Sau nửa tiếng, Tiên Bối mới lề mà lề mề về đến nhà.
Co rúc vào góc cầu thang, nghe ngóng hồi lâu, xác nhận trong vòng năm mét không có ai, cô mới lấy chìa ra, mở cửa vào nhà.
Đóng cửa lại, Tiên Bối thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy lại được nửa cái mạng.
Trong phòng rất tối, rèm dày nặng che hết ánh sáng, như là nơi nuôi một con ma cà rồng không thể sống dưới ánh mặt trời.
Tiên Bối không bật đèn, hai mắt cô thích ứng rất nhanh với hoàn cảnh.
Cô đứng trước bàn, lấy mấy tờ list mua sắm gấp trong túi quần, mở chúng ra, để lên bàn; vừa bày đồ từ trong túi ra, nhỏ giọng đọc từng cái một, so sánh đối chiếu.
… A! Tiên Bối vỗ đầu, lại quên mua kem đánh răng…
Lần thứ hai rồi…
Tiên Bối lê dép, chậm rì rì đi vào phòng tắm rửa mặt.
Đứng trước bồn rửa mặt, Tiên Bối lấy tuýp kem đánh răng trong cốc ra, mở nắp, nặn bóp mãi, nhưng vẫn không có tý kem nào ló lên.
Cố dùng thêm sức, mặt đỏ hết cả lên, nhưng vẫn không thấy ra tẹo kem nào.
Dứt khoát bóp chút kem còn lại xuống phần đuôi tuýp, dùng kéo cắt cái “xoẹt” ngay giữa, cho bàn chải vào quét một vòng, lại giơ lên xem.
Lượng kem còn lại, chưa chắc đã đủ đánh một lần…
Xem ra hôm nay lại phải đi siêu thị chuyến nữa…
Nắng bên ngoài rất gắt, vẫn nên tối mới ra ngoài thôi…
Nghĩ vậy, Tiên Bối về phòng ngủ, ngồi xuống trước bàn máy tính, vừa sờ vào bút cảm áp*, trên mạng đã có người nhắn cô.
(*) bút cảm áp: tên gọi tắt của bút cảm ứng áp lực, dùng để vẽ phác thảo
Mở máy, là biên tập Viên Viên của team Nguyên Quang.
Viên Viên: Hôm nay chủ biên nói chuyện với tớ về “Kỳ Tà”.
Viên Viên: Cậu xem comment chưa? Tháng này tất cả độc giả đều mắng cậu đấy.
Viên Viên: Có chuyện gì xảy ra với tình tiết của cậu vậy?
Viên Viên: Gần đây cậu sao thế?
Tiên Bối gõ: Tớ…
Xóa.
Tiên Bối: … Thật xin lỗi.
Viên Viên: Vấn đề không phải là xin lỗi hay không, sao bản thảo hôm nay cậu gửi cho tớ lại vẽ Chu Viễn Sơn chết?
Tiên Bối: Sắp hoàn rồi…
Viên Viên: Nhanh vậy á?!
Tiên Bối: Đầu tháng sau tớ phải trả phòng thuê, tạm thời chưa tìm được chỗ ở, tớ không muốn ngừng đăng truyện.
Viên Viên: Không muốn ngừng đăng nên cậu kết luôn?
Tiên Bối: Chu Viễn Sơn vốn sẽ chết, cậu cũng xem qua… đại cương rồi…
Viên Viên: Nhưng anh ta vừa lên sàn đã rất nổi rồi, cậu phải cho anh ta nhiều không gian hơn nữa chứ. Cậu biết mình thiếu tiền thuê nhà, vậy không thể sáng tác dựa theo sở thích của những độc giả nguyện ý trả tiền cho cậu sao? Thêm like là thêm lời đó.
Tiên Bối: Vốn đã bố trí vậy rồi… Anh ta quá mạnh, nên bị phản phệ.
Viên Viên: Nhưng tất cả đều thích loại người như vậy, mạnh mẽ, tự tin, tất cả đều thuận lợi, thẳng tiến lên mây xanh. Nếu đã vẽ manga dành cho nam thiếu niên, cũng phải biết con trai đều thích manga thoải mái. Đột nhiên để nhân vật đứng sừng sững trên cao ngã thảm như vậy, làm sao độc giả có thể tiếp nhận?
Tiên Bối: … Thật xin lỗi.
Viên Viên: Đã đăng được một năm rồi, cũng từng đứng đầu bảng xếp hạng, không thể kết thúc ảm đạm như vậy được.
Tiên Bối: Tớ không vẽ nổi nữa, thật xin lỗi…
Viên Viên: Cậu phải cố sáng tác theo cảm xúc của mình, đây là bát cơm của cậu đấy. Tính cách của cậu, trừ ở nhà vẽ truyện ra, cũng không thể làm việc khác đâu.
Tiên Bối: Trong đầu tớ không có gì cả.
Viên Viên: Sao có thể như vậy? Cậu đã quên mọi người bị thuyết phục bởi sức tưởng tượng lướt gió tung mây của mình như thế nào rồi sao?
Tiên Bối: Không biết nữa.
Viên Viên: Không uống trà sữa à?
Tiên Bối: Không uống nổi. [khóc]
Viên Viên: Cái tiệm cậu hay uống kia cũng đắt quá mà, 22 một ngày, 660 một tháng, tháng rồi hoàn “Tòa thành thất lạc” cậu cũng chỉ được có 4000 – 5000 tiền nhuận bút, một ngày hai bữa chuyển phát nhanh đã 30 – 40 rồi, lại còn thuê phòng ở một mình giữa trung tâm thành phố, nạp tiền chơi game… Cậu cũng liều lắm.
Tiên Bối: Ừ.
Viên Viên: Uống thử trà sữa tiệm khác chưa?
Tiên Bối: Thử rồi, nhưng không ngon.
Viên Viên: Thôi vầy đi, tớ đặt trà sữa cho cậu một tuần, giờ cậu ngừng vẽ thêm đi, điều chỉnh lại, bỏ tình tiết Chu Viễn Sơn bị giết chết kia đi.
Tiên Bối: … Không cần đâu…
Viên Viên: Đừng có khách khí với tớ, giờ tớ đặt cho cậu, cuối tuần nộp cho tớ một bản thảo hài lòng.
+++
Chiều đó, sau nửa tháng, Vừa Ý lại nhận được đơn đặt hàng của Tiên nữ sĩ.
Nhân viên sau quầy nghe được tin này, đều vui mừng vỗ tay.
Chọc cho khách dùng trà trong tiệm đều rối rít liếc qua.
Chu Thanh Thụ cười đoán, nhất định là ‘Tiên nữ’ đi du lịch, nhất định là vậy!
Trần Chước thì lại chỉ cười không nói, tất cả không ngoài dự đoán của anh.
Tiệm của anh, có lẽ sẽ thiếu nguyên liệu, thiếu nhân công, nhưng không thiếu nhất là khách quen.
Nhưng anh không ngờ, tối đó, anh lại vô tình gặp được vị Tiên nữ sĩ bé nhỏ này.
Ngay tại Wal Mart đối diện quảng trường.
Bởi trang phục của cô thật sự rất kỳ lạ, cảm giác như thể hận không trùm được hết luôn cả mắt mình.
Thân hình cô vốn không cao, dáng đứng hơi cúi gằm, khiến cô trông càng nhỏ xinh hơn.
Một cô gái nho nhỏ đứng trước giá bày hàng, nhỏ giọng lẩm bẩm với một tờ giấy, thỉnh thoảng nhìn giá bày một cái.
Như một cô phù thủy nhỏ đang lén niệm chú, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến những món hàng không có sức sống kia vút lên nhảy múa cùng nhau.
Trần Chước tỉnh bơ nhìn cô một lát, tùy tiện lấy một tuýp kem đánh răng từ trên giá bày hàng ném vào xe đẩy siêu thị.
Đẩy xe đi tới chỗ cô.
“Lại gặp nhau rồi.” Trần Chước đứng bên cạnh cô, bắt chuyện rất tự nhiên.
Lông mi của cô bé chớp chớp, mắt liếc liếc phải, ngắm ngắm trái, xác định bên này trừ cô ra, thật sự không còn ai khác, mới nhanh chóng nắm chặt tờ giấy vào tay, cảnh giác ngẩng mắt lên.
Vừa nhìn, Tiên Bối đã vội thu mắt lại, hơi ngẩn ra.
Đại não cô chết máy hai giây.
Sau đó khởi động lại.
Quét hệ thống…
Đầu búi nửa…
Người hồi trưa?
Sao anh lại xuất hiện?
Tiên Bối cúi đầu thấp hơn, cằm sắp gắn hẳn vào xương quai xanh.
Cô cầm giỏ siêu thị bên chân lên, rồi nhặt đồ đạc, chuẩn bị trốn chết bất cứ lúc nào.
Ánh mắt nhìn từ trên cao xuống của người đàn ông vẫn chưa dời nổi một tấc: “Đi mua đồ dùng hằng ngày à?”
Các đốt ngón tay cầm giỏ siêu thị bắt đầu trắng bệch ra, Tiên Bối vô thức rụt vai lại.
Tại sao lại nói chuyện với tôi?
Đừng nói chuyện với tôi, tôi không biết trả lời như thế nào.
Van anh, van anh, mau đi đi.
Cô không lên tiếng, anh sẽ tự cảm thấy mất mặt, sẽ rời đi.
Nhưng một giây, hai giây… rồi một phút, người đàn ông vẫn không nhúc nhích, vẫn cứ cái vẻ bận rộn mà lại ung dung.
Không rõ là có đủ kiên nhẫn, hay là đủ hứng thú mà cố ý ép cô phản ứng lại.
Bất cứ ánh nhìn chăm chú nào trong thời gian dài cũng không khác gì bóp cổ, cảm giác không thở được cuộn trào mãnh liệt.
Tiên Bối không tài nào đứng đó được nữa, lấy kem đánh răng, ném vào trong giỏ, xoay người bỏ chạy.
Bên này, đúng rồi, có lẽ là hướng bên này, nhưng còn phải mua gì không, kem đánh răng mình đã lấy chưa? Lấy rồi.
Còn chưa tính tiền, chỉ cần mua kem đánh răng thôi đúng không…
Có nên mua thêm sữa chua không, quầy thu ngân ở đâu vậy?
… Trời ạ, anh đừng có tới đây.
Vì sao người đó lại!
Cứ đẩy xe, đi chầm chậm cách cô hơn một mét vậy?
Thật đáng sợ, tại sao lại đi theo tôi?
Đừng đi theo tôi, thật đáng sợ, van anh…
Làm sao bây giờ? Yêu cầu bảo an hay là nhân viên bán hàng giúp đỡ đây?
Nhưng phải nói với họ như thế nào…
…
Thấy cô bé như rắn mất đầu, bước những bước nhỏ cực nhanh, liên tục vòng qua các giá hàng đi ra, Trần Chước cũng không biết lòi đâu ra thú tiêu khiển xấu xa – theo đuôi một bé con “câm điếc”.
Hừm… cân nhắc lại, không thể nói là theo đuôi được, chỉ có mấy ông chú biến thái mới thích theo đuôi người ta thôi. Anh chỉ đang tiện đường, tiện đường thôi mà!
Trước bước đường sụp đổ, Tiên Bối quyết định, vẫn phải dựa vào chính mình thôi.
Cô bỗng dừng chân lại, quả nhiên, người đàn ông cũng giẫm chân lại theo.
Tiên Bối cúi đầu, khẽ cắn môi, lòng áng chừng: “Anh, anh có thể… đừng theo tôi được không…”
Giọng cực nhỏ, như thể tiếng bật hơi vậy, hơn thế nữa là còn lắp bắp.
Trần Chước thực sự chưa nghe rõ, nhíu mày: “Em nói gì vậy?”
“Đừng theo…” Vẫn rất yếu hơi, rất khó khăn. Tiên Bối không nói thêm gì nữa, lấy điện thoại ra, mở hộp tin nhắn, điên cuồng gõ:
Đừng đi theo tôi.
Xóa.
Xin để tôi đi một mình.
Xóa.
…
Trần Chước cao hơn cô rất nhiều, thị lực cũng tương đối tốt, anh thấy bàn tay nhỏ bé của cô cầm cái điện thoại, gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ.
Một lúc lâu sau, cô mới hơi nâng điện thoại lên, run run rẩy rẩy dựng thẳng nó cho anh nhìn, nghiêng đầu sang một bên, không dám đối mặt với anh:
Trên màn hình, trước con trỏ:
“Xin đừng đi theo tôi… [quỳ xuống]”
Dường như có thể nghe thấy cả tiếng “phịch” đầy tuyệt vọng và khẩn thiết ấy của đầu gối quỳ xuống.
Trần Chước bật cười, cố nén vui vẻ, đáp nghiêm chỉnh: “Tiên tiểu thư, thật có lỗi. Tôi làm việc ở Vừa Ý, tôi biết rõ em là người khách quen mỗi ngày đều gọi trà sữa tiệm chúng tôi. Mấy nay em không đặt nên mọi người đều lo em gặp gì đó ngoài ý muốn, tôi mới qua xem. Tối nay chỉ là tình cờ gặp thôi.”
Nghe thấy hai chữ “Vừa Ý”, rõ ràng cô gái nhỏ ngơ ngác một xíu.
Sau đó, cái đầu đang nghiêng sang bên dưới mũ, run bắn với biên độ cực bé, và gật một cái.
“Em thật sự có họ Tiên à?” Trần Chước không khỏi hỏi, thật sự rất hiếm người họ Tiên.
Gật đầu tiếp.
“Tên em là gì?”
Tiếng bật hơi tái xuất giang hồ: “Tiên Bối…”
“Gì?”
“Tiên Bối…” Vẫn chưa nghe rõ lắm.
Trên đầu cứ quảng cáo đủ loại hàng sale, Trần Chước nghiêng người về phía trước, cố gắng nghe cho rõ câu trả lời của cô.
Lần thứ hai, anh đã nghe được đại khái, “Tiên Bối? ‘Bối’ trong ‘bối xác’ (vỏ sò) sao?”
Lấy gật đầu ứng vạn biến, cô gái nhỏ không nói thêm lời nào, cũng không nhìn anh.
Nhân lúc người đàn ông chưa nói thêm mấy lời không dinh dưỡng nữa, Tiên Bối cất điện thoại vào túi quần, đi luôn, không hề quay đầu lại.
Trần Chước cũng không đuổi theo, ngón tay đặt trên tay cầm xe đẩy bất giác gõ nhè nhẹ. Đứng một mình ở đó thật lâu, anh mới nghiêng đầu, cong môi cười mà chẳng biết vì sao.
Cũng đúng lúc đó, ánh mắt anh dừng lại trên giá hàng bên trái, ở khay hàng bày ngay ngắn những gói bánh gạo*.
(*) tiên bối (仙贝): loại bánh gạo chiên thành hình cong cong như vỏ sò
Vươn tay ra, ung dung lấy hai gói, ném vào xe.
Có một vài cảm xúc đến mà không duyên chẳng cớ, thí dụ như hôm nay đột nhiên muốn ăn bánh gạo.