Đến nơi, trông thấy ánh trăng chiếu xuống mặt ao thật đẹp, Bồ Bồ không do dự nhảy xuống. Một phút… Hai phút… Mười phút… Bỗng nhiên một cái ngư vĩ màu hoàng kim xuất hiện tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. Bồ Bồ từ dưới mặt nước ngoi lên, mái tóc dài màu vàng vì dính nước nên bám sát vào cơ thể, quần áo trên người hắn vô cớ biến mất lộ ra làn da trắng nõn, phía sau ngư vĩ lúc ẩn lúc hiện. Cảnh tượng thật là mĩ luân mĩ đổi!
“A… Thật dễ chịu… Ha ha.” Bồ Bồ thoải mái bơi lội, hắn hạnh phúc cười rộ lên tựa như một thiên sứ xinh đẹp.
“Aiz! Sao lại phải tới Luân Đôn chứ?!” Bồ Bồ bơi tới một tảng đá gần đó, tựa cằm mình vào đó thì thào: “Hứ… Thật đáng ghét, chả hiểu sao lão già kia tự dưng muốn mĩ nam ta đi trộm đồ của Kiệt Ân ◦ Âu ◦ Reynold… Mật thần thạch… Cái khỉ gì đó!”
Người đứng trong bụi cỏ gần ao nghe Bồ Bồ nói cảm thấy khiếp sợ. Hắn muốn tìm Kiệt Ân ◦ Âu ◦ Reynold làm gì chứ? Nhưng Bồ Bồ lại cái gì cũng không biết.
Trở lại phòng, Bồ Bồ nằm ngay xuống giường. Sau khi được bơi lội một hồi, tinh thần hắn tốt lên rất nhiều.
“Ơ?! Sao lại có mùi…” Rầm! Bồ Bồ ngã xuống đất không thấy đứng lên.
“Lão công, như vậy liệu ổn không?” Trong căn phòng hắc ám, một thanh âm kinh hoảng vang lên.
“Không sao đâu, tiểu tử này trông đẹp mắt lắm, đem bán cho Mike kiếm được khối tiền đấy! Hắc hắc…” Alcer gian trá ngồi xổm nhìn Bồ Bồ, vẻ mặt *** đãng nói: “Ha ha… Tiểu tử này tuyệt đối dễ nhìn.” Rồi hắn sờ soạng khuôn mặt Bồ Bồ một phen.
“Alcer… Alcer… Ngươi ở đâu?” Bên ngoài vang tiếng đập cửa dồn dập.
“Thật là! Sao đến sớm vậy?” Alcer hướng ngoài phòng đi tới, “Đến đây, đến đây, ngươi tới nhanh quá nha Mike!”
“Ha ha… Không tới sớm một chút thì ngươi đem tiểu mỹ nhân ăn mất.” Mike tiến vào phòng Bồ Bồ.
“Hố hố hố, thật là cực phẩm! Alcer, ngươi kiếm đâu ra thế?” Mike đang định vươn ma trảo của hắn hướng Bồ Bồ thì bị Alcer ngăn cản.
“Một tay giao tiền, một tay giao hàng.”
“Ha ha… Ta biết, cho ngươi.” Mike lấy túi tiền giao cho Alcer, mỉm cười nhìn hắn: “Được rồi, ta mang tiểu mỹ nhân này đi, sau này có chuyện gì tốt cứ báo lại ta một tiếng nhé!”
—^o^—
Một trận xóc nảy kéo Bồ Bồ tỉnh lại trong cơn hôn mê. Hắn ngạc nhiên khi phát hiện mình không nằm trên giường.
“Ngươi tỉnh rồi!”
Thanh âm thản nhiên vang lên, Bồ Bồ nhìn lại thấy sáu, bảy nam hài đang ngồi gần hắn, bốn phía nồng đậm khí tức âm u, ẩm ướt.
“Đây là chỗ nào vậy?” Tiếng nói khàn khàn vang lên, Bồ Bồ giật nảy mình một cái hỏi: “Ta… Tại sao ta ở chỗ này?”
“Ngươi đã bị Mike mua rồi!” Một nam hài sắc mặt tái nhợt nói.
“Sao… sao có thể? Ta đang ở nhà Alcer mà! Không lẽ ta bị hắn bán?” Bồ Bồ hiểu ra, lại nói: “Thế… vậy còn ngươi?”
“Xin chào, ta tên Vưu Lực, chúng ta đều bị bán cho lão Mike.” Vưu Lực thản nhiên nhìn Bồ Bồ.
“Vậy sao các ngươi không chạy trốn đi!” Hắn lo lắng nói.
Vưu Lực bất đắc dĩ nhìn bồ bồ,”Trốn không thoát đâu! Lão Mike là dân buôn lậu chuyên nghiệp, từng có vài người trốn được nhưng đều bị bắt về, đã thế còn bị đánh đập rất tàn bạo, từ đó không ai dám trốn đi nữa.”
Bồ Bồ nhìn thoáng qua mấy người phía sau Vưu Lực, hỏi tiếp: “Vậy lão muốn đem chúng ta đi đâu?”
“Ngươi không biết sao?” Bồ Bồ lắc đầu tỏ ý không biết, Vưu Lực thở dài đáp: “Chúng ta sẽ bị đưa tới Luân Đôn. Lão sẽ đem chúng ta bán cho mấy kẻ có tiền làm nam sủng, nếu không may gặp phải mấy tên biến thái, chúng còn giết chết chúng ta rồi ăn tươi nuốt sống, tóm lại là rất kinh khủng!”
“Cái gì? Nam sủng?!” Không lầm chứ?! Bồ bồ đứng lên kêu to.
“Chúng mày câm hết mồm vào cho tao!” Thanh âm hung ác từ bên ngoài thùng xe quát lớn.
Bồ Bồ lẳng lặng ngồi xuồng, thường ngày hắn luôn bừa bãi, tùy tiện, im lặng như này thật không bình thường. Bỗng nhiên Bồ Bồ đứng lên, thoải mái cười nói: “Chúng ta có thể ra ngoài!”
Vưu Lực ngây dại nhìn Bồ Bồ, lát sau những người còn lại nói: “Không có khả năng, chúng ta không còn hi vọng được ra ngoài rồi.”
Bồ Bồ không đáp, nhìn một cái kính mỉm cười. Hắn đi đến nơi giao tiếp thùng xe rồi dừng lại, vươn tay phải ra không trung vẽ một vòng tròn. Ánh sáng theo đó xuất hiện cho đến khi bao trùm khắp thùng xe, mà trung tâm vầng sáng chậm rãi xuất hiện một vòng tròn màu vàng trong suốt. Nó đem cửa xe gắt gao bám sát, Bồ Bồ đẩy vào đó một cái, “ba” một tiếng cánh cửa hoàn toàn vỡ nát. Hắn nhìn kiệt tác của mình, nở ra nụ cười quỷ dị.
Nhưng người trong xe bị màn này dọa cho ngây người, đứng im tại chỗ ngây người bất động.
“Các ngươi đang làm gì? Chạy mau đi!” Bồ Bồ vội vàng kêu lên, kéo mọi người trở lại hiện thực.
“Chúng ta chạy mau.” Vưu Lực cùng mấy người khác hướng cửa xe chạy tới. Cùng lúc đó, vài người đi trước xe nghe thấy âm thanh lớn cũng chạy về phía thùng xe.
Những người khác trốn rất nhanh, Vưu Lực thấy Bồ Bồ ngồi dưới đất chạy tới: “Ngươi xảy ra chuyện gì? Nhanh lên không có bọn họ tới bây giờ!”
Bồ Bồ ngước khuôn mặt tái nhợt không giống người lên dọa Vưu Lực nhảy dựng: “Ngươi…”
“Mau bắt lấy bọn họ.” Mike thấy chỉ còn lại Bồ Bồ và Vưu Lực trong thùng xe, lão cùng mấy tên tay sai chạy lại, bỗng có tên tát Bồ Bồ một cái.
Bồ Bồ bị đánh choáng váng đầu óc, tơ máu theo khoé miệng Bồ Bồ chảy ra, khuôn mặt hắn càng trở nên tái nhợt. Vưu Lực lớn tiếng hướng Mike kêu lên: “Ngươi đánh chúng ta bị thương, còn có người muốn mua sao?”
“Đm!” Mike chán ghét nhìn Vưu Lực: “Các ngươi trông giữ chúng nó cẩn thận, tuyệt đối không thể để 2 đứa nó chạy thoát!”
Vưu Lực đi đến trước mặt Bồ Bồ, ôm đầu hắn lo lắng nói: “Ngươi khỏe không?”
Bồ Bồ nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này tâm tình hắn vô cùng phức tạp, sử dụng quá nhiều ma pháp khiến cơ thể hắn không chịu đựng được, thành ra trốn không ổn mà chạy cũng không xong, đã thế còn phải ăn một cái tát. Lão Mike chết tiệt, chờ ta khôi phục ma lực nhất định phải hành hạ ngươi đến chết, nhưng trước tiên vẫn phải đi ngủ đã. Có điều Bồ Bồ không biết rằng, lần này hắn ngủ thẳng tới Luân Đôn.