"15?"
Vãn Hâm kinh ngạc nhướng một bên lông mày, 15 là ngày gì? Cô rời khỏi thành phố B đã lâu lắm rồi, cho nên thật sự không nhớ rõ.
Người hầu vội vàng giải thích: "Nhị tiểu thư, mỗi khi vào ngày 15 trăng rằm, là Ôn gia bên kia muốn gặp nhau ăn bữa cơm vào ngày này. Sau này nhị tiểu thư cùng cô gia kết hôn, tuy rằng cô ra nước ngoài, vẫn đều không trở về, thế nhưng lão gia cùng nhị phu nhân hàng năm đều phải ghé qua một chuyến."
Ôn gia.
Vãn Hâm đang dựa vào bên cạnh sô pha, ngón tay xanh nhạt hơi giật giật. Nhưng thật ra cố gắng tiếp thu, không nghĩ tới Ôn gia còn có loại quy củ này, cũng không có nghĩ đến, cô chỉ đến một lát, vừa lúc đụng phải ngày 15. Cô đứng lên, nói như vậy mọi người hẳn là cũng đều tập trung đông đủ ở một nơi?
Như vậy cũng tốt, dù sao cô trở về, cũng là vì "ly hôn", chuyện này thời gian của cô chỉ có một tuần, đương nhiên là làm càng nhanh càng thỏa đáng thì càng tốt.
"Nhị tiểu thư, cô có muốn nếm qua vài món ăn không? Muốn hay không tôi chuẩn bị cho cô vài món điểm tâm? Hay là tôi bây giờ gọi điện? Nói cho lão gia, nói với ông ấy là cô đã trở lại."
"Không cần."
Vãn Hâm lắc lắc đầu, rất nhanh đã nói: "Nếu tôi vừa lúc đã trở lại, tôi cũng nên đi một chuyến đến Ôn gia."
Người hầu biết, Vãn Hâm 6 năm trước đã cùng Ôn gia - Ôn Hàn Vũ kết hôn, cũng là biết bọn họ vì cái gì kết hôn, đương nhiên rõ ràng hơn cô vài năm qua vẫn đều ở nước ngoài, cùng Ôn Hàn Vũ tồn tại đoạn hôn nhân hoàn toàn là trên danh nghĩa.
Thế nhưng cô ấy rốt cuộc vẫn là nhị tiểu thư của Tưởng gia, huống chi Ôn Hàn Vũ kia, mặc kệ thế nào đều là cùng cô ấy trên danh nghĩa là vợ chồng, cô ấy nói phải đến Ôn gia, người hầu tự nhiên cũng không thể ngăn cản.
"Nhị tiểu thư, tôi kêu lái xe chở cô qua đó nhé."
Vãn Hâm vừa định nói không cần, như vậy hơi phiền toái, nhưng nghĩ lại trong trí nhớ, cô tựa hồ đều đã quên vị trí cụ thể của Ôn gia, cũng không tính toán sẽ lãng phí thời gian, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
*************
Ôn Hàn Vũ vừa mới dừng xe lại, lập tức liền có người đi đến, cung kính mà giúp anh mở cửa xe, cuối đầu: "Thiếu gia, cậu đã trở lại."
Hôm nay Ôn gia tương đối náo nhiệt, ba của Ôn Hàn Vũ 3 năm trước cũng đã không hề nhúng tay vào việc quản lý Ôn thị, trước mắt thì Ôn thị đều do Ôn Hàn Vũ một tay phụ trách, đương nhiên với thủ đoạn thương trường của anh, chỉ ngắn ngủi trong vòng 3 năm, làm cho Ôn thị lại từng bước lớn mạnh, cho nên Ôn lão gia đối với đứa con này là tương đối yên tâm.
Mỗi khi trăng tròn ngày 15, Ôn gia đều tề tụ đông đủ vào ngày này, Ôn Hàn Vũ cùng Đồng Vãn Hâm sau khi kết hôn từ 6 năm trước. Mỗi khi trăng tròn ngày này, bên Tưởng gia sẽ đích thân sang đây, đương nhiên cũng là bởi vì Tưởng gia lão cùng phu nhân đều muốn như thế.
Lão phu nhân đã qua tuổi bảy mươi, thập phần chú trọng về gia đình. Bà cho rằng, hai nhà đám hỏi, chính là thành một nhà, cho nên Ôn gia bên này cũng chưa bao giờ vắng mặt cả.
Ôn Hàn Vũ vươn tay cởi nút áo tây trang, ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng tùy ý kéo xuống cà vạt trên cổ một chút. Vừa mới chuẩn bị cởi bỏ nút áo trên cổ, chợt nghe đến cách đó không xa có tiếng động cơ càng ngày càng gần. Anh theo bản năng mà dừng động tác, xoay người sang chỗ khác đồng thời, liền nhìn đến một chiếc xe màu xám bạc đỗ ở cách đó không xa.
Ôn gia xe tuy nhiều, dù thế Ôn Hàn Vũ không có khả năng không nhận ra chiếc xe Ôn gia đang đỗ trong sân nhà mình, anh nhíu mày, kết luận, chiếc xe kia không phải xe của Ôn gia.
Người hầu bên cạnh cũng thấy được, vội vàng đến gần anh, cung kính mà nói: "Thiếu gia, có thể là nhị tiểu thư đã trở lại, vừa mới lão phu nhân đã nói, hai ngày trước, nhị tiểu thư đã quay về thành phố B rồi."
Người hầu trong miệng gọi nhị tiểu thư, là em họ của Ôn Hàn Vũ, em gái Ôn Chiêu Nhân, Ôn Ánh Nguyệt. Cô ấy rất thích chu du các nước, một năm 365 ngày, thì hết 300 ngày, nhất định sẽ không ở thành phố B.
Thế nhưng Ôn Ánh Nguyệt lại tương đối thân với Ôn Hàn Vũ. Lúc này nghe người hầu vừa nói như vậy, Ôn Hàn Vũ thật sự cho là em họ đã trở lại. Anh nhướng mày, đợi chờ, rất nhanh thấy được cửa xe màu xám bạc bị người từ bên trong đẩy ra, một thân ảnh mảnh khảnh từ ghế sau xe bước xuống, xoay người bước ra ngoài.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Ôn Hàn Vũ liền nhận ra, người kia không phải Ôn Ánh Nguyệt.
Ban đêm mặc dù ánh sáng không phải tốt lắm, thế nhưng tại cửa lớn của Ôn gia đèn đuốc sáng trưng, khoảng cách cũng không quá 50 thước, Ôn Hàn Vũ con ngươi thâm thúy hơi hơi nhíu lại, nhìn thấy chính là thân hình nhỏ xinh kia, phủ ở cửa kính xe, hẳn là đang đối với lái xe nói cái gì đó. Sau một lát, cô mới thẳng lưng đứng dậy.
Anh nhìn đến trên người cô đang mặc rất đơn giản và nhất quán: áo sơmi hoa văn sọc xanh trắng, phía dưới là một chiếc quần bò mỏng màu xanh lam, một đôi giày thể thao trắng đen đan xen, trên lưng đeo một cái balo, mái tóc đen dài ngang thắt lưng, xõa dài tùy ý.
Kỳ thật lúc này Ôn Hàn Vũ nhìn qua, cùng lắm chỉ là một bóng dáng mà thôi.
Thế nhưng, không biết vì cái gì, anh lại có một loại xúc động muốn tiến lên làm cho cô xoay người đối mặt với mình, để cho anh thấy rõ khuôn mặt của cô.
Ôn Hàn Vũ tiến lại gần. Hai bàn tay đang để trong túi quần tây vô thức mà chấn động co lại, anh cũng không nhớ rõ, Ôn gia còn có loại họ hàng này, người kia là ai?
Vãn Hâm nói với lái xe, làm cho anh ta ở cửa chính chờ mình khoảng 20 phút, cô sẽ lập tức trực tiếp quay trở về, chờ lái xe đem xe lái ra khỏi cửa Ôn gia, cơ thể cô lúc này mới lưu loát nhìn sang hai bên, xoay người lại.
Giây tiếp theo, cô sửng sốt.
Khoảng cách không đến 50 thước, nơi đó có hình bóng một người đàn ông cao to đang đứng. Trên người anh ta là áo trắng quần đen, trên đỉnh đầu là ngọn đèn màu da cam, thản nhiên, mềm mại mà bao phủ ở trên người anh, nhưng không làm cho cả người anh nhìn qua có vẻ mềm mại chút nào.
Vãn Hâm nhớ lại mấy năm nay ở nước ngoài, cô thường xuyên có xem qua tin tức của Ôn Hàn Vũ, mặc kệ là tạp chí bát quái, hay là tin tức về tài chính và kinh tế, người đàn ông này mỗi một lần xuất hiện trên màn ảnh, đều là thong dong tao nhã, giơ tay nhấc chân đều lộ ra hơi thở vương giả nồng đậm.
Nhưng mà, thật ra bọn họ hai người đã cách xa nhau 6 năm, cũng là lần đầu tiên mặt đối mặt như vậy.
Cũng đã 6 năm trôi qua, con ngươi Vãn Hâm lóe lên một chút ánh sáng, có một hình ảnh nào đó ở trong đầu cô chợt lóe ra, mặt cô thoáng biến đổi, cùng lắm một lát sau, rất nhanh liền khôi phục như bình thường.
Khóe môi giương lên, Vãn Hâm nâng lên bước chân thoải mái mà hướng tới Ôn Hàn Vũ đi đến, mọi người đã sớm đến đây, nhìn thấy Ôn Hàn Vũ cũng cùng lắm là chuyện sớm muộn. Cô nhưng thật ra có thể liếc mắt một cái nhận ra là anh với danh nghĩa là "chồng" trong 6 năm. Chẳng qua cũng không biết được, anh ta Ôn đại tổng tài, có hay không còn nhận ra mình?
"Cần tôi tự giới thiệu một chút không? Ôn thiếu."
Đôi mắt Ôn Hàn Vũ hẹp dài, hai tròng mắt nhíu lại, đứng trước là người phụ nữ, con ngươi sạch sẽ trong suốt, đôi môi phấn nộn hơi hơi vểnh lên, độ cong vừa đủ, không có vẻ khinh miệt, nhưng cũng không quá mức thân thiện, loại hờ hững bất hòa này, trong bóng đêm mà bao phủ xuống, xem như mang theo một phần hương vị độc đáo.
Cô đứng ở trước mặt, có gió thổi qua, mái tóc dài lay động, không khí xung quanh, có một loại mùi thơm ngát tự nhiên, là hương vị của bột giặt.
Ôn Hàn Vũ mi phong giật giật, anh cũng không thích cảm xúc bị người khác dẫn dắt, huống chi, còn là bị người phụ nữ này dắt.
Tự giới thiệu đương nhiên là không cần, cho dù 6 năm không gặp, anh còn không đến mức không nhận ra cô là ai.
Anh nhớ lại 6 năm về trước, chú rể cùng cô dâu cả hai đều không thích lẫn nhau, rồi lại tổ chức hôn lễ long trọng làm chấn động cả thành phố B, nhoáng một cái, cũng đã 6 năm trôi qua.
"Trí nhớ của tôi cũng không đến nỗi kém như vậy."
Giọng nam trầm thấp, ở trong bóng đêm, nghe có vẻ dày đặc hơn, cũng thật thà mà vô cùng gợi cảm.
Những năm gần đây, Vãn Hâm ở nước ngoài nghe tin tức, ngẫu nhiên sẽ có chú ý tới anh ở trên màn ảnh nói chuyện. Dù cho người đàn ông trên màn ảnh, hơi lộ vẻ nội tâm trầm ổn, mà giờ phút này đứng ở trước mặt cô là Ôn Hàn Vũ, rõ ràng chính là bộc lộ tài năng như vậy.
Anh ta thật đúng là trước sau như một mà chán ghét chính mình đây.
Cô gật đầu, ý cười nơi khóe miệng càng sâu thêm một chút: "Thật là “thụ sủng nhược kinh”, tôi cứ nghĩ rằng Ôn thiếu đã quên tôi là nhân vật nào rồi."
Ôn Hàn Vũ nhíu mày, thần sắc giống như, cũng mang theo vài phần lạnh nhạt: "Cô nhưng thật ra có thể lựa chọn cả đời đều ở nước ngoài, như vậy tôi cũng sẽ không cần ở thời điểm đối mặt với cô mà cố sức suy nghĩ tên của cô."
Vãn Hâm cảm thấy rằng bản thân mình cũng không cần thiết cùng anh ta lãng phí thời gian làm loại việc "đấu võ mồm" này. Đại khái bọn họ trên thế giới này việc buồn cười nhất là làm một đôi "vợ chồng", đối phương và mình đều không hiểu biết lẫn nhau, vừa thấy mặt liền giương cung bạt kiếm.
Cùng lắm mặc kệ như thế nào cũng đều tốt, dù sao cô cũng không trông cậy vào Ôn Hàn Vũ sẽ nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Vì tiết kiệm thời gian, cô không hề tiếp tục lời nói mới vừa rồi, cô mím môi: "Ôn thiếu có thể yên tâm. Tôi lần này trở về sẽ không ở lại lâu, chính là có chút việc phải làm một chút, xong xuôi, tôi sẽ rời khỏi, đương nhiên về sau có thể cũng sẽ không quay về thành phố B."
"Thật không? Cô đây là đang nói với tôi về kế hoạch của cô?"
Ôn Hàn Vũ nhướng một bên chân mày, có chút không thể khống chế, chính là muốn xuyên tạc lời nói của cô, ý tứ: "Tuy rằng cô là vợ của tôi, cùng lắm cô cũng biết rằng, 6 năm trước cô vì cái gì gả cho tôi, trong 6 năm qua này, chúng ta cùng người xa lạ cũng không khác nhau nhiều cho lắm."
Vãn Hâm muốn chịu đựng mà thở dài. Không ngoài dự đoán, buổi tối hôm nay nhìn thấy anh ta, cả người đều bị châm chọc đủ điều.
Chẳng qua nghĩ lại trong tưởng tượng, cũng liền cảm thấy bình thường. Ôn Hàn Vũ vẫn luôn khinh bỉ cô, là bởi vì không nghĩ khi thấy hắn đều lộ ra vẻ mặt không mong đợi gặp mặt mình, cho nên 6 năm trước sau khi kết hôn, cô mới có thể lựa chọn xuất ngoại.
Cô hạ xuống mi mắt, điều chỉnh hô hấp của mình một chút, sau một lát lại một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn Ôn Hàn Vũ, chậm rãi hé mở đôi môi đỏ mọng, gằn từng tiếng mà nói: "Ôn thiếu nói có lý, chúng ta liền chân chính làm một đôi như người xa lạ đi, tôi lần này trở về, là chuẩn bị cùng anh ly hôn."
Ôn Hàn Vũ hai tay đang cắm trong túi quần, nghe vậy liền nháy mắt, con ngươi thâm trầm của anh hơi hơi trầm xuống, tựa hồ là có chút ngoài ý muốn, cảm xúc tuy được khống chế cực kỳ tốt, nhưng lại giống như là một người dưới tâm thế không hề phòng bị, bị người vừa rồi đột nhiên đẩy một phen, vẫn là nhịn không được lảo đảo một chút.
Giống như anh bây giờ.
Anh cho tới bây giờ cũng không hề yêu thích người vợ trước mặt này. Sáu năm trước, cô là vì trợ giúp mẹ cô thuận lợi tiến vào Tưởng gia, mới lựa chọn gả cho mình, mà Ôn Hàn Vũ anh cưới cô, hoàn toàn là bởi vì áp lực gia đình.
Cho dù là hai nhà Ôn – Tưởng sau khi liên hôn, thật sự là ở rất nhiều hạng mục hợp tác phía trên, thu được lợi nhuận rất lớn. Chẳng qua một người phụ nữ, vì giúp mẹ mình từ vị trí tiểu tam lên làm phu nhân, thuận lợi tiến thân vào nhà giàu có mà hy sinh bản thân mình cho hôn nhân.
Ôn Hàn Vũ từ đầu tới đuôi đều khinh thường nữ nhân Đồng Vãn Hâm.
Chính anh cũng thừa nhận, người phụ nữ này, coi như là thức thời, biết chính mình không thích cô, sau khi kết hôn, cô liền bảo phải xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, trực tiếp rời đi, vừa đi chính là 6 năm. Trong 6 năm này, cô xem như chưa bao giờ từng liên hệ với anh.
Tính ra, đây là lần đầu tiên bọn họ sau khi kết hôn chính thức chạm mặt?
Thế nhưng cô lại đưa ra yêu cầu ly hôn?