Nguyễn Y Nông sợ hãi mở to hai mắt, sợ đến nỗi nhịn không được nước mắt chảy ra, con hẻm này vắng vẻ, ít người đi ngang qua, ai có thể cứu mình đây?
Lúc này, một người nam nhân thân hình cao lớn xuất hiện phía sau người đàn ông gầy yếu, cánh tay đánh vào người đàn ông đó, chỉ một đấm hắn chịu không nỗi ngã lăn ra đất! Đồng thời, thân thủ anh ta rất nhanh nhẹn lại đỡ cô, dùng hết sức lực muốn ôm cô trụ vào trong lòng, con ngươi đen lo lắng chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không một chút khí sắc.
Bộ dáng cô lúc này gần như sắp ngất xỉu!
“Không có việc gì.” Lôi Ngự Phong giọng điệu chắc chắn trấn an cô, chân dài duỗi ra, chân phải dùng đá mạnh, nguyên nhân đánh người đàn ông đang gục trên mặt đất hắn hét lên tiếng kêu thảm, lại bị một cỗ lực đá hắn bay gần vài chục mét, quay cuồng vài vòng, không chỉ cuộn mình trên mặt đất khóc thé. Trước giờ, Lôi Ngự Phong chưa bao giờ như kinh động đến như vậy.
Hai giờ liền, anh tìm cô khắp nơi, tự láy xe thể thao Bugattiveyron số lượng có hạn, anh tìm cô khắp nơi. Xem tài liệu anh nhờ người ta tra được mới biết cô đến nơi này.
Anh ngàn lần không đoán được, mấy năm nay cô vất vả đến như vậy, Cận Lực tìm được những tài liệu này, quả thực khiến cho anh giống như có một con dao đâm vào tim anh, cả người đều rất đau.
Anh đã từng đi tìm cô, chỉ biết tên của cô, còn nhỏ tuổi, với những thông tin cung cấp cho văn phòng thám tử làm cho họ giống như mò kim đáy bể, chạy tới hỏi anh:“Lôi tiên sinh, vị kia tiểu thư...... Có thể cô ấy đã di dân, nếu như không phải thì cơ hội tìm được cô ấy thực sự rất nhỏ”
Khốn kiếp! Thế nào là không được, chính anh không cam lòng, chưa từ bỏ ý định thôi.
Ba năm trước, anh mới bắt đầu học từ bỏ ý định, để cho thời gian trôi qua, anh càng ngày càng khẳng định, cô đã lớn lên, rồi yêu đương, rồi lập gia đình...... Có cuộc sống hạnh phúc cho hết quãng đời còn lại. Anh với cô là hai người giữa hai thế giới khác nhau, không có cơ hội gặp lại nhau, cho nên anh mới không tìm cô nữa.
Không tìm cô, nhưng lại thủy chung lặng lẽ thầm nhớ thương cô, loại cảm giác này rất kỳ quái, nó vĩnh viễn ở trong lòng anh mặc cho năm tháng cứ trôi qua, cô xuất hiện cho anh ánh mặt trời, một cầu vồng, làm bạn giúp anh vượt qua những ngày khó khăn nhất trong cuộc đời.
Thậm chí anh cảm thấy bản thân mình không xứng với cô, nếu là như vậy, ngày qua ngày, năm qua năm, anh sẽ bắt buộc chính mình hết hi vọng, mang cái tên xinh đẹp kia giấu ở trong lòng mặc cho từng ngày từng ngày rĩ máu.
Nhưng anh không nghĩ cô lại sống vất vả đến như vậy?
Năm cô hai mươi mốt tuổi, gia đình cô gặp một đám bất lương kẻ bắt cóc cướp bóc, giết chết cha mẹ, chị gái, anh rể... Lúc đó cô dẫn hai đứa cháu trai đi mua sắm mới may mắn thoát được kiếp nạn.
Sau đó cô nghỉ học rồi trở về Đài Loan cùng với hai đứa cháu trai, cô làm rất nhiều công việc để kiếm tiền nuôi dạy hai đứa cháu, trong đó đứa lớn nhất bị bệnh nhập viện làm trị liệu.
Cận Lực đưa cho anh các tài liệu rất chi tiết, anh nhìn thấy cô phải chịu nhiều ủy khuất, đã làm những công việc gì, không có người thân nguyện ý giúp đỡ cô, cô chỉ có thể một mình chống đỡ, làm ở trong phòng trà, rửa chén ở nhà hàng, công việc gần đây nhât là nhân viên phục vụ trong quán bar, còn lại là công việc chụp ảnh kia.
Trong ảnh, cô mặc một bộ nội y màu đen ren khiêu gợi, da trắng tuyết, tóc đen thật dài giống như thác nước, nhưng cũng che được dáng người hấp dẫn thu hút bao nhiêu người.
Tướng mạo cùng khí chất của cô, thanh thuần trẻ trung xinh đẹp, mê hoặc người, tựa như những bức tranh vẽ, đủ để bao nhiêu người điên cuồng, đương nhiên cũng bao gồm anh.
Anh muốn gặp cô, ngay bây giờ.
Cô làm việc trong quán bar, anh đi tới thì biết được cô vừa mới đi ra, anh chạy theo cô đi vào con đường hẻm, mà xa xa nhìn thấy thân hình mảnh khảnh phía sau của cô, lại do dự không bước đến.
Lôi Ngự Phong anh, năm nay ba mươi hai tuổi, sớm đã quên cái tuổi làm yêu đương ngại ngỏ lời, anh không biết làm như thế nào, đứng trước mặt cô nói làm sao, mới không bị cô xem là sắc lang?
Không sai, anh có thể giải quyết vô số phiền toái trong các kế hoạch, có thể ngồi xuống đàm phán với bao nhiêu công ty khác mà không cần phải đấu đá, cũng có thể đem Lôi gia tức đến hộc máu, lại vắt hết óc cũng nghĩ không biết đối mặt như thế nào đối diện với người phụ nữ mình yêu.
Hắn rầu rĩ không vui đi theo cô, tựa như ngày đó giống nhau, không ngờ lại có người thừa dịp đường vắng mà khi dễ cô, thì anh còn khách khí cái gì?
Lúc này Nguyễn Y Nông, giống như chim sợ cành cong, toàn thân đều ở phát run, cô mờ mịt trừng đôi đen, hoảng hốt tại sao xuất hiện một người nam nhân.
Người này cao lớn, ở trước mặt giống như một pho tượng thần, thân hình cao lớn, trên người rất sang trọng, làm cho người ta thấy được người này cao cao tại, dưới ánh đèn đường mông lung, ngũ quan tinh tế, cô không thể thấy rõ bộ dáng của người này, toàn thân phát ra hơi thở cường tráng, người này không đơn giản.
“Đi.” Anh mở miệng, tiếng nói trầm thấp làm cho người ta không thể kháng cự.
Nguyễn Y Nông hoảng hốt suy nghĩ, Đi? Đi nơi nào:
“Không.” Trên trán lấm thấm mồ hôi lạnh, lắc đầu mạnh, sợ hãi trừng mắt người nam nhân này, cô căn bản không biết người này, tuy rằng anh đã cứu cô, mà muốn mang cô đi chỗ nào?
“Đi theo tôi.” Lôi Ngự Phong dự tính không cho cô có cơ hội cự tuyệt.
Cơ hồ là giữ chặt Nguyễn Y Nông lại, tiếp theo giây, anh liền phát hiện cơ thể cô vô lực hướng xuống mặt đất......
Lôi Ngự Phong nhanh tay ôm lấy cơ thể cô, lòng nóng như lửa đốt ôm cô rời khỏi con hẻm tối đen, không muốn ở lại địa phương này dù chỉ một giây.
Lôi Ngự Phong nhanh chóng mở ra một bên cửa xe, đem Nguyễn Y Nông cẩn thận ôm lên xe, ngồi trên ghế, khởi động xe, đạp chân ga, xe chạy nhanh giống như tên lữa, nhanh chóng tiến vào dòng xe.
Biệt thự Lôi gia chiếm cả ngàn mét vuông, không gian thoải mái, tựa vào núi mà xây dựng, mặt hướng ra biển, đã xây dựng đã lâu, được tập chí nổi tiếng trong nước gọi là ngôi biệt thự đẹp nhất cả nước.
Trong phòng ngủ xa hoa mang đậm phong cách Châu Âu, ban đêm bên trong rất tối, chỉ duy nhất cây đèn ngủ trên đầu giường, màu sắc mông lung mà ấm áp.
Trên giường tấm gra giường màu nâu làm tôn thêm vẻ đẹp mê hoặc của Nguyễn Y Nông, làm cho người ta yêu thích.
Lôi Ngự Phong ngồi trên ghế đặt ở bên cạnh giường, ánh mắt không chuyển chăm chú nhìn tiểu mỹ nhân đang ngủ trên giường, nhìn cô thật lâu, nếu có thể anh nguyện ý nhìn cô cả đời.
Một giờ trước, anh mang cô về nhà của mình, liền phân phó cho người hầu thay cô lau người và sau đó đổi y phục mới, chính mình cũng nhanh chống chạy đi tắm rửa, sau đó anh liền vào phòng, ngồi ở trước giường vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú nhìn cô.
Cô toàn thân cao thấp đều phát ra hơi thở vẻ thanh thuần thoát tục, cuộc sống của cô rất gian khổ vẫn không làm cho cô mất đi vẻ đẹp này, ngược lại càng làm cho cô thêm một phần ẩn nhẫn, ở thời đại này lại hiếm thấy.
Lôi Ngự Phong nhịn không được vươn tay, nắm lấy bàn tay trắng ngọc nhỏ bé. Tay cô tinh tế không mềm mại, hình dạng của đường cong lại thập phần tinh xảo tuyệt đẹp, móng tay không có sơn móng lại ngay ngắn chỉnh tề giống một phiến màu hồng phấn trong suốt được khảm ở trên đầu ngón tay.
Nhìn gần bàn tay cô làm cho Lôi Ngự Phong cổ họng khó nhịn được giật giật, bàn tay anh đan vào lòng bàn tay cô, ôn nhu vuốt ve.
Lúc này, Nguyễn Y Nông chợt tỉnh, con ngươi long lanh như nước chậm rải mở mắt ra, đôi mắt đẹp không một chút dao động, cô nhìn một lúc cũng không rõ bản thân mình đang ở nơi nào.
Cùng một lúc cô nhìn vào cặp mắt hổ phách đang nhìn cô chầm chầm, cô ngây người ra, thần trí đã dần dần tỉnh dậy.
“Tỉnh?” Anh lên tiếng, thanh âm phát ra hiền hậu.
Nguyễn Y Nông giật mình, phản ứng ngồi dậy, đôi mắt mở ra thật to, nhìn anh
hỏi:“Anh... Anh là ai?”
“Em đã quên rồi sao? Lúc nãy tôi đã cứu em.” Lôi Ngự Phong buông tay cô ra đứng dậy. Anh chưa từng nghĩ cô nhớ đến anh, nhưng phản ứng của cô như vậy làm cho anh cảm thấy bực mình.
Nguyễn Y Nông nghĩ tới tình cảnh lúc nãy, người này đã cứu cô:“Cám ơn anh.” Cô khẩn trương nhanh chống lấy chăn trên người ra bước xuống giường, lại phát hiện trên người lại mặc áo ngủ của người nam nhân áo!