• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mày đẹp càng nhăn càng chặt, cô không hiểu được vì sao vị quản lý này vẫn luôn đề nghị muốn đi ăn cơm, uống cà phê? Cô tới đây thị sát đều luôn không rảnh để ăn cơm, nhiều lắm chỉ có thể giải quyết một cái bánh sandwich và một chai nước khoáng; Nếu thật sự muốn ăn, trong trung tâm thể thao cũng có một căng tin dành cho nhân viên.

Vì thế, cô lập tức cự tuyệt. "Cảm ơn, nếu quản lý đã đói bụng có thể đi trước cũng không sao. Đội trượt băng hiện tại đang ở trong phòng huấn luyện sao? Hay là để tôi tự mình qua đó, không phiền anh phải đi cùng."
Nói xong cô lập tức dứt khoát rời đi, không cho phép anh ta nhiều lời về vấn đề này.
Quản lý vừa nhìn theo thân ảnh yểu điệu biến mất ở cuối hành lang dài, vừa bóp cổ tay: Quả nhiên những lời đồn là sự thật, vị Lê tiểu thư này hoàn toàn xử lý công việc theo nguyên tắc, vĩnh viễn không thèm nhìn vào người khác, cũng không bao giờ chấp nhận lời mời của họ.
Thật đáng tiếc! Một người xinh đẹp như thế, nhưng quá nghiêm chỉnh, cứng nhắc, không hiểu phong tình!
Trong khi đó, người đẹp không hiểu phong tình vẫn hồn nhiên đi thẳng một đường tới bên trong trung tâm thể thao, đi vào trong phòng huấn luyện ở trên tầng hai.
Phòng huấn luyện cực kỳ lớn, có diện tích khoảng 3,600m2, sau khi bước vào cửa thì cảm thấy mênh mông vô bờ, tất cả đều là đủ loại thiết bị với kiểu dáng mới tinh. Tuy nhiên, giờ phút này không có người nào đang sử dụng thiết bị, chỉ có ở trước bức tường gương lớn đằng xa, có vài tuyển thủ đang ngồi xếp bằng ngay ngắn, giống như nhà sư đang thiền định, không hề nhúc nhích.
Cô đóng cửa kính lại, chậm rãi đi qua, "Xin hỏi, đây có phải là đội trượt băng hay không ──"
Nghe thấy tiếng nói vang lên, những tuyển thủ đó cũng không có bất luận phản ứng gì, tiếp tục đắm chìm ở trong thiền định. Chỉ có một người đang dựa vào bên cạnh, nhìn giống như huấn luyện viên ngẩng đầu lên.
"Tiểu thư, cô có chuyện gì sao?" Huấn luyện viên nói giọng rất nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng đang ngầm ra lệnh đuổi khách, "Nếu không có việc gì gấp, làm ơn đừng quấy rầy."
"Tôi là Lê Vĩnh Huyên từ tập đoàn Hải Dương, lúc trước có thông báo qua, bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi sẽ triển khai đánh giá về trung tâm thể thao trong vòng một tháng rưỡi."
"Ồ, tới đây thị sát?" Huấn luyện viên gật gật đầu, "Tôi có nhận được thông báo, nhưng hôm nay có khả năng hơi bất tiện, mời Lê tiểu thư hãy lên lịch lại với trung tâm lần nữa."
Lê Vĩnh Huyên tất nhiên sẽ không cứ như vậy từ bỏ, cô chưa từ bỏ ý định truy vấn: "Sẽ chỉ mất vài phút nghỉ ngơi của mọi người, cũng không được sao? Hôm nay tôi chỉ muốn hỏi vài vấn đề mà thôi."
"Cô có hỏi cũng vô dụng, tuyển thủ phụ trách đối ngoại không có ở đây."
"Tôi không cần nhất định phải nói chuyện với chỉ một người nào đó, bất cứ vị tuyển thủ cũng đều có thể ──"
Huấn luyện viên vẫn lắc đầu, "Không ích gì, người duy nhất có thể nói là Mạch Vĩ Triết."
Trong khi bọn họ đang ở thế giằng co ──
"Oa!" Phía sau cô có người mở cửa tiến vào, còn phát ra tiếng tán thưởng tấm tắc, "Một cái mông màu xanh biếc, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó!"
Lời này vừa nói ra, vang vọng khắp trong phòng tập. Tất cả các vận động viên đang nhắm mắt thiền định trước mặt, vừa nghe thấy vậy, đột nhiên toàn bộ đều có tư tưởng giống nhau, mở mắt ra, quay đầu và dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Lê Vĩnh Huyên.
Lê Vĩnh Huyên lập tức vừa theo phản xạ dùng tay để che mông mình, vừa quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn kẻ vừa lỗ mãng ──
Người tới, có mái tóc trong như bờm sư tử, tiếng nói cũng rất quen tai. Không phải đúng là người lúc sáng đã thưởng cho cô một dấu tay máu, còn đẩy cô ngã trên mặt đất hay sao?
Đối diện với hắn, cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ ràng gương mặt hắn. Ừ, rất tương xứng với hình ảnh đầu tiên của đội trượt băng trong tư liệu trên tay cô.
Mày rậm, mũi thẳng, đường nét trên khuôn mặt hắn đẹp đáng kinh ngạc, cùng với một đôi mắt giống như ánh sáng màu hổ phách.
Đây...... còn không phải là Mạch Vĩ Triết hay sao?!
Vâng, cái mông rất đẹp, cho dù nó là màu xanh.
Mạch Vĩ Triết ngả ngớn dựa người vào bức tường kính, thờ ơ lắng nghe cô xụ mặt, đứng đắn tường thuật nội dung chuyến thăm lần này.
Cô có thể đã không biết rằng, trong phòng huấn luyện được trang bị gương từ sàn đến trần ở cả hai bên tường, từ vị trí của hắn có thể nhìn thấy cô rất rõ ràng. Nếu cô biết hắn căn bản không hề lắng nghe, mà vẫn luôn đang thưởng thức cặp mông đáng yêu của cô, có lẽ cô sẽ không thể nào tiếp tục bình tĩnh đĩnh đạc nói tiếp như vậy.
Áo sơ mi trắng, chiếc váy bó bên trong đã phác hoạ ra được cơ thể mảnh mai yểu điệu của cô. Trên đùi là những vệt màu xanh lá cây đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn, thật sự khiến người ngứa tay, muốn giúp cô vỗ vỗ......
"...... Xin hỏi, anh có nghe không?" Lê Vĩnh Huyên hỏi một câu, kéo hắn quay về hiện thực.
Chỉ thấy đôi mắt cô hơi nheo lại, có chút nghi ngờ.
Cho dù thật sự giống như đang đi vào cõi thần tiên, nhưng Mạch Vĩ Triết hắn là người phương nào, sao có thể bị bắt? Nếu hắn đang ở trong một câu chuyện, hắn có thể đóng được cả mười vai.
"Đương nhiên là có. Kỳ tập huấn thứ hai của chúng ta sẽ bắt đầu vào tuần tới, tần suất sử dụng trung tâm thể thao sẽ biến thành mỗi tuần bốn ngày, mỗi ngày sáu giờ. Đến kỳ tập huấn thứ ba sẽ biến thành mỗi tuần bảy ngày, mỗi ngày chín giờ. Và kết quả của kỳ huấn luyện lần đầu, sẽ được công bố trong bảng tin cuối tuần." Hắn rất dễ dàng trả lời liên tiếp các vấn đề của cô.
Cặp mắt với lông mi dài đẹp vẫn nhíu lại, nghiên cứu câu trả lời của hắn.
"Tôi muốn hỏi, chính là cảm giác 'cá nhân' của Mạch tiên sinh." Cô hít một hơi, nói tiếp: "Trung tâm có đáp ứng được kỳ vọng và mục tiêu của anh hay không? Có cần phải tăng cường chỗ nào hay không? Nền tảng huấn luyện mới, thông số kỹ thuật hay trạng thái thì sao? So với sân luyện tập trước kia thì thế nào?"
Lại là một câu hỏi khác. Cô nàng này, không thể bình tĩnh, nói từ từ hay sao?
Ngay lập tức, hắn lười biếng ngáp một cái, "Nếu cô muốn phỏng vấn tôi, trước tiên phải nói lại với huấn luyện viên để lên lịch hẹn. Hiện tại tôi muốn bắt đầu huấn luyện."
Huấn luyện? Nhiều người bọn họ đều giống như đang nghỉ ngơi, ngủ gật!
Mặc kệ, cô vẫn tiếp tục hỏi.
"Ngoài ra, các biện pháp dự phòng của trung tâm có đủ hay không? Nhân viên cứu hộ khẩn cấp dường như không phát huy tốt chức năng, đúng không?" Cô đang có ý nhắm vào trên cánh tay băng bó băng của hắn.
Sáng nay, chính mắt cô đã nhìn thấy hắn cầm cánh tay đẫm máu của mình chạy ra bên ngoài như điên; Một màn kia thật sự quá vô lý, khiến cô chứng kiến thiếu chút nữa thì tim đã ngừng đập.
"Đó là việc nhỏ." Mạch Vĩ Triết thực sự không để bụng xua xua tay, "Chúng tôi chỉ không muốn ngồi ngốc nghếch trong phòng chờ cứu hộ đến mà thôi, vì thế khi nghe thấy tiếng xe cứu thương, tôi đã tự mình đi ra ngoài.
"Ồ." Lê Vĩnh Huyên gật gật đầu, vừa cúi đầu nhanh chóng ghi chú, "Điều này chứng tỏ sự ứng biến về biện pháp cứu hộ ở trung tâm thể thao có vấn đề, không thể xử lý thương thế của anh trong trường hợp khẩn cấp."
"Vô lý. Tôi nói với cô ──"
Lê Vĩnh Huyên chỉ phớt lờ hắn! Cô dứt khoát quay đầu, dò hỏi tất cả những tuyển thủ bên cạnh đang trợn to mắt nhìn chằm chằm hai người, "Vậy, xin hỏi các anh từng có trải nghiệm tương tự hay không? Chính là khi bị thương nhưng không được xử lý kịp thời? Có thể nói một chút về việc cần phải cải thiện nơi nào, muốn tăng thêm nhân viên cứu hộ thường trú hay không? Hay là muốn tăng cường cơ sở vật chất?"
Từng đôi mắt sáng lấp lánh chớp chớp, nhưng không ai trả lời. Tất cả bọn họ đều nhìn Mạch Vĩ Triết, tuỳ thuộc vào sự dẫn dắt của hắn.
Lê Vĩnh Huyên đột nhiên cảm thấy yếu đuối, có cảm giác như mình đang ở nhà trẻ.
Những tuyển thủ này có chuyện gì vậy? Nếu không nói thì không nói, nhưng khi nói chuyện lại thờ ơ như vậy, căn bản không thể hỏi ra được nguyên nhân gì. Cô làm việc đã lâu như vậy, thật sự rất hiếm khi động tới trường hợp khó va vào thế này.
"Nếu như sau này lại phát sinh chấn thương tương tự ──"
Mạch Vĩ Triết ngắt lời cô. Hắn ngồi dậy, tiến lên vài bước tới gần.
"Sau này chắc chắn sẽ tiếp tục phát sinh, tôi cũng sẽ xử lý theo cách tương tự." Hắn dứt khoát giơ tay phải lên, cởi bỏ băng gạc cho cô xem, "Trong trung tâm không có phòng giải phẫu, nhân viên y tế chỉ có thể giúp tôi cầm máu, tôi bị thương nơi cánh tay mà không phải là hai chân, tự mình đi ra ngoài lên xe cứu thương thì có gì không đúng? Chẳng lẽ muốn tôi cứ ngồi yên cho máu chảy, chờ đến khi có cáng tiến vào nâng tôi ra hay sao? Điều này liên quan gì tới sự ứng biến không tốt, không phải đã đi quá xa sao?."
Lê Vĩnh Huyên nhìn chằm chằm vào cánh tay hắn, phía trên có một vết khâu dài giống như con rết, xanh xanh đỏ đỏ, da thịt vẫn còn sưng lên ──
Cô giống như đã bị mê hoặc, ánh mắt dính ở trên miệng vết thương. Một mũi khâu, hai mũi khâu, ba mũi khâu...... Tiếng nói chuyện của hắn càng ngày càng xa......
Những điều tiếp theo, cô không thể nhớ rõ. Đầu óc trống rỗng.
Mạch Vĩ Triết cũng chết lặng, trơ mắt nhìn người con gái một khắc trước còn bình tĩnh nghiêm túc, ngay sau đó cả người đột nhiên giống như bị rơi hết xương cốt, mềm như bông ngã xuống!
Không biết qua bao lâu, Lê Vĩnh Huyên chỉ cảm thấy giống như mình vừa mới ngủ một giấc, từ từ tỉnh lại. Trong phút chốc có cảm giác choáng váng, khiến cô không rõ ràng lắm mình đang ở nơi nào và đang làm gì.
"Tỉnh rồi sao?" Đột nhiên, tiếng nói trầm thấp vang lên ở bên tai cô, lôi cô trở lại hiện thực. "Không có vấn đề gì sao? Vậy tôi sẽ buông tay."
Lúc này cô mới nhận ra rằng, hôm nay đây là lần thứ hai cô ngã xuống mặt đất, và lần này, sau lưng còn có một cánh tay mạnh mẽ ôm cô. Cả người cô đều đang rúc vào trong lòng người ta.
Khi nhận ra điều này, cô đột nhiên hoàn toàn tỉnh táo. Lê Vĩnh Huyên giống bị điện giật, bất ngờ ngồi thẳng lại!
"Tiểu thư, nếu cô như thế, sao chúng ta có thể làm việc được đây?" Tiếng nói bên cạnh cô vang lên lần nữa, mang theo nồng đậm ý trêu chọc, "Chúng tôi suốt ngày bị thương, nếu mỗi một đợt huấn luyện cô đều ngất xỉu, làm sao viết báo cáo được? Hay là vẫn nên là cử một cậu bé đến đây đi."
Toàn bộ sau lưng Lê Vĩnh Huyên cứng đờ, hít sâu một hơi, cô đỡ bức tường kính chậm rãi đứng lên.
Hôm nay đã mất mặt đủ rồi. Thật sự. Tuyệt đối không thể tiếp tục mất mặt ở trước mặt mọi người.
Trước mắt bao người cô đứng lên vững vàng, khéo léo sửa lại quần áo một chút, nhặt dữ liệu và ghi chú dưới sàn nhà lên, sau đó nói lời cảm ơn huấn luyện viên, cảm ơn các tuyển thủ, lúc này mới bình tĩnh rời đi.
Sau khi chờ cô rời khỏi, huấn luyện viên hắng giọng, nói: "Được rồi, hiện tại bắt đầu một lần nữa. Hít sâu, tập trung vào ──"
Đang tiến hành huấn luyện được một nửa thì bị gián đoạn, thật sự là rắc rối lớn nhất. Hơn nữa, huấn luyện viên đã nhạy bén nhận thấy được lực chú ý của các tuyển thủ có chút phân tán, nhìn vào từng đôi mắt lập loè ánh sáng là biết.
Trong đó bao gồm một đôi con ngươi sắc bén màu hổ phách nhạt.
Trong khi đó, vai chính khiến tâm tư các tuyển thủ lang thang, đã rời đi xa.
Vừa ra khỏi trung tâm thể thao, Lê Vĩnh Huyên lập tức ảo não đến nỗi rất muốn đâm vào tường! Mở cửa xe! Quăng đồ xuống! Tự đánh mình!
Làm việc nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên mất mặt nặng nề thế này! Nếu như truyền tới tập đoàn, để tổng giám nghe thấy được...... Nghĩ đến đây, cô thật sự muốn đào một cái hố thật lớn và tự mình chui vào trong đó!
Tâm trạng ảo não này, chỉ có thể sử dụng công việc như một sự phân tâm, thoát khỏi nó. Nhưng mãi cho tới đêm khuya, khi cô về nhà, hết sức vùi đầu vào viết một bản báo cáo, tâm trí vẫn không thể ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra.
Ngẩng đầu, cô phát hiện đã hơn mười một giờ tối. Cô đã quên cả ăn tối, cũng không có ai nhắc nhở cô.
Tất nhiên sẽ không có người nào nhắc cô. Cô sống một mình, tự mình chăm sóc bản thân mình lâu như vậy, cho dù đói đến nỗi ngất xỉu trong phòng, cũng sẽ không có người nào biết.
Sau khi cô để bản nháp báo cáo trước bàn, lập tức đứng lên, duỗi người một chút vì dựa vào bàn đánh máy nên vai cổ cánh tay đều đau nhức, sau đó dụi đôi mắt mệt mỏi của mình. Vì đã ngồi trong một thời gian dài lại đói khát, hiện tại đột nhiên đứng lên nên có chút hoa mắt, vì thế cô dựa vào bàn làm việc.
Đột nhiên, hình ảnh buổi chiều lại nhảy vào trong tâm trí cô.
Khi cô tỉnh lại và phát hiện ra mình không phải một mình, mà cảm giác có người đang che chở cho cô. Cảm giác ấy rất mới mẻ, nhưng cũng rất kỳ lạ, khiến cô lập tức có chút không biết phải làm sao ──
Đinh! Loa máy tính phát ra tiếng vang thanh thúy.
Có Email mới! Lê Vĩnh Huyên lập tức đi tới trước màn hình máy tính xem xét. Mặc dù nhìn thấy chỉ là một Email của nhóm, nhưng, nó được gửi đến từ tổng giám đốc ──
Ở trong ban đêm yên tĩnh, cô mỉm cười ngây ngốc một mình.
~~~Hết chương 1.~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK