Min: Up up up mừng Tung Hu)
Chương 3: Ảnh đế
Thật vất vả mới ứng phó xong với ông ngoại, Ôn Nhiên quay về phòng mình, cậu cầm lấy cái di động vứt trong phòng, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, là Đàm Mai gọi.
Ôn Nhiên liền gọi lại: "Đàm tỷ, chị tìm em?"
"Đúng vậy, là liên quan đến bộ phim của Cố Danh Thành, vốn chị đang chuẩn bị liên hệ với bên anh ta, kết quả trợ lý của anh ta lại liên hệ với chị trước, nói là Cố Danh Thành muốn hẹn em ra gặp mặt, em xem có thời gian không?"
"Hả?" Ôn Nhiên có phần nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ, "Cố tiền bối muốn gặp em?! Là tự anh ấy chủ động động đề nghị?"
"Ừ, chị thấy tám chín phần mười là về chuyện bộ phim, nghe ý tứ của trợ lý bên đó, anh ta có vẻ rất thích em, em xem mà sắp xếp thời gian gặp anh ta một lần?"
"Có thể có thể, em bất cứ lúc nào cũng có thời gian." Ôn Nhiên vui vẻ nói.
Cố Danh Thành đó, là thần tượng của cậu đó, thế mà lại có thể chủ động hẹn cậu để gặp mặt, đây thực sự là chuyện tốt mà ngay cả nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Ngày Cố Danh Thành hẹn chính là một buổi chiều thứ sáu, cũng không có cùng ăn cơm, mà là chọn một quán để uống trà chiều.
Ôn Nhiên đến nơi sớm hơn 10 phút so với giờ hẹn, Cố Danh Thành cũng đã tìm tới. Không chỉ có vẻ ngoài, khí chất của Cố Danh Thành cũng vô cùng xuất chúng, chiếc áo khoác dáng dài (1) tôn lên dáng người hoàn mĩ của hắn không sót một điểm nào, khuôn mặt anh tuấn suất khí chẳng hề lưu lại dấu vết thời gian.
Thật đẹp trai!
Nội tâm fan boy của Ôn Nhiên phát ra những tiếng thét chói tai, ngoại trừ lần trước đi casting, thì đây là lần đầu tiên Ôn Nhiên được gặp mặt Cố Danh Thành, cậu có chút kích động khi được nhìn thấy đại nhân vật như vậy.
Đây chính là người mà cậu vẫn luôn ngưỡng mộ.
Cố Danh Thành ra mắt năm 18 tuổi, đến tận năm 26 tuổi mới thành danh, hiện giờ hắn đã 34 tuổi, đã trở thành kí ức của cả một thế hệ.
Thế nhưng ngoài mặt Ôn Nhiên lại vô cùng khắc chế, lễ phép đứng lên chào hỏi: "Thầy Cố."
Ngược lại, Cố Danh Thành thì hết sức nhiệt tình, bắt tay với cậu, nói: "Để cậu đợi lâu rồi."
"Chỉ có một lúc thôi ạ, em cũng vừa mới tới."
Sau khi chào hỏi xong, người phục vụ tiến đến, hai người gọi loại trà và điểm tâm khác nhau, Cố Danh Thành nói: "Đã sớm nghĩ muốn hẹn cậu ra ngoài tán gẫu, vẫn không tìm được cơ hội, tôi nói thật, khi cậu đến casting đã khiến tôi vô cùng ngạc nhiên."
Ôn Nhiên nói: "So với những vai em từng đóng thì vai diễn này có chút khó hơn."
"Ừm, tôi cũng đã xem phim của cậu từng đóng, cũng biết được đại khái quá trình diễn xuất của cậu, vốn là trước cậu tôi đã có sẵn một người mà mình muốn chọn, nhưng sau khi nhìn cậu, tôi liền thay đổi chủ kiến, vừa nhìn cậu một cái tôi thấy ngay được... nguyên mẫu của vai diễn này."
Ôn Nhiên biết ngày biểu hiện của bản thân tại hôm casting rất tốt, nhưng đó là một chuyện, được thần tượng khen như vậy lại là chuyện khác, cũng không có khen về diễn xuất của người kia cao hơn, trong lòng Ôn Nhiên đặc biệt vui vẻ. Cậu đã từng xem qua kịch bản, vai diễn cậu phải đóng là vai bạn thân của Cố Danh Thành, nhân tiện nói: "Người ấy cùng với thầy nhất định là bạn thân của nhau."
"Tôi với người đã sớm không còn liên lạc rồi," Cố Danh Thành nói, "Ầm ĩ đến nỗi trở mặt, người đó cũng đã di cư sang nước ngoài nhiều năm, hiện tại giờ cũng đã trở thành người qua đường rồi."
"A?" Ôn Nhiên không nghĩ tới kết quả này, nghe như vậy thì đây chính là đoạn quá khứ chẳng vui vẻ gì, "Thật xin lỗi, em không biết hai người...."
"Không có việc gì, tôi đã sớm bình thường lại rồi." Cố Danh Thành cười cười, ý bảo cậu đừng quá lo lắng, "Cho nên ngay tại lúc ấy tôi mới quyết định chọn cậu, làm cho rất nhiều người nói đằng sau tôi có nội tình, là bị vị kia nhà cậu dùng tiền mua chuộc."
Ôn Nhiên là được Thẩm Minh Xuyên nâng đỡ mà nổi lên, đại chúng đều ngầm thừa nhận mọi tài nguyên cậu có là do được Thẩm Minh Xuyên cung cấp, người khác hiểu nhầm cũng là bình thường.
Ôn Nhiên có chút ngượng ngùng: "Gây ra phiền toái cho thầy rồi ạ."
"Ha ha phiền toái cũng tốt, chủ yếu là tôi lập tức đoán ra được có phải Thẩm Minh Xuyên luyến tiếc thả cậu đi đóng phim hay không."
Từ ngữ khí của Cố Danh Thành, Ôn Nhiên có thể nghe ra là anh ta kỳ vọng vào việc cậu sẽ đóng bộ phim này, nghĩ đến chuyện thần tượng tán thưởng mình, sự đắc ý trong lòng Ôn nhiên lại càng tăng lên, cậu gật đầu, nói: "Vâng, anh ấy sợ em không chịu đựng nổi, còn có ba mẹ bên kia, có thể sẽ không dễ dàng để em đi."
Thẩm gia không thiếu tiền, quay phim cũng chẳng phải công việc dễ dàng, phỏng chừng sẽ rất khó để thuyết phục được ba mẹ Thẩm.
Tình huống của cậu, đừng nói là làm việc như trâu bò, phỏng chừng là việc chụp hình bình thường cậu cũng không chịu đựng nổi.
Đến lúc đó nếu thật sự là quay phim cường độ cao dẫn đến sự cố gì, thì từ nay về sau Thẩm Minh Xuyên sẽ làm ầm ĩ lên với Cố Danh Thành, cũng sẽ không để cậu có thể tiếp tục quay phim nữa.
Cố Danh Thành tỏ ra như đã hiểu, "Tôi tính sơ sơ thế này, vai diễn này quay trong khoảng hai tháng là có thể xong, những cảnh xung đột kịch liệt cũng không phải là quá nhiều. Tôi cứ nói thẳng thế này, vai diễn này ở trong bộ phim có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, tôi thật sự hi vọng cậu có thể tới để diễn vai này."
Cố Danh Thành nói khiến Ôn Nhiên muốn cười lại phải nhịn xuống, trong lòng nhảy nhót, nói: "Để buổi tối về em sẽ thương lượng một chút với Minh Xuyên, hai ngày nữa sẽ trả lời thầy, có được không ạ?"
"Được," Cố Danh Thành nháy mắt với cậu, nói, "Thật là chờ mong được hợp tác cùng cậu mà ~~~"
"......." Thần tượng à, thầy bán manh với em như thế thật sự là được không vậy.
+++
Buổi tối Thẩm Minh Xuyên trở về, hiếm khi thấy đèn phòng khách cư nhiên lại vẫn đang bật, TV cũng đang mở, chỉ là người xem TV thì đã cuộn tròn trên ghế sofa ngủ say.
Hai người kết hôn nhiều năm, sống chung cùng một mái nhà, lại có rất ít thời gian chạm mặt nhau. Ôn Nhiên bay hết trời Nam đất Bắc, hắn cũng bận bịu công việc, nếu ngẫu nhiên hai người đều ở nhà, thì cũng vô cùng ăn ý mà tự ở trong không gian của bản thân, rất ít khi xuất hiện trong tầm nhìn của đối phương.
Có thể nói là một đôi phu phu kì lạ như nhau.
Cho nên khi về đến nhà thấy có người nằm trên ghế sofa, Thẩm Minh Xuyên có chút không quen.
Tuy rằng hiện tại đã đầu xuân, trong phòng cũng có mở hệ thống sưởi, nhưng Ôn Nhiên mặc đồ không dày, lúc này ngủ đã cuộn tròn cả người lại, hẳn là bị lạnh. Ôn Nhiên lớn lên rất đẹp, chân dài tay thon đặt ngay ngắn, giống như người đẹp ngủ trong rừng vậy, giấc ngủ bình yên vĩnh cửu.
Đáng tiếc Thẩm Minh Xuyên mù, không hề biết thưởng thức, hắn trực tiếp đi qua lay Ôn Nhiên dậy: "Tỉnh tỉnh."
"Đừng, Tiểu Lâm, đừng có làm ồn." Ôn Nhiên có thói quen bị trợ lý gọi dậy, tưởng nhầm hắn là Tiểu Lâm, đang muốn xoay người ngủ tiếp, lại bị cái ghế sofa nhỏ hạn chế phạm vi, lúc này mới không tình nguyện mở mắt, nhìn thấy Thẩm Minh Xuyên đứng ở trước mặt mình cau mày.
"Minh, Minh Xuyên." Ôn Nhiên lập tức tỉnh táo, bỏ chân trên từ ghế sofa xuống rồi ngồi thẳng dậy, cười xấu hổ với Thẩm Minh Xuyên, thuận tiện len lén lau khóe miệng một chút, không bị chảy nước miếng, "Xin lỗi, tôi cứ tưởng là trợ lý."
Thế nào mà lại ngủ mất, Ôn Nhiên ảo não nghĩ. Khoảng thời gian này cậu đặc biệt thèm ngủ, trước kia mỗi ngày lịch trình đều dày đặc cũng chẳng có cảm giác gì mấy, hiện tại chỉ cần rảnh rỗi một chút, ngồi xuống liền cảm thấy người mệt rã rời, hận không thể một ngày ngủ hơn 24 giờ.
May mà Thẩm Minh Xuyên cũng không để ý, chỉ thản nhiên nói: "Đi vào phòng ngủ đi."
"Không phải, tôi chờ anh về để nói chuyện với anh, chỉ năm phút thôi."
"Vậy cậu nói đi."
Thẩm Minh Xuyên ngồi xuống sofa phía đối diện cậu, hắn đã ngồi ở vị trí cao suốt thời gian dài, khí tràng rất mạnh, hắn ngồi xuống chỗ đó, Ôn Nhiên có cảm giác như bị ông chủ tìm đến nói chuyện.
Kì thực chính là ông chủ, còn là kim chủ ba ba. Thời điểm mới kết hôn Ôn Nhiên rất sợ hắn, thái độ ngoài mặt của vị này đối với những nam nhân yêu mến hắn đều là một bộ như giải quyết việc chung, lãnh đạm thậm chí lạnh lùng.
Quan trọng là người ngoài còn đồn thổi cái gì mà chỉ ôn nhu với một mình cậu, lúc ấy Ôn Nhiên rất muốn bắt cái người viết bài báo ấy lại để hỏi, con mắt nào của mi nhìn thấy hắn ôn nhu vậy!
Theo thời gian lắng đọng lại, cùng với ba mẹ Thẩm, đặc biệt là sự yêu thương của mẹ Thẩm với cậu, lá gan của Ôn Nhiên lớn dần, đã không còn phải như là tiểu túng hóa (*) của Thẩm Minh Xuyên ngay cả bản thân cũng không dám nhìn nữa rồi.
(*) Tiểu túng hóa "小怂货": Là từ phương Bắc, chỉ bộ dạng không may, buồn nôn hoặc khuôn mặt làm người ta ghét bỏ, hoặc nói những người quá nhát gan, cái gì cũng sợ, nôm na là đồ bỏ. (Cảm ơn chị Hương đã giúp em giải thích cụm từ này ạ ^^~)
Nhưng khi Thẩm Minh Xuyên ngồi xuống đó, cậu vẫn sinh ra một cảm giác bị áp bách không nhỏ.
Điều này làm cho Ôn Nhiên nhớ đến một câu, ba ba người thì vĩnh viễn là ba ba của ngươi.
"Chính là có một bộ phim điện ảnh," Ôn Nhiên lựa từ, "Vai nam hai, phần diễn sẽ quay khoảng hai tháng là xong, bộ phim điện ảnh này là do ảnh đế Cố Danh Thành vừa tự làm đạo diễn vừa là diễn viên chính."
"Cố Danh Thành? Là cái người khi quay phim rất liều mạng sao?"
Tên tuổi của Cố ảnh đế liều mạng làm việc thật vang dội, ngay cả người ngoài nghề như Thẩm Minh Xuyên cũng nghe nói.
Ôn Nhiên ngay cả nói dối cũng không thể, thành thật gật đầu: "Đây là phim đề tại đô thị, không có tình huống tranh đấu."
"Muốn đi?"
"Ừm, tháng sau khởi quay, nếu không có gì ngoài ý muốn," Ôn Nhiên nói xong thì nhìn Thẩm Minh Xuyên đầy mong chờ, "Có thể chứ?"
Thẩm Minh Xuyên tựa vào sofa, nhìn Ôn Nhiên, nói: "Cậu hẳn phải biết, cơ thể cậu hiện tại không thích hợp để đi đóng phim."
Những trận nôn nghén của Ôn Nhiên có chút nghiêm trọng, có đôi khi ăn cái gì thì nôn ra cái đó, tụt huyết áp nghiêm trọng, thành ra đến khi đi quay chương trình mới bị ngất xỉu.
Cậu cần nghỉ ngơi thật tốt, việc vất vả như đi quay phim thật sự không thích hợp với cậu.
Huống chi Cố Thành Danh khi quay lại như một kẻ điên.
"Bác sĩ nói chuyện nôn nghén bình thường chỉ vị vào thời kỳ đầu, sau đó sẽ đỡ hơn rất nhiều," Ôn Nhiên nói vậy nhưng bản thân cũng không tự tin, ai biết được thời gian sẽ hết đâu, "Tôi cam đoan sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt, sẽ không để chuyện như lần trước xảy ra nữa đâu."
"Không được." Thẩm Minh Xuyên nói.
Ôn Nhiên cũng không trông mong gì việc Thẩm Minh Xuyên có thể nới lỏng một chút, tiếp tục nói: "Đừng như vậy mà, kỳ thực có rất nhiều diễn viên khi mang thai vẫn quay phim được, không có rủi ro gì, không khác gì những người làm việc khác, anh không thấy những người phụ nữ làm việc trong công ty anh đều là trước khi sinh mới nghỉ sao?"
"......." Nói như vậy cũng hợp lý.
Ôn Nhiên thấy biểu tình của Thẩm Minh Xuyên đã thả lỏng, nỗ lực tiếp tục đưa ra những điều hợp tình hợp lý hơn: "Hơn nữa, tôi vẫn còn chưa sẵn sàng để chuẩn bị làm ba, đối với việc sinh đứa bé ra vẫn có chút bài xích. Nếu như cả ngày làm ổ trong nhà, không có việc gì để phân tán sự chú ý, càng dễ dàng nghĩ bảy nghĩ tám, bác sĩ nói vậy càng dễ mắc chứng trầm cảm trước sinh. Vả lại, tôi cả ngày chỉ ở trong nhà, cũng cảm thấy có lỗi với mắt của anh."
Chướng mắt thì cũng không đến mức ấy, thế nhưng Ôn Nhiên nói cũng có lý, quả thật để cậu làm ổ trong nhà tám chín tháng thậm chí là lâu hơn, chuyện gì cũng không được làm thì rất là không có tính người, trợ lý riêng của hắn mang thai đến tháng thứ tám còn vác bụng bầu to tướng phấn đấu ở tuyến đầu.
Thẩm Minh Xuyên nói: "Tôi có thể đồng ý, thế nhưng khi cậu ra ngoài quay phim phải mang theo hai trợ lý kiêm một dì lo cơm nước, cấm ăn cơm hộp. Tôi sẽ lấy danh nghĩa cá nhân để rót tiền đầu tư vào đoàn phim bên đó, coi như là bồi thường, sẽ sắp xếp thời gian quay của cậu một ngày không thể vượt quá tám tiếng, còn lại phải có thế thân."
"......."
Thẩm Minh Xuyên nhướn mày: "Sao nào? Có ý kiến?"
"Không không không, không có."
Hắn ta lại đột nhiên đẹp trai thế, có ai nói anh quả thực là một tổng tài bá đạo chưa vậy kim chủ ba ba.
Ôn Nhiên vô cùng theo sát với Đàm Mai để nói chuyện này, bảo cô cùng thảo luận lại với đoàn phim, đồng thời trả lời lại cho Cố Danh Thành rằng cậu có thể quay phim.
Phim của Cố Danh Thành không thiếu người đầu tư, phải đổi thành người khác Cố Danh Thành cũng chẳng thấy cảm kích, nhưng Thẩm Minh Xuyên thì khác, địa vị của hắn ở giới giải trí cao ngang Cố Danh Thành, nên cũng phải cho hắn mặt mũi.
Hết chương 3.
(1) Áo khoác dáng dài