• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc kệ bên ngoài đồn đãi khó nghe thế nào, nhưng phủ Hiển quận vương vẫn vô cùng xem trọng hôn lễ này, lễ nghi không một chút sai sót. Mấy ngày sau, được đưa đến hầu phủ, ngoài sính lễ dựa theo phẩm cấp mà Tỉnh Trung điện an bài, vương phủ còn mua đủ loại vật phẩm thêm vào, hơn nữa những vật phẩm này không chỉ để góp đủ số lượng mà còn vô cùng chất lượng.
Sau khi nhìn thấy sính lễ được đưa đến, cuối cùng bất mãn trong lòng Hoa Hòa Thịnh và Lô thị cũng tiêu tan chút ít. Mặc kệ trong lòng Hiển quận vương nghĩ thế nào, nhưng ít nhất ngoài mặt không có nửa điểm bất ổn. Sau khi nữ nhi gả qua đó, đối phương cũng không đến nổi sủng thiếp diệt thê.
Thay Hiển quận vương mang sính lễ đến là Từ vương phi đức cao vọng trọng đã hơn sáu mươi tuổi. Trong lời nói của Từ vương phi ngầm biểu đạt rằng Hiển quận vương không có nửa điểm bất mãn với hôn lễ này, đồng thời cũng ngầm cam đoan Hiển quận vương sẽ đối xử thật tốt với Hoa Tịch Uyển. Lô thị lại có thêm hảo cảm với Hiển quận vương hơn một ít.
Tuy rằng tính cách Lô thị thẳng thắng, nhưng vẫn là nữ tử thế gia vọng tộc, nghe ra Từ vương phi dò hỏi về nữ nhi nhà mình, bà chỉ cười mà không nói gì. Từ vương phi thấy thế cũng không kiên trì, hôn ước đã được ban xuống, mặc kệ vị Hoa cô nương này là xấu thật hay giả, thì sự tình cũng định, nhiều lời cũng vô nghĩa.
Chờ sau khi Từ vương phi rời đi, Hoa Tịch Uyển mới từ phía sau bước ra, Lô thị nhìn nàng nói: "Người hoàng gia đều như thế, lưỡi xán hoa sen (lời nói nở ra hoa), lời nói thì dễ nghe, nhưng con phải biết rằng mỗi câu nói của bọn họ đều chứa đầy cạm bẫy. Hôm nay mẹ cho con ở phía sau nghe lén, không phải để con biết Hiển quận vương phủ phú quý ra sao, mà muốn cho con hiểu được người trong hoàng gia là loại người thế nào."
Hoa Tịch Uyển nhìn sính lễ bày đầy trong nhà, một lúc sau mới bình thản nói: "Quả nhiên... Hiển quận vương là người chu đáo như lời đồn." Chỉ cần việc này truyền ra, trong kinh ai sẽ không tán thưởng Hiển quận vương phúc hậu, sính lễ dày như vậy, năm ngoái khi Thịnh quận vương cưới cháu gái thái sư còn không làm lớn được như thế.
Nếu sau này cảm tình bọn họ có không tốt đi nữa, người khác cũng chỉ nói do tướng mạo nàng xấu xí lại hay ghen, làm lãng phí một nam nhân tốt như vậy.
Lô thị thấy vẻ mặt nàng không vui không buồn, tưởng nàng mất hứng vì việc xuất giá, liền khuyên giải nàng: "Ngày sau con có bị ủy khuất gì, còn có cha mẹ với hai ca ca con, hầu phủ chúng ta mặc dù không hiển hách bằng quận vương phủ, nhưng Hiển quận vương cũng sẽ không dám làm gì quá đáng đâu."
"Mẫu thân, người nghĩ đi đâu vậy" Hoa Tịch Uyển vuốt tóc, cười nói: "Nữ nhi cũng không phải người dễ bị ức hiếp, người cứ yên tâm đi."
Lô thị gật đầu, thân là mẫu thân, bà cũng biết tính tình nữ nhi nhà mình, nên cuối cùng cũng chỉ thở dài nói: "Mấy ngày nay con theo ma ma giáo dưỡng học hỏi một chút nghi lễ hoàng gia cho tốt, hoàng thất không có người nào đơn giản, con biết một ít sẽ có lợi hơn."
Hoa Tịch Uyển gật đầu, thấy Lô thị còn có việc, nàng xin phép rời khỏi chính viện, trở lại tiểu viện của mình theo ma ma học một ít lễ nghi cung đình, sau khi dùng qua cơm trưa xong thì vẫn ngủ trưa như thường lệ.
Trời đất bao la, sầu lo cũng vô dụng, thuyền đến đâu cầu tự nhiên sẽ thẳng.
Hai mươi tám tháng ba năm Khải Long, thích hợp cưới gả.
Người lười biếng thích ngủ như Hoa Tịch Uyển ngày này cũng phải thức dậy thật sớm để trang điểm, thay long phượng trình tường cát phục, những nha hoàn bà tử bên người vội vàng bận rộn, còn nàng lại là người nhàn nhã nhất.
Phòng trong đốt nến đỏ, trên cửa sổ cũng đã sớm dán chữ 囍 (hỷ), ngay cả bọn nha hoàn cũng thay quần áo trang sức tươi vui nhằm ngụ ý cát tường.
Đúng lúc này, Lô thị tự tay bưng một chén bánh trôi đậu phộng đến, hốc mắt ửng đỏ nói: "Trọn vẹn tràn đầy, thuận thuận lợi lợi."
Hoa Tịch Uyển nhận chén bánh trôi trong tay Lô thị, nhìn hai ca ca đang đi ở phía sau, hốc mắt cay cay, cười nói: "Mẫu thân vất vả."
Khi nữ tử xuất giá, trưởng bối trong nhà tự tay làm một chén chè ngụ ý cát tường, sau đó để cho bạn bè trang lứa hoặc vãn bối cùng ăn, đại biểu nhà mẹ đẻ chúc phúc cho nữ nhi, cũng là hứa hẹn với nữ nhi xuất giá, nhà mẹ đẻ vĩnh viễn là hậu thuẫn của nàng. Phong tục này đã ít thấy ở các nhà gia thế, hoặc nói là, rất nhiều thế gia vì lợi ích gia tộc, không dám hứa hẹn thế này. Nhưng hiện tại, phụ mẫu và ca ca nàng lại cho nàng một một lời hứa mà thế gia vốn không dễ dàng hứa, nàng cảm thấy vô cùng may mắn.
Bánh trôi đậu phộng có chút ngọt, nhưng trong lòng Hoa Tịch Uyển còn ngọt hơn, nàng trừng mắt nhìn, phát hiện tầm mắt mình có chút mơ hồ.
Ăn bánh trôi xong, một phúc phụ giúp Hoa Tịch Uyển sửa sang hỷ phục, sau đó bắt đầu vấn tóc. Ngay khi vừa đội mũ phượng, Hoa Tịch Uyển cảm thấy đỉnh đầu mình trầm xuống, sau đó nghe những lời chúc cát tường của các phúc phụ.
(Phúc phụ: phụ nhân phúc hậu có cuộc sống sung sướng, viên mãn)
Phúc phụ Cao thị trong kinh thành là người có thân phận địa vị cao, nếu không phải vì giao tình cùng Nghĩa An hầu phủ bà đã không đến đây, dù sao bà cũng có nghe qua lời đồn đãi trong kinh, thật sự không muốn xen vào việc này.
Ai ngờ sau khi thấy bộ dáng Hoa Tịch Uyển, Cao thị mới hiểu được cái gì gọi là tai nghe vi hư (trăm nghe không bằng một thấy/tai nghe là giả), dung mạo đẹp đến thế này còn bị gọi là cô gái xấu xí, thì thế gian này sẽ không có nữ nhân đẹp nữa. Người của phủ Nghĩa An hầu cũng chịu đựng thật giỏi, bên ngoài đồn đãi như vậy cũng không thấy bọn họ làm rõ mọi việc. Bất quá ngẫm lại dung mạo Hoa Tịch Uyển, bà phải thừa nhận rằng như vậy lại tốt cho Hoa Tịch Uyển.
Đợi đến khi tiếng pháo bên ngoài vang lên, các phúc phụ dưới ánh mắt tha thiết của người Hoa gia, nói một tiếng hỉ, sau đó đội khăn voan lên cho Hoa Tịch Uyển.
Đội khăn voan lên, trước mắt chỉ còn lại một màu hồng, Hoa Tịch Uyển hơi cúi đầu, thấy được đôi giày thêu của Lô thị đứng cạnh bên, nàng chỉ vừa đi hai bước, lại muốn lui về.
"Quận vương phi, xin bước lên."
"Một bước, vinh hoa phú quý, vĩnh kết đồng tâm."
Lô thị che miệng, lấy tay lau khóe mắt, không muốn để nữ nhi phát hiện mình rớt lệ, nhưng tình cảm như sợi dây liên kết, làm sao có thể che dấu được.
"Hai bước, bách niên giai lão."
Hoa Tịch Uyển nhìn về phía Lô thị, tuy cách khăn voan, nhưng nàng biết trong phòng này, người nàng nhìn chính là Lô thị.
"Ba bước, con cháu đầy nhà."
Tuy rằng nhìn không thấy đường đi phía trước, nhưng Hoa Tịch Uyển được các phúc phụ đỡ, bước đi rất vững. Sau khi đến cửa lớn, âm thanh huyên náo bên ngoài vọng tới, sau đó nàng chợt nghe giọng của Hiển quận vương.
"Tử Lăng bái kiến nương tử, mời nương tử lên kiệu."
Hiển quận vương tên Yến Tấn Khâu, tự Tử Lăng, Hiển thân vương bốn năm năm trước bệnh chết, Yến Tấn Khâu kế thừa vương vị. Nghe đồn người này dung mạo xuất chúng, lịch sự tao nhã, là nam nhân tốt hiếm thấy.
Giọng nói Yến Tấn Khâu nhu hòa dễ nghe, nhưng gương mặt Hoa Tịch Uyển bên trong khăn voan vẫn không chút biểu tình. Sau ba lượt mời của Yến Tấn Khâu, đại ca Hoa Tịch Uyển – Hoa Trường Bảo mở cửa, thi lễ với Yến Tấn Khâu, nhị ca Hoa Tịch Uyển – Hoa Định Quang khom lưng để các phúc phụ đỡ tay nàng ra khỏi cổng.
Mấy vị con cháu hoàng thất đi cùng Yến Tấn Khâu cười đùa mời tân nương tử đi ra, mọi người vây quanh phủ chờ tân nương vô cùng náo nhiệt, thái độ nhiệt tình không hề vì lời đồn đãi bên ngoài ảnh hưởng chút nào.
Đến khi nhìn thấy từng rương từng rương đồ cưới nhất được nâng ra từ hầu phủ, người dân xem náo nhiệt bên đường đều chắt lưỡi, bọn họ đều nghe qua Nghĩa An hầu phủ vô cùng yêu thương khuê nữ, nhưng lại không nghĩ yêu thương đến vô pháp vô thiên như thế, chỉ sợ gương đồ cưới thứ nhất đã vào tới vương phủ, gương cuối cùng còn không chưa ra khỏi cửa lớn hầu phủ đâu.
Cũng có người cảm thấy Nghĩa An hầu chuẩn bị nhiều đồ cưới như vậy cho Hiển quận vương phi là vì lo lắng cho nàng. Dù sao tướng mạo không đẹp thì đồ cưới phải nhiều một chút, nếu không đến hoàng gia bị người ta xem thường thì sao?
Dù sao đi nữa, trong tay nữ nhân tiền bạc nhiều thì sẽ bớt lo hơn. Cho nên một vài phụ nhân đến xem náo nhiệt cực kỳ hâm mộ, mặc kệ Hiển quận vương phi xấu xí cỡ nào, nhưng nhà mẹ đẻ tốt như vậy là phúc khí cả đời mà nhiều nữ nhân cầu cũng không được.
Nghĩ như vậy, mọi người lại nhìn về phía Hiển quận vương quan trường mở rộng đang cưỡi trên tuấn mã, nét mặt hưng phấn kia giống như người hắn cưới không phải một cô gái xấu xí mà là một cửu thiên huyền nữ. Nhìn thấy cảnh này, mọi người thở dài lần nữa, không hổ là Hiển quận vương phong thái hơn người.
Kiệu hoa đi quanh kinh thành một vòng, trong tiếng chúc mừng của mọi người rốt cục cũng tới cửa lớn quận vương phủ. Hoa Tịch Uyển nghe ngoài cỗ kiệu pháo nổ đùng đùng, cảm thấy tai sắp điếc đến nơi rồi.
Màn kiệu bị vén lên, sau khi bị một người cõng lên, nàng mới phát hiện người cõng mình không phải là hỉ nương, mà là một nam nhân.
"Nương tử, chúng ta vào cửa."
Biết người cõng mình là Yến Tấn Khâu, Hoa Tịch Uyển cong miệng cười, không nói gì, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vai đối phương tỏ ý mình đã nghe thấy.
Nghe mọi người xung quanh khen Hiển quận vương thâm tình chu đáo, nụ cười trên môi Hoa Tịch Uyển càng rõ rệt. Đúng vậy, thật là một nam nhân tốt, không chê thê tử tướng mạo xấu xí, thậm chí vì lo lắng nàng bị người khác xem thường mà tự mình cõng nàng xuống kiệu hoa, thật tri kỷ, thật khiến người ta cảm động đến phát khóc.
Nếu thật sự tướng mạo nàng xấu xí, chắc không sống thọ nổi. Chỉ sợ bằng hành động này của Yến Tấn Khâu đã khiến điên đảo vô số tâm hồn thiếu nữ.
Vào cửa lớn vương phủ, Yến Tấn Khâu buông Hoa Tịch Uyển xuống, nhận hồng lăng từ hỉ nương, cầm chặt một đầu, một đầu đưa vào tay Hoa Tịch Uyển, sau đó thật cẩn thận dẫn Hoa tịch Uyển đi.
Hai người đi qua cánh cửa này đến cánh cửa khác, lại đến một hành lang gấp khúc, nghe những câu chúc cát tường, sắc mặt Hoa Tịch Uyển dưới khăn voan càng lúc càng lãnh đạm, khi đến chính đường chuẩn bị bái thiên địa, nàng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Sau khi sứ giả hoàng đế phái tới đọc xong thánh chỉ, mới bắt đầu bái thiên. Nhất bái thiên địa, cúi đầu ba lần. Nhị bái cao đường, cúi đầu ba lần, phu thê giao bái, cúi đầu ba lần.
Sau khi được các phúc phụ của quận vương phủ dìu đến tân phòng nghỉ ngơi, những người không phận sự lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Hoa Tịch Uyển và bốn nha hoàn của nàng.
Tìm một tư thế thoải dựa vào đầu giường, Hoa Tịch Uyển biết có người canh ngoài cửa, nên không mở miệng nói chuyện, chỉ che miệng ngáp một cái rồi nhắm mắt dưỡng thần, chờ tân lang còn đang bị kính rượu bên ngoài vào vén khăn voan.
Ngày thường Yến Tấn Khâu giao thiệp không tồi, mọi người mời rượu một vòng thì buông tha, vốn dĩ mấy thanh niên muốn nháo động phòng nhưng nghĩ đến lời đồn đãi bên ngoài, sợ hắn khó xử, nên không đòi xem tân nương tử nữa. Cuối cùng chỉ có hỉ nương và vài vị nữ quyến theo hắn về tân phòng.
Hắn đẩy cánh cửa tân phòng đang khép hờ ra, chỉ thấy Hoa thị đoan trang ngồi trên giường, dáng người thướt tha. Bốn tì nữ xinh đẹp đứng hai bên, thấy hắn tiến vào đồng loạt hành lễ với hắn, tư thế tao nhã, có thể thấy được hầu phủ đã dạy dỗ bọn họ rất tốt.
Hoa thị này tướng mạo bình thường lại dám cho bốn nha hoàn xinh đẹp như vậy hầu hạ bên người, thật là lớn gan.
"Hiển quận vương, mời vén khăn voan." Hỉ nương thấy Hiển quận vương cứ nhìn chằm chằm tân nương tử, liền cười hai tay dâng hỉ xứng tới.
Tiếp nhận hỉ xứng, Yến Tấn Khâu đi đến bên người Hoa Tịch Uyển, hơi do dự vươn tay tới, sau đó nhanh chóng xốc khăn voan lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK