• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2




“Nè Tiểu Tuyết, thứ bảy tuần này anh Thiếu Kiệt có một buổi ký tặng đấy, cậu có muốn đi với mình không?” – Đỗ Nhược Lam vừa xem tin tức trên weibo vừa quay qua hỏi cô bạn thân.



“Vậy sao, mình không đi được đâu, ba mình cũng vừa đi công tác về nên mình phải đi cùng mẹ ra sân bay đón ông, haizz, Lam Lam à, lần này cậu đi một mình nha, mình hứa lần sau mình sẽ đi với cậu.”



Lâm Thiên Tuyết bày ra vẻ mặt tiếc nuối. Tuy cô nàng không phải là người hâm mộ của Vũ Thiếu Kiệt, nhưng mỗi lần có tổ chức ký tặng, cô nàng đều đi cùng với cô.



“Không sao đâu, dù sao ba cậu lâu lâu mới về, cậu nên ở nhà với ông ấy.”



Đỗ Nhược Lam tuy nói vậy nhưng cũng thấy buồn, mỗi lần đều có Tiểu Tuyết đi chung làm cô đỡ hồi hộp hơn, nhưng bây giờ chỉ có một mình cô đi.



Đến thứ bảy, từ sáng sớm, Đỗ Nhược Lam đã thức dậy, xuống nhà ăn sáng, sau đó lại trở về phòng chuẩn bị. Hôm nay, cô chọn một chiếc áo phông màu xanh lam cùng chiếc váy trắng, trông rất dễ thương.



Cô mang theo túi xách xuống lầu, vừa đến phòng khách lại thấy ba mẹ đang ngồi uống trà



“Ba mẹ, con ra ngoài một lát!”



“Đi đâu mà sớm thế con?” – Mẹ Đỗ cất giọng dịu dàng hỏi



“Dạ, con đi xem một chương trình ca nhạc, có thể trễ lắm mới về, ba mẹ không cần chờ cơm trưa con đâu.”



“Được rồi, đi cẩn thận nhé con!”



“Dạ, tạm biệt ba, tạm biệt mẹ”



Sau khi ôm tạm biệt hai người, Đỗ Nhược Lam tíu tít chạy ra cổng, đón taxi đến buổi ký tặng.



Hai ông bà Đỗ thấy con gái vui vẻ cũng mỉm cười hạnh phúc. Việc Đỗ Nhược Lam yêu thích một chàng ca sĩ, ông bà cũng không cấm. Từ bé, cô đã là một đứa bé ngoan, luôn giữ thành tích tốt trong học tập nên hai người cũng yên tâm. Hơn nữa, việc của con cái, hai người cũng không can thiệp quá nhiều, họ chỉ muốn con của họ được sống vui vẻ, hạnh phúc.



“Tôi thật không ngờ, Lam Lam lại kiên trì đến vậy, cũng đã ba năm rồi, lúc đầu tôi cứ nghĩ chỉ là yêu thích nhất thời” – Mẹ Đỗ lên tiếng,



“Đúng vậy, khi nghe con bé nói muốn thi vào Đại Học Y là vì cậu ca sĩ đó, tôi thật sự rất ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ là con bé nói đùa.” – Ba Đỗ cũng gật đầu phụ họa



Nhớ lại lúc trước, Đỗ Nhược Lam ngồi nghiệm túc đối diện với hai người nói về nguyện vọng của cô. Ông chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của con gái mình như vậy trước đây. Cuối cùng hai người cũng bị thuyết phục, đồng ý cho cô thi vào Đại Học Y.



Đỗ Nhược Lam đến buổi ký tặng sớm đến một giờ đồng hồ, nhưng lối vào đã chật ních người hâm mộ xếp hàng. Lần này số lượng vé bán ra khá ít, cô phải vất vả thức suốt đêm mới mua được.



Khi cô an vị tại chỗ ngồi của mình đã là chuyện của 40 phút sau.



Ngồi tại vị trí, cô nhìn xung quanh hàng ghế khán giả, các ghế ngồi đã được lấp đầy, trên tay những người hâm mộ cầm nhiều băng rôn, bong bóng có tên Vũ Thiếu Kiệt và những túi quà to nhỏ. Cô nhìn lại bản thân mình, chỉ có một túi xách nhỏ, bên trong là chiếc điện thoại và cuốn sổ nhật ký của cô.



Đúng vậy, mục đích chính của cô khi đến những buổi ký tặng là để được nhìn anh gần hơn, được trò chuyện với anh dù chỉ là 1 2 câu ngắn ngủi. Còn việc chụp ảnh, ký tặng thì cô không quan tâm nhiều.



Cuối cùng, buổi ký tặng cũng bắt đầu, sau khi MC giới thiệu một vài điều về mục đích của buồi gặp mặt hôm nay, làm cho không khí trong khán phòng nóng lên, thì cũng đến lúc anh xuất hiện.



Một thân sơ mi trắng, quần âu đen đơn giản được cắt may tỉ mỉ phù hợp với dáng người của anh, trên môi anh vẫn là nụ cười ấm áp, quen thuộc



“Vũ Thiếu Kiệt, Vũ Thiếu Kiệt, Vũ Thiếu Kiệt ”, “Vũ Thiếu Kiệt, đẹp trai quá”, “Vũ Thiếu Kiệt, em yêu anh”, “Click, click, click”…



Anh bước ra trong sự hò reo, cổ vũ của người hâm mộ, và những ánh đèn flash chớp tắt của máy chụp hình.



“Xin chào mọi người, đã lâu không gặp, mọi người có khỏe không?” – Anh cất lời chào khán giả, giọng nói trầm ấm, dịu dàng.



“CÓOOOOO” – mọi người bên dưới cũng hò hét trả lời



Trong khi mọi người phấn khích hò reo, Đỗ Nhược Lam chỉ đứng đó, im lặng nhìn anh, khẽ mỉm cười, vỗ tay theo mọi người, có thể thấy trong mắt cô ngập tràn sự vui sướng và hạnh phúc.



Trên sân khấu, Vũ Thiếu Kiệt cũng chú ý đến một cô gái nhỏ mặc chiếc áo màu xanh lam rất dễ thương, vì hàng ghế của cô là hàng thứ, rất gần sân khấu. Trong lúc mọi người hò reo, cô chỉ im lặng đứng đó, mỉm cười nhìn anh. Cô gái này vóc người khá nhỏ nhắn, nhưng nhìn gương mặt bầu bĩnh rất đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt to tròn, long lanh kia.



Sau khi đã ổn định, chương trình bắt đầu, Vũ Thiếu Kiệt hát một số bài hát mới của anh, giao lưu với người hâm mộ bằng cách trả lời một số câu hỏi trực tiếp tại sân khấu.



Sau khoảng 30 phút, chương trình ký tặng bắt đầu, mọi người xếp hàng theo thứ tự, lần lượt lên sân khấu để được ký tên, mỗi người có khoảng 2 phút để trò chuyện trực tiếp với anh.



Còn 4 người nữa là đến lượt của Đỗ Nhược Lam, càng đến gần anh, cô lại càng hồi hộp. Lúc trước đều có Lâm Thiên Tuyết đứng kế bên cô trò chuyện này nọ, làm cô phân tâm mà quên đi lo lắng. Còn lần này thì khác, cô chỉ có một mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK