- mày định phá hết của nhà tao đúng không? mày có biết bao nhiêu tiền một bình gas không mà dám động vào...
Lan sợ đến mức không dám nói gì, miệng lắp bắp:
- con...con....
Bà ta tiện tay dúi đầu Lan một cái rồi gào lên:
- con cái gì mà con. Nấu cơm xong ra ngay ngoài rẫy lấy một vác củi về cho tao. ở cái nhà này mà hoang tàn thì đừng có trách...
Bao nhiêu ấm ức trong lòng dồn nén, cô gái mỏng manh yếu đuối như Lan lúc này không thể tiếp túc kiềm chế. Lan khóc, những giọt nước mắt cứ thế rớt xuống, bà ta thấy vậy càng thêm ngứa mắt..
- mày khóc cái gì? Thiên hạ không biết lại tưởng tao đánh mày đấy. Mày có im mồm ngay không?
Lan Quỳ Xuống bám lấy chân của mẹ chồng, cô nức nở cầu xin bà ấy:
- Mẹ ơi con xin mẹ, nếu như con có làm gì chưa đúng thì mẹ dạy bảo con. Mẹ đừng mắng chửi con, con đau lòng lắm.
Lan lúc này còn biết làm cái gì khác, Đây là con đường cô đã chọn, thì cô phải viết làm quen với nó để không bị ngã, Nếu không người bị thương chắc chắn sẽ là cô. Nếu không ở nơi này thì cô biết đi nơi nào, đâu còn có ai mong đợi cô Trở Về....
Bà Thanh thấy Lan như vậy thì cũng nguôi đi một chút, giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn:
- Thôi được rồi, bây giờ mày lo nấu cơm đi. Nhưng mà tao nói trước cho mày biết. Ở cái nhà này tao là lớn nhất, mày mà xúi dại con trai tao nghe theo lời mày, thì mày đừng có trách. Tao mà điên lên tao đuổi ra khỏi nhà thì ăn cứt cả lũ..
Lan cố gắng nuốt hết ấm ức, tủi hờn vào trong lòng rồi gật đầu nhẹ:
- Vâng thưa mẹ con đã biết rồi.
Bà ta lườm Lan một cái rồi đi lên nhà, lúc này thì Hoàng mới dám chạy xuống hỏi vợ:
- Có chuyện gì vậy? Sao mẹ lại to tiếng với em như vậy?
Lan Nhìn chồng mà lòng buồn rười rượi, cô chính là mong anh bảo vệ cô, Nhưng anh lại quá hiền - hiền đến nhu nhược, nên chẳng thể nào bảo vệ cô giữa những giông bão cuộc đời. Cô bước chân về căn nhà này, còn chưa kịp tận hưởng Thế nào là cảm giác hạnh phúc của một gia đình thì đã phải nếm trải cảm giác nhục nhã, tủi nhục của Kiếp Làm Dâu. Cô biết cho dù Bây giờ có nói ra thì cũng chẳng thể giải quyết được gì, Bởi vì tất cả mọi thứ đều dựa dẫm vào mẹ chồng. Chồng cô không thể nào làm ra được một đồng nào, thì tiếng nói của anh làm sao có giá trị.
Cho dù anh có binh vực cô, có giúp cô cãi lại lời mẹ thì giải quyết được vấn đề gì? Chỉ Có Thể Là Mẹ Chồng ghét cô thêm mà thôi....
Hoàng thấy vợ như vậy thì lo lắng, anh ta cố gắng lặng hỏi Lan:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Em không thể nói cho anh nghe được sao?
Cô sợ chồng sẽ làm to chuyện nên nói tránh:
- Không có chuyện gì đâu, mẹ chỉ dạy bảo em một chút thôi...
Thấy Lan nói vậy thì Hoàng cũng yên tâm, anh ta bắt đầu trấn an vợ:
- mẹ chỉ hơi nói nhiều với hơi tục một chút nhưng mẹ là người tốt, nếu biết hiểu ý mẹ thì cuộc sống sẽ rất dễ dàng. Em hiểu anh nói không?
Cô không trả lời, Làm Sao cô có thể hiểu được? Làm sao có thể chấp nhận được. Một người phụ nữ mà cô muốn coi là mẹ lại hết lần này đến lần khác chửi rủa cô. Có lẽ bởi vì cô là một đứa con hoang, Có lẽ chỉ vì cưới cô về mà mất đến 100 triệu, Có lẽ vì mình cũng ngứa mắt hay muôn vàn những lý do khác mà mẹ chồng cô đang nghĩ trong đầu. Cô không hiểu, cũng không thể nào hiểu nổi....
Cô tiếp tục làm công việc của mình. Bắc nồi cơm với nồi nước canh lên bếp rồi chạy vườn lấy củi, khi quay lại thì tất cả cũng vừa sôi tới....
Lan cố gắng gạt bỏ tất cả mọi suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu, cố gắng suy nghĩ về một tương lai mà cô đang mong chờ. Bởi vì cô nghĩ không ai mới thấy người nào đó một lần mà đã quý mến, nếu như cô làm tốt bổn phận của mình, nếu như cô yêu thương mẹ chồng như mẹ đẻ thì chắc chắn một ngày nào đó mẹ chồng cũng sẽ yêu thương cô, sẽ coi cô như con gái ruột của mình....
Nhưng thứ xa xôi ấy có lẽ chỉ nằm trong mơ ước của riêng một mình cô, Bởi vì trong suy nghĩ của mẹ chồng cô lúc này thì con gái là con gái, còn con dâu thì mãi mãi chỉ là người ngoài. Mà người ngoài thì chính là thứ khác máu tanh lòng, không thể nào yêu quý....
Nhưng cô đâu biết được điều đó, cứ cố gắng vun đắp, cố gắng chịu đựng. Để rồi những thứ mà cô nhận lại chỉ toàn đau khổ và bi thảm...
Bà Thanh nhìn xuống dưới bếp Thấy Lan Vẫn chưa làm xong công việc, nhẹ nhàng đến chỗ con trai hỏi nhỏ:
- mẹ hỏi thật mày nhé, hôm qua chúng mày đã ngủ với nhau chưa?
Hoàng nhăn mặt bỏ cái điện thoại xuống, khó chịu nói với mẹ:
- mấy cái chuyện tế nhị thế này mẹ hỏi làm gì? Đâu phải chuyện của mẹ...
- Bố tiên sư nhà mày, lớn rồi mà sao ngu thế. Hỏi để biết xem nó còn trinh không Chứ hỏi làm gì?
- mẹ bị làm sao vậy? Thời buổi nào rồi mà còn coi trọng chuyện trinh tiết. Quan trọng là nhân cách và con người của cô ấy thôi....
Mà ta đánh mạnh vào chân con trai một cái, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau kêu Ken két, từng tiếng nói như tiếng gió rít bên tai:
- Trời ơi là trời, Sao mày ngu thế hả con. Cái loại mà Đã mất trinh thì chắc chắn là đồ thừa của người khác, Làm sao có thể sử dụng được. Trinh tiết là thứ để đánh giá con người, Nếu không có thứ đó thì chính là loại mất nết, lăng loàn mày hiểu chưa?
Anh ta không hiểu được rằng mẹ mình đang nghĩ gì, bởi vì anh ta chẳng bao giờ quan trọng những chuyện đó. Chính bản thân anh ta cũng đã từng qua lại quan hệ với rất nhiều cô gái, khi yêu những cô gái đó anh ta cũng đòi hỏi, và cũng khoảng cùng vượt quá giới hạn...
Trên đời này có biết bao nhiêu thằng đàn ông như anh ta, cứ yêu là lại muốn phát sinh những thứ như tình dục. Vậy thì lấy đâu ra một người con gái còn trinh, mà còn trinh thì để làm gì. Nếu cô gái còn trinh mà nhân cách không tốt thì cũng vứt, hơn nữa anh thấy Lan là một cô gái rất tốt, Có lẽ từ nhỏ đã phải sống trong khổ cực nên tính cách rất đơn giản, không làm màu không cầu kỳ như những người con gái mà anh từng gặp...
Chỉ có điều mẹ anh là một người khó tính, biết Lan sẽ phải chịu khổ rất nhiều. Nhưng anh ta cũng không thể ra mặt bảo vệ cho Lan được, bởi vì anh ta chỉ có một người mẹ. Hơn nữa Từ trước đến giờ cũng làm mẹ lo cho anh ta, bản thân anh ta chưa từng biết đi làm để kiếm tiền, nên lời mẹ nói ra cũng chính là mệnh lệnh...
Thấy con cứ im lặng không nói gì, bà ta càng cố gắng càng hỏi:
- thế nào? Nó có còn không?
- hôm qua hai đứa say xe mệt đã làm gì đâu mà Mẹ cứ hỏi...
Bà ta vui vẻ ra mặt, đi xuống bếp nói với Lan:
- nấu cơm xong chưa? Xong rồi thì dọn lên cho cả nhà ăn...
- Dạ xong rồi ạ...
Lúc này thì cũng đã Gần một giờ chiều, trong lòng cô thực sự cảm thấy có lỗi vì để cả nhà phải bị đói. Cô tự nói với lòng mình rằng nếu làm sao mẹ có giao việc thì cô cũng sẽ cố gắng làm thật nhanh, Bởi vì bây giờ cô đã chính thức làm thành viên ở trong gia đình....
Mẹ chồng nhìn mâm cơm mà nhăn nhó, cả Hoàng cũng vậy. Bà ta đập Đôi Đũa xuống dưới một cái mâm rồi Quát:
- đi làm vất vả mà mày cho ăn có mấy quả trứng thế này, Mày muốn tao phải chết vì suy nhược à!
Lan vội vã bỏ đua xuống, bây giờ cô không biết phải nói gì. Bởi vì chỉ có bấy nhiều tiền mà còn phải đem tiền lẻ về, thì có biết phải mua cái gì đây...
Hoàng thấy vợ khó xử thì nói nhỏ với mẹ:
- thôi cô ấy nấu rồi thì mẹ ăn tạm đi, từ bữa sau Muốn ăn gì thì mẹ ghi vào giấy để cô ấy đi mua. Chứ cô ấy mới bước vào đây thì đâu biết cái gì..
Bà ta hằm hằm nhìn Lan, đôi mắt của bà ta có một sức sát thương rất lớn.. Nó làm cho Lan cảm thấy đau đớn như bị ai đó đâm vào người. Có mẹ nhưng cũng chưa từng được hơi ấm của mẹ, bây giờ thì có mẹ chồng - nhưng cách cư xử của bà lại hơn với người dưng nước lã thậm chí là như kẻ thù...
Mới chỉ có một ngày, có nghĩa là tất cả mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Nhưng những ngày tháng sau này, liệu còn tồi tệ đến mức nào....
Bà ta không chửi nữa, Nhưng thực sự nhìn thấy cái cách bà ấy ăn cơm thì Lan thực sự không nuốt nổi. Bữa cơm này thực sự giống như không muốn cho cô ăn vậy....
Đang ăn cơm thì mẹ chồng nói:
- Mày ăn nhanh lên tí nữa tao dẫn ra rẫy, Xem làm được cái gì thì làm cho quen việc đi. Mùa màng cũng tới nơi rồi. Tối Nhớ về sớm nấu cơm, Chiều nay chị mày về...
Hoàng chăm chú nhìn mẹ, Nhìn thấy hoàn như vậy thì bà ấy khó chịu ra mặt:
- Nhìn cái gì mà nhìn, có gì lạ lắm à!
- con chỉ thấy lạ thôi!
- lạ cái gì mà lạ, hay mày không muốn chị mày về cái nhà này.
Thấy giọng nói của mẹ đã bắt đầu thay đổi, hoàng hội vã xua tay:
- không phải, Tại hôm nọ Bà ấy đi bà ấy bảo không bao giờ về nữa, nên con mới thấy lạ thôi...
Bà ta quay sang Lan nhìn Lan rồi bảo:
- nó về để xem mặt em dâu mới, mà công việc trên thành phố lúc này cũng bấp bênh lắm nên chắc về ở nhà phụ mẹ một thời gian. Sắp tới mùa điều rồi, phải có người đặt điều với lo quản Công chứ. Chứ một mình vợ mày thì nó làm thế nào được, còn mày thì tin làm sao được...
- bà ấy thì làm được cái gì, về lại mất công người khác phải hầu
một lần nữa đôi đũa lại bị Đập xuống cái mâm một cách không thương tiếc, khiến cho Lan giật mình đến mức xuýt đánh rơi cả bát. Bà ấy quát ầm lên:
- Mày nói thế là có ý gì, vừa mới lấy vợ mà đã sợ vợ khổ rồi à? Ngày xưa tao lấy bố mày còn bị bà mày đầy đọa đến mức nào mày có biết không? Cơm còn không được ăn no chứ ở đấy mà sợ khổ...
Nói rồi Bà ấy quay sang Lan:
- con gái tao nó hiền lắm, Mày liệu đường mà cư xử. Chứ đừng có thấy nó hiền mà bắt nạt...
- con không dám ạ.
Từ đầu cho tới cuối câu chuyện này Lan không dám tham gia một câu nào, Bởi vì cô hiểu được vị trí của mình ở trong căn nhà này. Vốn dĩ thì cô không được mẹ chồng tiếp đón, không được yêu quý. thì cô phải chấp nhận im lặng, như vậy mới mong được yên ổn.
Lúc Lan rửa bát thì Hoàng ra nói nhỏ với Lan:
- bà ấy về có nói gì thì em cũng đừng để ý nhé, tính bà ấy hơi tuệch toạc.
- em biết rồi, anh đừng lo...
Thấy Lan rửa bát thì Hoàng thấy thương lắm, Anh định rửa cùng vợ thì có tiếng hắng giọng ở phía sau:
- e hèm. Cái loại đàn ông mà Rửa bát quét nhà thì còn ra thể thống gì nữa. Nếu mà đã phải rửa bát thì lấy vợ làm gì, lấy về để mà đội lên đầu à....
Thấy chồng đang định cãi lại lời mẹ thì Lan Nắm chặt lấy tay chồng, cố gắng nói nhỏ nhất có thể:
- anh đừng cãi lời mẹ, Em xin anh đấy...
Hoàng tức giận Đứng lên đi thẳng vào trong nhà, bà Thanh cũng đi vào ngay sau đó.
- thái độ của mày là sao? Tao mới chỉ nặng nhẹ với nó có vài câu mà mày đã như vậy rồi. uổng công tao đẻ mày ra và nuôi mày đến tận bây giờ..
- con không phải có ý muốn cãi lại lời mẹ. Nhưng Lan đã khổ lắm rồi, mẹ không thể nào yêu thương cô ấy giống như yêu thương con được sao?
- yêu cái đéo gì mà yêu, con tao đẻ ra rách l** thì tao mới yêu được chứ. chứ cái ngữ người dưng nước lã thì hơi đâu mà yêu với chả thương.
- mẹ quá đáng nó vừa thôi, Nếu mẹ mà hành hạ cô ấy quá con bỏ đi cho mẹ biết....
Bà Ta thừa hiểu con trai mình là người như thế nào, những lời đe dọa này của anh ta hoàn toàn chẳng có tác dụng với một người giống như bà ta.
- Mày thích đi thì cứ việc đi, nhưng tao nói cho mày biết, nếu như vậy bước chân ra khỏi căn nhà này và đưa theo con vợ của mày. Thì sau này tất cả tài sản của tao Tao sẽ cho con Hương hết. Lúc đấy mày đừng có trách...
Nghe thấy không được nhận bất cứ một thứ tài sản nào, Hoàng lập tức im lặng. Bà ta như nắm được thóp của con trai mình thì vui vẻ ra mặt:
- những gì muốn nói tao đều đã nói hết rồi, muốn có được con vợ khôn ngoan giỏi giang Thì lúc đầu phải dạy dỗ nghiêm khắc. Hay mày định để cho con vợ của mày trở thành một đứa ngu dốt, để khi bước chân ra ngoài đường bị thiên hạ Ỉa vào mặt....
Lan đứng ở ngoài Nghe thấy hết, trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp lạ thường. Ít ra thì trên đời này cũng có một người dám lên tiếng bảo vệ cô, Vì cô mà bênh vực....
Bà Thanh ra ngoài thấy Lan đã làm xong hết tất cả mọi việc, bà nói với Lan:
- Mày có biết chạy xe máy không?
- Dạ con không biết ạ!
Bà ta bĩu môi nhìn Lan:
- nhìn thấy mày là tao biết không làm được tích sự gì rồi. Mặc quần áo vào rồi dắt cái xe máy ở trong nhà xe ra, tao chở mày ra rẫy.
Lan ngoan ngoãn làm theo lời mẹ chồng, mẹ chồng chở cô đến một nơi nào đó mà cô cảm thấy rất lạ. Lạ cũng phải thôi vì cô đâu có thông thuộc đường lối ở nơi rừng núi này. Vừa đi bà ấy vừa nói với Lan:
- nhìn đường cho kỹ vào, Lát nữa còn biết đường mà đi bộ về. Từ nhà ra đến đây chỉ có một cây số thôi, tí nữa tao còn bận đi có việc, Còn thằng Hoàng phải đi đón chị nó, không Ai có thời gian ra chở mày về đâu...
Lan bắt đầu cảm thấy sợ, càng sợ cô càng cố gắng nhìn đường, càng cố gắng ghi nhớ vào đầu Những Ngã Rẽ, đánh dấu những cái cây trên đường đi mà Cho dù cô chẳng biết nó là cây gì...
Mẹ chồng dừng lại ở một rẫy điều, khu vườn này rộng đến mức Lan Nhìn mà hoa cả mắt. Mẹ chồng vừa xuống xe thì nói với Lan:
- đi theo tao tao chỉ ranh cho mà biết, không lại làm sang đất nhà người ta thì khổ. Đấy Từ đấy đến đấy, Đã nhớ chưa...
- Vâng con nhớ rồi....
Thấy Lan ngoan ngoãn không cãi lại nên bà ấy cũng thôi không mắng chửi, giọng nói cũng nhẹ nhàng:
- gom hết mấy cái cành điều ở rẫy vào mấy đống nhỏ để đốt, sắp dọn rẫy để nhặt điều rồi. Thôi tao về đây, tầm 4 giờ thì về nấu cơm, gà tao để ở trong chuồng ấy...
Khi mẹ chồng về mất thì Lan lại càng cảm thấy sợ hãi, vì cô sống ở quê nên xung quanh có rất nhiều nhà, đâu đâu cũng có người qua lại. Nhưng khi đối mặt với một nơi Hoang Vắng như thế này thì lại càng khiến cô cảm thấy lo lắng...
Nhìn xung quanh không có bất kỳ một ai, cây cối lại um tùm rậm rạp. chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
oác! oác!
Một con quạ đen sì đậu ngay ở ngọn cây bên trên đầu của cô, nó Cất Tiếng Kêu thất Thanh giống như trẻ em đang khóc khiến cho Lan giật mình hoảng hốt ngã xuống, Cô ôm mặt khóc nức nở....
Cô muốn chạy về nhà, nhưng xung quanh chỗ nào cũng giống chỗ nào, Cô hoàn toàn bị mất phương hướng.... Công việc mẹ chồng đã giao cho như vậy, nếu như cô không làm xong thì chắc chắn sẽ bị mắng. Cố gắng chỉ tập trung vào công việc quên hết đi tất cả mọi thứ xung quanh, chắc chắn đến tối chồng sẽ đón cô về thôi, Chắc chắn là như vậy....