Ảnh Thất Cơ một mình trong ngục tối, hai chân hai tay đều bị buộc chặt. Nàng lim dim nhắm mắt.
1 tuần trăng rồi! Nàng bị nhốt ở đây 1 tuần trăng rồi!
Ngoài kia vang lên tiếng thì thào của hai tì nữ.
- Vốn cũng là một tiểu thiếp, nhưng sao Ảnh Thất Cơ lại bị thất sủng đến mức này chứ?
- Ngươi không biết sao? Tiện nhân kia từng là thanh mai trúc mã của hoàng thượng, nên hoàng thượng mới chịu cho ả làm một tiểu thiếp nhỏ bé. Chứ với xuất thân thấp hèn kia, ngay cả người xách giày ả ta cũng không xứng!
- Ra là vậy! Nhưng Ảnh Thất Cơ cũng vừa sinh mà phải không?
- Đúng vậy! Nhưng đứa bé vừa sinh ra đã chết rồi! Chả như hoàng hậu sinh ra song thai, làm cả thiên hạ mừng rỡ.
Nói rồi đám tì nữ chán ghét bước vào đại lao, vô cùng hằn hộc vứt xuống trước mặt nàng một chén cơm trắng:
- Ăn đi!
Nói rồi họ xoay lưng trở ra. Nàng thình lình mở mắt, chụp một chân của ai đó, la lối:
- Trả con cho ta! Các ngươi trả con lại cho ta!
Tì nữ kia sợ xanh mặt, không sao thoát khỏi được. Không niệm chút tình người, nàng ta dùng chân còn lại đạp mạnh vào người nàng, phỉ nhổ:
- Con tiện nhân điên này! Tự mình giết con mình lại còn đi đòi ai chứ? Đúng là đồ xui xẻo mà!
Cơ thể nàng vốn đã rất yếu, bây giờ còn bị lực tác dụng. Dù không mạnh nhưng đối với nàng nó lại là quá mạnh.
Nàng run rẩy bò về phía trước, máu từ khóe miệng chảy ra thành dòng:
- Các người...cướp con ta...trả con...trả con...
Trong màn ảnh mờ mờ ảo ảo, nàng thấy dải áo màu xanh lam phất phơ giữa đêm đen. Cả mùi hương quen thuộc này...
Hắn đứng trên cao nhìn bộ dạng thảm hại của nàng, lạnh nhạt:
- Mới bị đạp một phát đã nội thương như vậy, nàng liệu có thể chăm được tiểu hoàng tử không?
Nghe thấy giọng nói xa xăm kia, nàng đột nhiên tức giận, răng nghiến cót két:
- Bạch Tô Y Họa! Ngươi trả con cho ta! Con của ta...không phải của ngươi!
- Ảnh Thất Cơ! Ta vốn đã cho nàng danh phận phi tần, cớ sao từ đầu tới cuối nàng lại chẳng chịu nghe lời ta vậy?
Nàng cười chát đắng, giọng khinh bỉ:
- Năm xưa ngươi thề non hẹn biển, hứa sẽ yêu mãi một mình ta. Đúng vậy! Ngươi đã yêu ta một cách ta cảm thấy cực kì kinh tởm! Bạch Tô Y Họa! Ngươi cùng Nhan Mộc Miên kia thay nhau hành hạ ta, ta im lặng chấp nhận. Nhưng đứa trẻ vốn là con ta, không phải của kẻ lòng lang dạ sói như ngươi!
Cảm thấy nhân phẩm bị chà đạp nặng nề, hắn tức giận bóp lấy cổ nàng, hăm he:
- Tốt nhất nàng nên ăn nói cho cẩn thận! Bây giờ nàng là đèn treo trước gió, chỉ cần ta há miệng ra, cũng có thể giết được nàng!
Ảnh Thất Cơ rơi nước mắt, đôi con ngươi thu hẹp lại.
Lâu lắm rồi, hắn vẫn chưa đứng gần nàng thế này...
Lâu lắm rồi, hắn vẫn chưa chạm vào nàng thế này...
Dẹp qua ý niệm tạp nham đó, nàng cất giọng thách thức:
- Giết đi! Giết ta đi! Một con tiện nhân như ta sống ở đời cũng đâu có ích chi. Chi bằng một nhát giết chết, cả đời này ngươi được sống an nhàn sung sướng không phải sao?
Hắn lúng túng không biết nên làm thế nào, trong cơn hồ đồ tức giận liền xé nát y phục nàng ra. Nàng giãy giụa hét lên:
- Ta vừa mới sinh xong đó! Ngươi có còn là người không?
Mặc kệ nàng không phục, hắn vẫn liên tục quấy rầy trên cơ thể gầy guộc.
Người ta nói mối quan hệ xác thịt là khoái lạc sung sướng nhất trần gian. Nhưng sao giờ nàng lại cảm thấy bản thân mình đau đớn đến vậy, ô uế đến vậy?
Nàng câm lặng rơi nước mắt.
Mạnh mẽ sao? Không! Thiên hạ chê trách nàng ngu dốt, nhưng nào ai hiểu được tâm tư nàng.
Nàng một thân một mình sinh ra trên cõi đời, làm sao có thể đấu lại vua của một đất nước đây?
***
Sau một hồi làm càn, hắn mới lạnh nhạt rời đi, ngay cả tấm áo cũng không thèm khoác lại cho nàng.
Ảnh Thất Cơ co ro một góc, mình trần như nhộng.
Gớm ghiếc! Đồ gớm ghiếc!
Ở bên ngoài, Nhan Mộc Miên đang vô cùng tức giận khi nghe tin hắn vừa từ chỗ nàng đi ra. Hoàng hậu mang trên mình áo gấm, sau lưng hai kẻ hầu hạ, hiên ngang đi vào trong đại lao.
Nhìn từng mảnh y phục xé nát, cộng thêm dấu hôn chi chít trên người nàng, ả càng thêm điên tiết, gầm gừ:
- Mau mang đám rắn đó vào đây! Nhét tất cả vào miệng con tiện nhân này! Nhanh!