời gian lên lớp năm phút, rốt cuộc thầy giáo cũng đi vào lớp học trong ánh mắt mong chờ của mọi người.
Giữa tháng chín, thời tiết còn có chút khô nóng, người đàn ông mặc một chiếc áo màu trắng gạo, một chiếc quần tây màu đen, trên vai là túi sách màu đen. Khi đi vào phòng học, trong tay còn ôm một cái mũ bảo hiểm màu trắng.
Mà khi Thư Tình nhìn thấy anh thì sợ ngây người, ánh mắt chậm rãi nhìn vào cái mũ bảo hiểm, cuối cùng ngừng lại tại con bướm màu đen trên chiếc mũ.
Con bướm tinh xảo nhìn như thật, giống như thuận gió muốn bay, không khác khí chất ôn nhuận xuất trần của người này.
Thư Tình hít một ngụm khí lạnh…… Thầy Cố? Là thầy giáo dạy lớn tiếng Pháp của Dư Trì Sâm? Là người tối qua cô đã gặp ba lần? Là thầy Cố mà trong lần gặp cuối cùng cô đã ghép đôi thầy với Dư Trì Sâm?
Khi Thư Tình đang nghẹn họng nhìn anh thì trong phòng học đã vang lên tiếng kinh hô.
Trong khoa ngoại ngữ, tỷ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, trong lớp song ngữ Anh Pháp có tổng cộng 30 người mà cũng chỉ có 3 học sinh nam. Như thế đã là nhiều, phải biết là trong lớp tiếng Anh của Thư Tình có 30 người mà cũng chỉ có hai học sinh nam.
Cho nên không cần nói cũng biết tiếng kinh hô này nói lên cảm xúc gì.
Tần Khả Vi lấy khuỷu tay huých Thư Tình, vừa nhếch miệng cười, vừa kích động nói nhỏ, “Này, thầy giáo này thật đẹp trai, thật là trẻ! Chọn lớp này là đúng rồi!”.
Nhấn mạnh năm chữ “Rất đẹp trai trẻ tuổi”.
Nếu như bình thường thì nhất định Thư Tình sẽ châm chọc cô, nhưng bây giờ cô không có tâm trạng đó, cô vừa định nói tối hôm qua cô đã gặp qua anh, thì người đàn ông đứng ở cửa đã bước lên bục giảng, ánh mắt nhìn khắp cả lớp, dừng lại một chút khi nhìn thấy cô.
Cố Chi khẽ cau mày, cô bé này cũng là học sinh của lớp song ngữ?
Thư Tình bị hắn nhìn như vậy, biết là anh đã nhận ra cô, lời nói vừa tới miệng cũng nuốt về.
Người đàn ông đứng trên bục giảng không giới thiệu bản thân mà mở máy tính lên, dưới lớp yên tĩnh chờ đợi. Sau đó anh mở Word lên, hơi cúi người gõ như bay trên bàn phím, trên màn trắng của màn chiếu hiện hai chữ đơn giản: Cố Chi.
Mọi người hiểu ra, anh đứng thẳng người, mỉm cười, “Chào mọi người, tôi là Cố Chi, là thầy giáo tiếng Pháp căn bản của mọi người”.
Không biết tại sao trong đầu Thư Tình xuất hiện một suy nghĩ: Không phải là do chữ thầy quá xấu cho nên mới không viết bằng phấn trên bảng? Đương nhiên cũng có khả năng khác, là người này lười, lười dùng phấn viết.
Người đàn ông đứng trên bục giảng khẽ nhếch môi, nở nụ cười nhạt, làm mê hoặc một đám học sinh nữ.
Một nam sinh ồn ào: “Thầy ơi, thầy giới thiệu bằng một đoạn tiếng Pháp đi”.
Trong phòng học mọi người đều phụ họa, “Đúng vậy, thầy nói đi! Nói một chút!”.
Cố Chi vẫn cười, cũng không phụ sự hy vọng của mọi người, lưu loát nói một chuỗi tiếng Pháp: “Bonjour, tout le monde. Je suis tent de vous voir. Le france ais est une langue romantique, mais il est aussi difficile. J’espère que vous pouvez l’apprendre bien avec la patience, la persista la passion.”
Mặc dù mọi người nghe không hiểu anh đang nói gì nhưng giọng anh trầm thấp dễ nghe, lưu loát nói một chuỗi những ngôn ngữ xa lạ, trên mặt treo nụ cười nhẹ, với khí suất của anh cũng đủ để mọi người vỗ tay reo hò.
Anh giơ tay ý bảo mọi người yên lặng, sau đó lại dùng tiếng Trung nói lại một lần lời vừa rồi, “Rất vui được gặp mọi người, mọi người đều biết tiếng Pháp là một ngôn ngữ lãng mạn những học nó cũng không dễ dàng. Tôi hi vọng trong quá trình học các em sẽ đủ kiên nhẫn, và đủ tình cảm để gắn bó với ngôn ngữ này”.
Rất bình thường, Thư Tình vừa định châm chọc, nhưng ngay sau đó anh lại nói thêm một câu, “Được nhiên, học giỏi tiếng Pháp là yêu cầu mà trường học đưa ra với tôi khi tôi dạy các em. Nhưng với tôi mà nói, hy vọng khi các em đến nước Pháp có thể vào nhà hàng khách sạn, đi xe lửa, vào nhà vệ sinh, có thể bắt chuyện với soái ca, mỹ nữ là tốt rồi”.
Cả lớp cười ầm lên, không khí lớp học được nâng cao, mà anh thì khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp như gió xuân.
Bởi vì đây là tiết đầu tiên của lớp học tiếng Pháp nên Cố Chi cũng không vội vàng cho mọi người học bài nhập môn mà thông qua vài bộ phim ngắn, anh giúp mọi người tìm hiểu về văn hóa nước Pháp sau đó lấy kinh nghiệm của bản thân giảng giải một chút phong cảnh và con người nước Pháp.
Khi nói đến những chuyện lý thú, anh nói hệ thống cấp nước ở Pháp sạch đến mức có thể dùng để uống, không chỉ nước tắm có thể uống mà ngay cả đài phun nước ở ven đường cũng có thể uống.
Đầu óc Thư Tình xoay chuyển rất mau, vì thế cô không suy nghĩ mà nhếch miệng cười: “Hẳn nào mọi người đều nói nước Pháp là một quốc gia lãng mạn, nếu như hết nước, có thể mặc bikini nhảy vào trong đài phun nước tắm rửa, cảnh tượng đó nhất định rất vui”.
Trong phòng học mọi người lại cười vang. Tất cả mọi người đều là học sinh tiếng Anh chuyên ngành cùng tuổi cho nên mọi người đều biết Thư Tình, cô là người nổi tiếngđầu óc thông minh, mồm mép nhanh nhẹn.
Ánh mắt Cố Chi dừng lại trên mặt cô, nở nụ cười hôn hòa, “Trí tưởng tượng của bạn học này thật phong phú, nhưng mà vóc người của người Pháp lớn hơn người Trung Quốc chúng ta, nhưng lại không nhất thiết có da mặt dày như chúng ta, ở giữa nơi công cộng làm việc kinh thế hãi tục như vậy không phải là chuyện nằm trong nhận thức của đại đa số người”.
Trên mặt anh ý cười không giảm, Thư Tình thoáng ngẩn ra, cảm thấy anh cười ôn hòa nhưng ánh mắt lại sắc bén, khi nhìn cô lại có vẻ lạnh nhạt.
Trong đầu hiện nên một suy nghĩ không tốt, chẳng lẽ thầy giáo mất hứng vì lời đùa giỡn hôm qua của cô với Dư Trì Sâm?
Chỉ trách cái miệng cô! Thư Tình thu ánh mắt lại không dám nhìn anh, có chút chột dạ.
Bọn họ vốn đang nói chuyện về nước Pháp, kết quả sau một hồi trò chuyện, một đám nữ sinh như lang hổ chuyển đề tài về người thầy giáo, biến đổi cách nói chuyện muốn dò xem anh có bạn gái hay không.
Có người thẳng thừng mở miệng, “Thầy Cố năm nay thầy bao nhiêu tuổi rồi? Thầy đã có bạn gái chưa?”.
Cố Chi cười nói, “Tôi đã tốt nghiệp nhiều năm rồi”. Chiến thuật quanh co.
Có người thì hỏi lòng vòng, “Nghe nói học sinh lớp tiếng Pháp hàng năm đều được thầy giáo dẫn sang nước Pháp học hỏi, là do thầy Cố dẫn các bạn đi sao? Thầy có thể nhân cơ hội này đưa người nhà cùng đi du lịch không?”.
Cố Chi cười nói. “Có nhiều khi là chủ nhiệm bộ môn đưa các em học sinh đi, tôi chỉ là người đi cùng”. Trực tiếp bỏ qua câu cuối cùng.
Có một nam sinh thích đùa, ngồi nói thử: “Thầy Cố, khoa ngoại ngữ nhiều nữ sinh như vậy, mỗi ngày thầy được bây quanh bởi yến gầy hoàn phì, sư mẫu không lo lắng sao?”.
Cố Chi nhìn nam sinh kia, đăm chiêu cười nói, “Học giỏi tiếng Pháp là có thể đi Pháp du học, yến phì hoàn gầy càng nhiều hơn so với khoa ngoại ngữ, cho nên những nam sinh đang ngồi……”. Ngón tay hắn gõ gõ trên bàn, phát ra những tiếng vang thanh thúy, sau đó không nói gì.
Toàn bộ đều bị thua tả tơi.
Tất cả mọi người đều lộ biểu cảm thất vọng, có nữ sinh còn chưa bỏ ý định, vụng trộm chọc Thư Tình, nhỏ giọng nói. “Này, Thư Tình, cậu hãy phát huy tài ăn nói của cậu đi, tất cả trông cậy vào cậu đấy!”.
Nữ sinh ngồi bên cạnh cô cũng nói, “Đúng vậy, Thư Tình, chỉ cậu có thể nói chuyện, hãy phân tích cùng thầy đi!”.
Thư Tình bị ủy thác trách nhiệm nặng nề, linh cơ, ngẩng đầu cười híp mắt một câu, “Nếu như thầy nói vậy, khi thầy học tiếng Pháp nhất định cũng đã nghĩ như vậy? Vậy kết quả chiến tích của thầy thế nào? Thầy có ôm được mỹ nhân về nhà không? Dù sao thầy cũng là người đi trước, thầy hãy chia sẻ kinh nghiệm với các bạn nam, nếu không mọi người sẽ không có động lực học tiếng Pháp đâu”.
Các nam sinh hết sức phối hợp với Thư Tình, cùng hô lên, “Cầu chia sẻ! Cầu chia sẻ!”.
Lúc này mà không chia sẻ thì sẽ không xuống đài được, trong lòng Thư Tình cảm thấy hài lòng.
Cố Chi nhìn cô một cái, cười đặc biệt chân thành, còn trích dẫn một câu nói nổi tiếng để trả lời vấn đề này: “Bạn học, có người đã từng nói, thực tiễn là chuẩn mực duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, cho nên đáp án này để lại cho mọi người chậm rãi tìm hiểu, nhưng mà….”. Anh dừng một chút, cười nói với Thư Tình, “Nhưng mà tôi thấy dường như bạn có chút vội vàng trong vấn đề tình cảm, trời đất không đâu không có cỏ thơm, có thể tìm hoa ở đại học cũng không vấn đề gì”.
Anh vừa dứt lời thì thu hồi ánh mắt, dường như không có quá nhiều cảm xúc đối với ánh mắt của Thư Tình.
Cái gì gọi là vội vàng? Thư Tình cảm thấy thầy giáo đang nói cô xuân tâm nhộn nhạo chưa thỏa mãn dục vọng sao?
Thời gian tiếp, thầy Cố không hề liếc nhìn cô một cái, lại nói đến những ấn tượng ở nước Pháp, câu hỏi bất kỳ cũng được mà gọi người hỏi cũng thế, tất cả đều không có phần của cô.
Đầu tiên Thư Tình còn nghĩ đó là ảo giác của cô, nhưng sau nhiều lần thử đều bị coi là không khí, những người bên cạnh cô đều được gọi đến mấy lần nhưng không hề đến lượt cô. Cô tức giận rụt tay về, quay đầu không thèm nhìn người trên bục giảng.
Cô cảm thấy thầy giáo này thật là nhỏ mọn, không phải hôm qua cô chỉ đùa thôi sao? Lại còn cho cô đãi ngộ đặc thù? Một lúc sau, Tần Khả Vĩ đột nhiên dùng tay chọc cô.
“Gì vậy?”. Cô tức giận hỏi.
“Thầy giáo, thầy đang gọi cậu đấy….”. Tần Khả Vĩ chỉ bục giảng.
Thư Tinh sửng sốt, quay đầu lại nhìn thầy Cô đang đứng trên bục giảng cười hòa ái, “Bạn học này, tiết học đầu tiên có lẽ sẽ có sai sót, là do tôi dạy rất chán sao?”.
Nhàm chán ông nội nhà thầy!
Thư Tình bi phẫn muốn chết, bà đây giơ tay muốn rút gân mà anh ta cũng không thèm gọi, có sai sót nhất thời thì anh ta lại gọi, có cái lý nào lại như vậy!