Hắn đâu?
Đây là 1 căn phòng nhìn như khách điếm. Trong phòng có một chiếc giường nhỏ. Một bộ bàn ghế. Trên bàn có đặt cái gì đó. Ta nhận ra ba lô đang vứt dưới chân giường. Căn phòng đơn sơ nho nhỏ. Ta nhổm dậy, đi tới bên bàn.
Hắn đi rồi….
Chỉ có 1 bức thư, 1 khối ngọc bội, và 1 bộ y phục ở đây. Trên giấy viết đúng 2 chữ “đợi ta”. Oa oa oa, đây là ý gì? Vong ân bội nghĩa nha. Soái ca, ngươi cũng quá vô tình đi.
“Cô nương….” – tiểu nhị nhanh nhảu chào ta – “Vị đại gia kia đã trả tiền phòng 1 tháng, cô nương cứ an tâm ở lại.”
1 tháng a~~~ Hắn còn có tiền, trực tiếp đưa ta là được. Ta oán giận trong lòng. Thôi kệ, đi 1 bước tính 1 bước vậy.
Ta bắt đầu tìm hiểu về đất nước này.
Hồng quốc – nghe tên lạ hoắc. Có cả thảy ba nước lớn Hồng quốc – chuyên nông nghiệp, Cừ quốc – chuyên lâm nghiệp, Duệ quốc – chuyên ngư nghiệp. Về cơ bản đây là quốc gia phát triển và cởi mở, có phần hơi giống nhà Đường. Chữ viết cũng là chữ giản thể, miễn cho ta không bị coi là mù chữ. Hồng quốc nữ nhân và nam nhân tuy bình đẳng, song vẫn hơi có tí hơi hướng coi thường nữ tử. Mặc dù nữ nhân có làm quan, song cũng không cao. Đặc biệt, ở đây chế độ 1 vợ 1 chồng. Ta mắt sáng lên cười. Ha ha ha… Ta xuyên đến đây cũng tiến bộ quá đi.
Sau khi hiểu sơ qua, ta về phòng bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền. Tên bội bạc kia ngoài ngọc bội và tiền phòng cũng chẳng để thêm thứ gì. Báo hại ta muốn tiến 1 bước cũng khó mà lùi 1 bước cũng phải để ý. Ta cần có tiền. Không có tiền vạn sự đều khó.
Ăn trưa xong (cũng là do hắn bao hết tiền ăn và trọ), ta nhờ tiểu nhị chuẩn bị cho ít y phục. Tiểu nhị cười híp mí, rất nhanh mang đến. Xem ra cũng đã được dặn dò. Ta nhìn bộ váy kia, lại nhìn mình. Kết quả bất đắc dĩ là mặc nam trang dễ dàng hơn. Ta – thiếu nữ xinh đẹp như bông như hoa thế này, nhưng là không biết mặc đồ nữ nhân. Đành phải mặc nam trang. Mà tóc cũng tùy tiện xử lí.
Ta đã nói qua dung mạo ta chưa nhỉ?
Uhm, nhìn tổng thể thì không có gì không tốt còn nhìn không hết khẳng định không có gì tốt cả. Ta có đôi mắt to, ờ, đương nhiên do cận lồi ra mà thành. Dáng người mảnh khảnh, lại đặc biệt cao gần mét 7. Tính ra hiện nay vẫn lonely có lẽ do mình quá cao mà không thằng nào với tới. Đường nét khuôn mặt thuộc dạng trung tính. Nói theo bằng hữu ta thì mặc sơ mi tỏ khí chất lạnh lùng thì khối nàng đổ, còn mặc váy mà tỏ khí chất thì nam nhân chỉ dám ở xa đứng nhìn. Được rồi, hơi tự kỉ 1 chút nhưng sự thật là với mái tóc ngắn và màn hình phẳng trước ngực thì không ai nói ta giống nữ nhân. Hơn nữa, tính ta đặc biệt ít nói. Có nói cũng là tự lầm bầm tự kỉ. Thế cho nên mặc nhiên người ta nghĩ ta lạnh lùng khó tiếp cận.
Ây dà… Trở lại với vấn đề chính. Ta đi dạo trên đường 1 vòng. Ghi nhớ đường đã qua và xem xét liệu có thể buôn bán gì. Ta phát hiện Hồng quốc buôn bán rất rẻ. Đồ ăn thức uống linh tinh có đâm đầu vào cũng không thể kiếm lời. Là 1 nước nông nghiệp, đương nhiên người Hồng quốc lương thực có phần dư thừa rẻ rúng. Đi cả buổi chiều trở lại khách điếm, tiểu nhị kia vẫn như cũ tươi cười hướng ta.
“Này tiểu Phúc, ngươi nói Hồng quốc làm ăn cái gì dễ kiếm lời nhất?”
“Tiểu thư muốn kiếm tiền?” Tiểu nhị tươi cười. “tiểu thư chắc từ xa đến phải không? Hồng quốc cái gì cũng có. Muốn kiếm tiền nhanh nhất đương nhiên đến sòng bạc. Nhưng là tiểu thư không nên đến đó. A, chắc tiểu thư còn chưa thăm thú hết phải không? Người cứ an tâm đi ở lại đây đi, vị công tử kia chắc chắn sẽ trở về. A, mai có vị khách nổi tiếng đến từ Cừ quốc mệnh danh thiên hạ đệ nhất học sĩ, thánh họa, cô nương có thể đến xem triển lãm tranh của y.”
“Ồ, miễn phí sao?”
“A, tiểu nhân quên nói, muốn vào phải trình lãm 1 bức tranh. Nếu tranh của cô nương lọt vào mắt xanh của y thì hoàn toàn miễn phí. Còn không đúng là ngàn vàng khó cầu.”
“Tốt. Cảm ơn, ngươi đi làm việc đi.”
Ta lại tiếp tục nghiền ngẫm. Có khi nào nên vẽ tranh kiếm tiền? Thô tục. Tranh của ta thanh nhã không để mua bán như vậy.Toàn bộ là tâm tình của ta. A, có khi mai cứ đi xem chứ nhỉ.
Nghĩ vậy, ta cũng ăn xong rồi về phòng.