Cú sốc của đêm hôm trước kéo dài đến tận sáng ngày hôm sau.
Hai loại cảm xúc kích động và sùng bái ầm ầm vang lên trong lòng mỗi người, mãi mà không lắng xuống được.
Con nhện biến dị mạnh như vậy, cả đám người bọn họ dùng lửa đốt, dùng dây trói, dây dưa cả buổi còn xém chút bị đoàn diệt*, vậy mà vào tay Lão Đại chỉ cần một cái búng tay.
*Đoàn diệt: cả đoàn bị tiêu diệt.
Một chiêu liền mất đầu.
Chỉ một chiêu…..!
Ở cái thời tận thế cá lớn ăn cá bé này, tất cả đều dựa vào thực lực nói chuyện, hoặc là… dựa vào thực lực của Lão Đại ngươi nói chuyện.
Nói đến chuyện xảy ra tối qua, tâm trạng của mỗi người đột nhiên tăng vọt, hận không thể ngay lập tức đi theo sự dẫn dắt của Lão Đại bọn họ - Cố Linh xông pha thế giới, tiến vào vũ trụ, chinh phục toàn nhân loại!
Mà ngay lúc này, Cố Linh Lão Đại trong miệng bọn họ vẫn còn đang ngồi trên chiếc giường công chúa màu hồng phấn của căn phòng tiêu chuẩn, con gấu bông lông mềm cao hơn mét rưỡi được cô ôm chặt trong lòng.
Cố Linh biến thành xác sống rồi nên tự nhiên là không cần ngủ, tối qua ngoại trừ thuận tay xử lý con nhện biến dị kia ra thì Cố Linh vẫn luôn nằm trên giường nghiên cứu nhiệm vụ cả đêm.
Chủ nhân ban đầu của thân thể này bị nam chủ lợi dụng rồi vứt bỏ, tâm nguyện của cô ấy sẽ là gì?
Kết luận đầu tiên sau khi Cố Linh tự hỏi tự trả lời là “Báo thù nam chủ”
Nhưng không biết tại sao, Cố Linh luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Cố Linh thở dài hai lần, nhắm mắt lại, bình tâm lại, lắng nghe tiếng nói từ sâu thẳm bên trong linh hồn:
Cô ấy là một nhân loại mà sinh lý và tâm lý đều không bình thường.
Ít nhất cô ấy từng là nhân loại.
Đối với cái thế giới tầm thường đến mức vô vị trong mắt người khác này thì cô ấy lại ôm lấy một loại khát vọng gần như si mê, giống như đối đãi với bông tuyết khó khăn lắm mới có thể rơi xuống tay mình. CCô kinh ngạc vì vẻ đẹp của nó, nóng lòng muốn chạm vào, nhưng lại sợ rằng thứ đẹp đẽ đó lại bởi vì cô đụng vào mà tan biến mất, lo lắng sợ hãi mình sẽ nhiễm bẩn nó.
Cô ấy cẩn thận từng chút muốn hòa nhập với thế giới này, nhưng đến cuối cùng người hủy đi cái thế giới mà cô khát vọng nhất vẫn là cô.
Cô ấy là chủ thể phát tán virus, khi cô ấy cắn một đồng loại đầu tiên thì mọi thứ đã không thể cứu vãn nữa rồi.
Cô cứ như vậy nhìn sinh linh không còn nơi trú, nhìn đồng loại tàn sát lẫn nhau, nhìn cái thế giới tựa như thiên đường trong lòng cô bị nhiễm thứ dơ bẩn bên trong cơ thể cô.
Đây không phải là điều cô ấy muốn, nhưng tất cả đều do tự tay cô tạo thành. Cô giống như con rối bị giật dây, đầu tiên là kẻ điên kia, sau đó là Hứa Thiên Ngữ. Bọn họ lợi dụng cô để làm chuyện cô không muốn làm nhất.
Cô sẽ có tâm trạng gì đây?
Áy náy, hối hận, không cam lòng, tuyệt vọng?
Cô cũng khao khát được yêu thương, cũng muốn được thế giới này tiếp nhận mà….
Nhưng cô không thể làm, mà cũng làm không được. Đến cuối cùng cô đã bị tất cả mọi người vứt bỏ…..
……
Như một giọt nước rơi từ trên cao xuống phá vỡ sự yên tĩnh của mặt hồ, tạo ra tiếng vang lanh lảnh như tiếng chuông ngân, từng gợn sóng cuốn lấy nỗi lòng phức tạp từng chút mở ra.
Cố Linh mở to hai mắt ra, tay phải đè lên ngực. Là một xác sống, cô không cần phải thở, tim cũng sẽ không đập. Mặc dù trước mặt người khác cô có thể mô phỏng dáng vẻ của người bình thường, nhưng ngay lúc này Cố Linh lại cảm nhận được rõ ràng rằng, trái tim vốn đã ngừng đập từ lâu giờ lại “bang bang” mà đập mạnh.
Giống như một người chịu nỗi cô đơn quá lâu, hiện giờ lại bởi vì gặp được tri kỷ mà mừng rỡ đến phát cuồng.
Cố Linh mím chặt môi, không biết nói gì. Cô đột nhiên rất muốn ôm chặt cô bé đáng thương đó, ôm lấy linh hồn cô đơn của cô ấy…… nếu như linh hồn của cô ấy vẫn còn.
Cố Linh bỏ con gấu bông đã bị cô siết đến méo mó, cô để nó nằm thẳng trên giường.
Hoàn toàn đem bản thân thay thế vị trí của nguyên chủ, trải nghiệm tất cả những gì cô ấy đã trải qua, lắng nghe tiếng la hét của những thứ tình cảm vô thanh vô thức đó. Đây chính là phương pháp phỏng đoán nhiệm vụ mà Cố Linh mới nghĩ ra.
Trước mắt xem ra loại phương pháp này không tệ, Cố Linh đã biết tiếp theo nên làm gì rồi, chỉ là loại phương pháp phỏng đoán này quá mức ỷ lại cộng tình*, khiến Cố Linh đắm chìm trong loại cảm xúc đó trong nhất thời không thể quay lại góc độ thờ ơ lạnh nhạt của cô như trước. Giống như chìm xuống đáy biển sâu, Cố Linh thậm chí còn cảm thấy linh hồn mình bị bao trùm lại đến mức không thể thở nổi.
*Cộng tình: là phương pháp mà một số diễn viên hay dùng để nhập vai vào một nhân vật, cách này chính là tự bản thân suy nghĩ, tìm hiểu sâu vào nội tâm của nhân vật, thử trải qua những gì họ đã phải trải qua, cảm nhận cảm xúc của họ ngay lúc đó.
Sau đó đợi đến khi Cố Linh hồi phục lại góc nhìn của “người ngoài cuộc”, xem xét lại toàn bộ cốt truyện, cô không khỏi nghi ngờ: nguyên chủ thân là Boss lớn nhất của truyện, cho dù có bị nam chủ nhốt lại thì cô ấy cũng hoàn toàn có đủ thực lực để trốn thoát và xử gọn nam chủ. Tại sao đến cuối cùng nguyên chủ lại lựa chọn cam chịu số phận, thuận theo mà tiếp nhận cái vận mệnh vừa bất công vừa buồn cười đó?
Hiện tại nghĩ lại, nhu nhược và trốn tránh sự thật đúng là thiên phú bẩm sinh của nhân loại.
Cố Linh nhịn không được liền thở dài.
Con gái đúng là yếu đuối……
“Lão đại, tất cả đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể lên đường rồi”
Sau hai tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến giọng nói cẩn thận, cung kính của Châu Cường.
Sau khi đắp và vén gọn góc chăn cho con gấu bông lớn Cố Linh mới quay người ra mở cửa.
“Lập tức khởi hành”
“Vâng!”
Vậy thì để tôi dũng cảm thay cô.
10.
Cố Linh ngồi ở ghế phụ lái của xe tải, trong tay cầm trái dừa mà Châu Cường đã xử lí sẵn, sau lưng dựa vào đệm mà Châu Cường đã lót sẵn, vô cùng tự nhiên, kiêu ngạo mà uống từng ngụm từng ngụm nước dừa.
Còn nhớ khi thấy ánh mắt ngạc nhiên của Cố Linh nhìn chiếc xe vận tải được giấu trong ngõ nhỏ này, Châu Cường đã giải thích:
Ba mẹ hắn mất sớm, phải dựa vào ông hắn làm bảo vệ ở cổng công trường để nuôi hắn lớn, ngày thường nhìn thấy nhiều nhất chính là các loại xe tải ra ra vào vào, cảm thấy có thể lái được xe tải chính là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo, sau khi hắn lớn lên đã làm được tài xế xe tải chở hàng như hắn mong muốn nhưng mà những người xung quanh đều rất coi thường công việc này của hắn, cảm thấy ông hắn làm việc bạt mạng lại nuôi ra một đứa cháu không có tiền đồ.
Châu Cường dừng một chút, gãi gãi đầu, trên gương mặt ngăm đen lộ ra nụ cười chất phác, hắn nói tiếp:
“Nhưng mà Lão Đại thấy đó, tận thế đến rồi, những người lúc trước xem thường tôi đều bị xác sống ăn hết rồi, chỉ có người ngồi trong xe tải như tôi, mạnh mẽ cán ra một đường máu mới còn sống.”
Lúc Châu cường nói lời này trên mặt hắn mang theo nụ cười nhưng Cố Linh vẫn có thể nhìn ra vẻ tàn nhẫn trong mắt hắn:
“Mà hiện tại cũng không có ai dám nói tôi không có tiền đồ nữa”
Châu Cường nói không sai, cũng bởi vì có hai chiếc xe tải này mà hắn mới có thể sống sót mà giành lấy một nơi để sống trong thời loạn thế này. Mới có thể trở thành lão đại của một đội ngũ không nhỏ, hiện tại mới có thể chở những anh em và vật tư này, tràn đầy hi vọng đối với tương lai mà tiếp tục lưu lạc.
Cố Linh không khỏi gật đầu, cô cảm thấy trong đấy ẩn chứa đạo lý khủng khiếp gì đó.
Ví dụ như không nên xem thường bất kỳ một sinh mệnh bình thường hay tầm thường nào đó, có lẽ nghề nghiệp, lý tưởng của người đó hiện tại không đáng một đồng, nhưng có lẽ một ngày nào đó trong tương lai tín niệm mà người đó vẫn luôn kiên trì sẽ phát ra ánh sáng vô cùng thiết yếu.
Cố Linh lại khẽ gật đầu lần nữa, âm thầm ghi nhớ đoạn nói chuyện cảm động này, đợi đến sau khi thế giới nhiệm vụ này kết thúc sẽ trả lời cho câu hỏi của hệ thống “Thông qua thế giới nhiệm vụ lần này, người xuyên sách đã học được gì?”y như trên.
Cùng lúc đó ở một nới khác.
Hứa Thiên Ngữ bị túm, lôi, kéo, vác lên xe đang dùng một tay đỡ trán, trần nóng bức phía sau xe càng khiến hắn đau đầu, không biết có phải do ban ngày quá mệt mỏi hay không mà tối qua hắn ngủ say nhưu chết, sáng nay nếu không có người gọi nói không chừng hắn còn không dậy nổi.
Hứa Thiên Ngữ xoa xoa huyệt thái dương rồi ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, không biết tại sao hắn lại cảm thấy bầu không khí giữa mọi người có chút không đúng: rõ ràng tối qua lúc hắn vừa nhập đội mọi người còn thân thiện, cười cười nói nói với hắn, dù sao lúc trước khi Châu Cường muốn đuổi hắn đi cũng có không ít người phản đối. Nhưng hiện tại không chỉ Triệu Tinh mà thái độ của những người khác với hắn cũng vô cùng lạnh lùng, ngược lại lại càng kính trọng Cố Linh, có mấy lần hắn mở miệng gọi thẳng tên Cố Linh liền bị người khác hét cắt ngang.
Hứa Thiên Ngữ không nhịn được mà cảm thấy ủy khuất, tên người phụ nữ của hắn dựa vào đâu mà không cho hắn gọi? Huống hồ nếu không phải hắn dẫn Cố Linh đến, đám người không biết tốt xấu đó sao có thể được Cố Linh che chở?
Thùng xe lay động, những người khá trong thùng xe hoặc là nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc là nói chuyện tám nhảm, chỉ có Hứa Thiên Ngữ ngồi trong góc là không ai để ý.
Hứa Thiên Ngữ cau mày, hắn mơ hồ có dự cảm không hay là một chuyện quan trọng đã đi lệch quỹ đạo , hắn nhìn đám người đang xa lánh hắn một cách rõ ràng lại quay đầu nhịn cái cửa nhỏ thông giữa đầu xe và thúng xe. Dựa theo kế hoạch của hắn, người trở thành Lão Đại của đội, ngồi ở đầu xe không phải nên là hắn mới đúng sao? Nữ nhân không tài mới là đức*, so về năng lực quân sự và tài năng lãnh đạo một người phụ nữ như Cố Linh sao so được với hắn [so không nổi, m là nhất, não tàn nhất chính là m (xin lũi mn mỗi lần dịch đến thằng cha này là muốn @!#@^%*^%[email protected][email protected]#$ nó]
* Nữ nhân không tài mới là đức: ý nói đức hạnh của một người phụ nữ chỉ tốt khi không có tài ))))))))
Cũng ngay lúc này, chiếc xe đang di chuyển ổn định bỗng dưng thắng gấp, Hứa Thiên Ngữ tràn đầy bực tức trong lòng không hề phòng bị mà “ai da!!!” một tiếng cả người liền ngã lăn lộn trên đất [coconut]
“Hừ!” Châu Cường nhìn rào chắn cách đó không xa, nắm chặt tay lái, ánh mắt hung ác, nói “Lão Đại, chị đợi một chút, tôi đi một chút rồi về ngay”
Cố Linh liếc mắt nhìn đám người chắn trước xe, cảm thấy đám người Châu Cường có thể xử lí được bèn gật nhẹ đầu, Châu Cường liền lặp tức mở cửa xuống xe, hắn gõ vào thùng xe phía sau “Các anh em, có việc để làm rồi!”
Mọi người ở bên trong sau khi nhận được tín hiệu của anh Cường, không nói một lời liền chuẩn bị lập tức xuống xe, Hứa Thiên Ngữ ở bên kia còn đang ngã lăn trên mặt đất, người đi ngang cũng không ai có ý định đi qua đỡ hắn, chỉ là nhấc chân cao một chút bước qua người hắn, trong đó có một người còn trực tiếp cười nhạo hắn “Đồ nhát gan”
Giọng nói của người đó không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho tất cả người trong xe nghe thấy rồi cười thầm thôi, Hứa Thiên Ngữ bị ngã đến ngơ rồi cũng bất giác đỏ mặt, nhịn đau đứng dậy định chất vấn người đó, lại thấy tất cả mọi người đầu cũng không thèm quay lại đã xuống xe hết rồi.
Hai cánh cửa phía sau xe tải mở rộng ra, ánh nắng nóng rát cuồn cuộn chiếu vào, hai tay Hứa Thiên Ngữ nắm thành quyền, nhìn theo bóng lưng rời đi của mọi người biểu cảm của hắn dần trở nên khó coi.
Đều đợi đó cho hắn…. đám người này đợi đó cho hắn!
Sớm muộn gì hắn cũng sẽ bắt đám người này trả giá thật đắt cho hành động của họ!
11.
“Xe thì để lại, còn người, cút!”
Người đàn ông mặc bộ âu phục xanh lam đậm sau khi nói câu này thì ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám người Châu Cường.
Bảo bọn họ cút?
Nghe thấy lời này Châu Cường xém chút cười ra tiếng, Châu Cường hắn bò đánh nằm đánh loạn đánh lâu như vậy,lời nói thế này chỉ có hắn nói với người khác chứ chẳng ai dám nói với hắn như vậy cả. Hôm nay lại bị một thằng cẩu tạp chủng đáng tuổi con hắn uy hiếp?
Phía sau tên âu phục xanh đậm đó có 7 người, trong đó có một thiếu nữ với dáng vẻ mềm yếu và một thiếu niên đẹp nhưng mang dáng vẻ ốm yếu là đặc biệt nổi bật nhất, Châu Cường quét mắt nhanh qua một cái, âm thầm suy đoán số lượng dị năng giả của bọn họ.
Thiếu nữ bị ánh mắt của Châu Cường quét qua liền giống như nai con bị giật mình mà phát run một cái, cô giật giật góc áo của người đàn ông mặc âu phục “Mặc Hàn Ca Ca*, cái người kia cứ kì kì quái quái mà nhìn Vân Noãn, Vân Noãn rất sợ a….”
*Ca Ca đáng ra mình sẽ dịch là “anh” nhưng mình thấy dịch vậy chưa đủ thể hiện cái sự “dẹo” của bà này nên bê nguyên từ “Ca Ca” về.
Lãnh Mặc Hàn nghe Tô Vân Noãn nói vậy đôi mắt hẹp dài liền nhíu lại, dám dòm ngó nữ nhân của hắn? Lãnh Mặc Hàn hừ lạnh, nói “Muốn chết!” [đọc tên là đủ hiểu truyện lại xuất hiện 2 đứa não tàn nữa rồi]
Không đợi Châu Cường kịp hỏi to câu oan uổng “C*n m* nó! Ai them nhìn mày” thì đầu mọi nguwoi fđột nhiên quặng đau.
Đó là…. Công kích của hệ tinh thần!
Hắn là dị năng giả hệ tinh thần!
Chỉ là cảm giác đau này chỉ kéo dài 1s, đau đớn trong đầu mọi người liền biến mất, nụ cười trên môi Lãnh Mặc Hàn cứng lại, đầu hắn đột nhiên đau giống nhưu bị nổ tung vậy khiến hắn xém chút đứng không vững mà ngã xuống, Tô Vân Noãn thấy vậy liền đi lên dìu hắn “Mặc Hàn Ca Ca!”
Thấy Lãnh Mặc Hàn thân là thủ lĩnh của đội ngũ như vậy, mấy người còn lại trong đội của hắn cũng loạn cả lên, không còn bộ dáng kiêu căng ngạo mạng trước đó nữa, chỉ có thiếu niên trắng nhợt nhạt như giấy kia hình như đã phát hiện ra gì đó, hắn ngước mắt nhìn về buồng lái của xe tải màu đỏ bên kia, khóe miệng lại kéo lên như có chút vui vẻ.
Cuối cùng cũng tìm thấy cô ấy rồi.
Nỗi đau như thể vạn tiễn xuyên tâm* khiến Lãnh Mặc Hàn không thể kiềm nén đau đớn mà vứt bỏ vỏ bọc ngầu ngầu cao lãnh của hắn, trán đổ đầy mồ hôi, toàn thân Lãnh Mặc Hàn đều dựa vào Tô Vân Noãn đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng, nhìn thấy Châu Cường vòng tay cười đắc ý ở bên kia, Lãnh Mặc Hàn ngạc nhiên, khó có thể tin được nói “Trong số các ngươi…. Có hệ tinh thần?”
*Vạn tiễn xuyên tâm: ngàn mũi tên xuyên tim.
Hơn nữa tinh thần lực của người đó còn có đẳng cấp rất cao, nếu phải so sánh thì tinh thần lực của hắn chỉ như “múa rìu qua mắt thợ”
Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn trở nên khó coi, hắn hoàn toàn không muốn thừa nhận sự thật này, thân thể suy nhược đè xuống khiến cho Tô Vân Noãn bên người hắn sắp đỡ không nổi nữa.
Cái loại cảm giác có người chống lưng như thế này thật sự là quá sảng khoái.
Cú “vả mặt” Lãnh Mặc Hàn này vừa nhanh vừa sảng khoái, mặt mày mọi người đều tràn đây phấn khởi vì biết là Cố Linh đang bảo vệ bọn họ, mà Châu Cường cũng không để ý câu hỏi của Lãnh Mặc Hàn, tự mình quay lại kính cẩn mở cửa xe ra.
Chỉ thấy một cái chân nhỏ mang giày đỏ duỗi ra từu sau cửa xe, màu sắc đỏ thẫm như vậy, cứ như là một giọt máu nhỏ từ trên xe xuống, đợi đến khi thiếu nữ mặc váy đỏ vịn tay Châu Cường hoàn toàn xuống xe rồi cằm của đám người Lãnh Mặc Hàn cũng không khép lại được.
“Lão Đại!”
Đối mặt với Cố Linh, đám người trong tiểu đội nhao nhao cúi đầu xuống, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa hổ thẹn.
Thiếu nữ trước mắt chừng 17, 18 tuổi mặt không biến sắc khi mọi người cùng cúi chào cô, cái váy màu đỏ máu dài càng tôn lên khí chất bất phàm khiến người khác run sợ của cô, Lãnh Mặc Hàn cách đó vài bước sớm đã nhìn đến ngây ngốc, loại cảm giác bị “đồng loại” lấn át hoàn toàn khiến cho Tô Vân Noãn đứng bên cạnh không cam tâm mà cắn môi dưới.
“Cho các người 2 lựa chọn, đầu hàng tôi hoặc là bị tôi giết sạch”
Cố Linh mở miệng giọng nói bình đạm cứ như đang thảo luận xem thời tiết có đẹp không vậy, ánh mắt cô nhàn nhạt quét qua đám người Lãnh Mặc Hàn, cuối cùng dừng trên người thiếu niên xinh đẹp kia.
Trên người kẻ mạnh luôn có một loại mị lực không gì sánh được, Lãnh Mặc Hàn cứ như bị vu nữ câu hồn, Lãnh Mặc Hàn cứ nhìn chằm chằm Cố Linh, nhìn đến mức tròng mắt đều sắp rơi ra rồi, hắn vô thức lẩm bẩm nói “Tôi… tôi đồng ý đầu hàng”
!?
Tô Vân Noãn không ngờ Mặc Hàn Ca Ca mà bình thường cô vẫn tôn sùng như anh hùng lại có thể đầu hàng nhanh như vậy, cô không nhịn được nữa tay hơi buông lỏng liền khiến cả cô ta và Lãnh Mặc Hàn đồng thời ngã xuống đất, không có hai người đó che ngang thiếu niên môi hồng răng trắng phía sau liền nổi bật hẳn lên.
Bắt gặp ánh mắt của Cố Linh, Lãnh Mặc Phong nở nụ cười tươi lộ ra mấy cái răng trắng như vỏ sò trông vô cùng vui vẻ “Chào lão đại”
“……”
Cố Linh im lặng, mặt không thay đổi mà dời mắt đi, nhưng trong lòng lại có suy tính, cô biết đám người này.
Người đàn ông mặc âu phục bị té thảm đó tên là Thẩm Mặc Hàn, tên nghe giống như là nam chính trong tiểu thuyết Mary Sue* nhưng ở bộ tiểu thuyết sảng văn nghiêng về nam chủ này thì hắn thân là thủ hạ bại tướng của Hứa Thiên Ngữ nên đến nam thứ cũng chẳng phải.
*Tiểu thuyết Mary Sue: cái này mọi người đọc truyện nhiều chắc biết, không thì tra GG nha, trên đấy nhiều lắm.
Còn về cô gái té ngã cũng thảm không kém kia tên là Tô Vân Noãn, theo lệ thường của tiểu thuyết nam tần, trong “hậu cung” cua nam chủ nhất định phải có đáng yêu, dịu dàng, lạnh lùng, kiêu ngạo mỗi loại tính cách một người mà Tô Vân Noãn này chính là chính cung “Dịu dàng” của Hứa Thiên Ngữ.
Trong tiểu thuyết gốc, Hứa Thiên Ngữ bị Châu Cường đuổi khỏi đội ngũ cũng gặp phải đám người cướp bóc Lãnh Mặc Hàn, mà lúc đó nguyên chủ cũng đã bị nam chủ “cứu” rồi làm một người bình thường không có dị năng kí sinh người Hứa Thiên Ngữ. Hứa Thiên Ngữ bởi vì có nguyên chủ âm thầm bảo vệ nên có thể nói là bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, sau nhiều chiến công như vậy hắn không chỉ nhanh chóng giành được trái tim của Tô Vân Noãn mà còn cùng tình địch Lãnh Mặc Hàn phân cao thấp thắng được sự tôn trọng và kính phục của Lãnh Mặc Hàn.
Bất quá, hiện tại thì.
Cố Linh giao đám thành viên mới gia nhập cho Châu Cường sắp xếp rồi lại vui vẻ phủi tay làm chủ* quay trở lại ngồi trên ghế phụ lái, cầm quả dừa nhỏ của cô lên, trùng hợp nhìn thấy Hứa Thiên Ngữ vừa xuống khỏi xe liền đụng phải Tô Vân Noãn. Hiện tại cô rất muốn biết anh hung mất đi quang hoàn vô địch liệu có thể thành công có được trái tim của mỹ nhân hay không?
*Phủi tay làm chủ (甩手掌柜): Ông sếp không làm bất cứ việc gì, chỉ ngồi sai biểu người khác.
Cho đến khi Cố Linh lên xe đóng cửa lại rồi Lãnh Mặc Hàn mới chậm chạp thu lại linh hồn si mê của mình và phát hiện ra tình cảnh chật vật, đau đớn của bản thân hiện tại.
Lập tức nghĩ đến bộ dáng xấu hổ của hắn hoàn toàn bị Cố Linh nhìn thấy hết rồi, Lãnh Mặc Hàn vừa thẹn vừa tức bò dậy vừa định trách cứ Tô Vân Noãn lại thấy một tên tiểu tử xa lạ chạy đến vô cùng ân cần mà đỡ Vân Noãn muội muội của hắn dậy, trong lòng Lãnh Mặc Hàn nhất thời lại vô cùng khó chịu.
Bởi vì trước đó bị mọi người cười nhạo ra mặt, Hứa Thiên Ngữ giận dỗi ngồi ở trong xe không có ý định ra ngoài, cho đến khi tiếng ồn ào bên ngoài im bặt hắn mới nhịn không được mà xuống xe xem xét tình huống, sau đó nhìn thấy Tô Vân Noãn lê hoa đái vũ cách đó không xa đang ngồi dưới đất.
* Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Hai mắt Hứa Thiên Ngữ sáng lên, hắn xác định cô gái dịu dàng xinh đẹp này cũng là trời cao ban cho hắn.
Hứa Thiên Ngữ bước lên mấy bước đỡ Tô Vân Noãn dậy, đang định nói mấy câu quan tâm thì đột nhiên bị người khác đẩy ra, hắn lảo đảo lui về sau mấy bước, Hứa Thiên Ngữ nhìn người đàn ông cả người dính đầy bụi đất trước mặt không có ý tốt, lòng bàn tay hắn liền nổi lên lôi điện, cau mày tức giận nói “Anh làm gì vậy?”
“Làm cái gì? Câu này phải là tao hỏi mày mới đúng, tên tiểu tử mày muốn làm gì với Vân Noãn?” Lãnh Mặc Hàn cười lạnh một cái, không đợi Hứa Thiên Ngữ trả lời hắn đã công kích tinh thần Hứa Thiên Ngữ.
Không có Cố Linh bảo vệ, Hứa Thiên Ngữ đau đến xém chút quỳ xuống đất, lôi điện trong tay hỗn loạn bắn lung tung, sau khi Lãnh Mặc Hàn nhẹ nhàng né tránh một cái liền công kích tinh thần thêm một lần nữa.
“Dừng tay! Các người dừng tay lại! Đừng đánh nữa! Dừng lại”
Thấy hai người đàn ông đánh nhau vì mình, hai tay Tô Vân noãn để trước ngực, giọng nói lo lắng nhưng sự khó chịu trong lòng vì Cố Linh trước đó thì đã biến mất.
Phốc.
Cố Linh nghiêng người ra cửa sổ xe xem kịch hay, nghe thấy lời thoại kinh điển này suýt chút nữa cười lớn tiếng, nhưng khi nhìn vào gương mặt lạnh lùng của thiếu nữ trong kính chiếu hậu, Cố Linh chỉ có thể cười như điên trong lòng.
Cũng vào ngay lúc này, một tiếng cười đột ngột xuất hiện trong đầu Cố Linh, khiến cô trong nháy mắt không còn muốn cười nữa.
“Cuối cùng cũng tìm được cô rồi”
Đó không phải âm thanh của hệ thống.
Thần kinh Cố Linh đột nhiên căng thẳng, ánh mắt cô như dao sắt mà quét ngang từng người, cuối cùng nhìn thẳng vào thiếu niên xinh đẹp kia, trong đôi mắt tràn đầy tử khí.
Là hắn!
Tay trái hắn đặt trước bụng, hơi cuối người chào, đôi môi đỏ của cậu thiếu niên mấp máy:
‘Chào mừng người trở về….’*
*trong dấu ‘...’ này là lời truyền của LMP vào đầu của CL, đơn giản dễ hiểu là giao tiếp mà không mở miệng ra đó.
‘Vương của chúng tôi’
12.
Giới thiệu lẫn nhau, sắp xếp chức vị, giải thích quy định….
Không thể không nói Châu Cường rất có năng lực lãnh đạo, dùng hai ba câu nói đã có thể thu phục lòng người, sau đó chiếc xe tải lớn màu đỏ chở đầy dị năng giả và người thường lại tiếp tục lăn bánh.
Có Vua Xác Sống là Cố Linh ở đây nên cả đường đi sóng yên biển lặng, đến cái bóng của xác sống cũng không thấy đâu, vậy nên khi trời vừa chập tối xe đã lái đến rìa thành phố, vừa vặn gần đó có một siêu thị gia dụng. Cố Linh thấy mọi người vất vả cả một ngày cũng mệt rồi, nên bảo Châu Cường dừng xe bên đường, để mọi người nghỉ lại đây đêm nay.
Nhóm người mới gia nhập ngoại trừ 3 người Lãnh Mặc Hàn, Lãnh Mặc Phong và Tô Vân Noãn là dị năng giả ra thì những người còn lại đều là người bình thường không có dị năng. Nhưng mà, vừa vào siêu thị đồ gia dụng, mấy thành viên mới với tư cách từng là người hầu, quản gia, đầu bếp của Lãnh Gia liền như cá gặp nước, mỗi người đều vì lấy long Cố Linh mà phô diễn hết tài năng, dọn dẹp rồi nấu ăn hầu hạ đến mức khiến đám đàn ông thô kệch Châu Cường lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gì gọi là “Niềm vui của kẻ có tiền”
Vật tư mới vừa vơ vét được từ siêu thị bách hóa vô cùng phong phú, sau khi ăn uống no đủ, đoàn người cũng quen thuộc dần với nhau hơn, tụ lại nói nói cười cười, nói về quá khứ, tương lai, trên mặt mỗi người đều là nụ cười, trong mắt đều tràn ngập ánh sáng.
Thân ở tận thế nhưng trái tim lại tràn đầy hi vọng.
Mà nguồn gốc của hi vọng này đến từ Cố Linh, hơn nữa còn đến từ sự kiên cường bất khuất từ tận trong xương tủy của con người.
Cố Linh đứng ở tầng 2 của cửa hàng gia dụng, dựa vào lan can nhìn đám người đang vui chơi phía dưới, cảm nhận niềm vui mơ hồ truyền đến từ tận sâu trong linh hồn.
Đó là tình cảm còn sót lại của nguyên chủ, cô ấy đang vui vẻ vì cô có thể bảo vệ được mọi người, được mọi người tin tưởng.
Đúng là một đứa trẻ dễ dàng mãn nguyện, cô thậm chí còn chưa từng nghĩ đến sẽ đòi hỏi cái gì, chỉ là được người khác tiếp nhận lòng tốt của cô thôi cũng đủ khiến cô vui vẻ hân hoan như chim sẻ.
Cố Linh thở dài trong lòng.
Thế nhưng tại sao ông trời và người đời cứ phải đối đãi với những người mềm yếu, lương thiện như vậy bằng vận mệnh bi thảm và thái độ ác ý nhất vậy?
Cố Linh hiểu không được, cũng không có cách nào hiểu được, bởi vì lúc này cô đang bị một “con ruồi” cứ “vo ve” mãi bên tai.
Cho đến khi cái tên âm hồn bất tán Lãnh Mặc Hàn này nói ra hai câu thoại kinh điển của bá đạo tổng tài “Ha, cô gái, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi” và “Cô gái à, cô đang đùa với lửa đó”, Cố Linh rốt cuộc nhịn không được nữa động thủ dạy cho cái tên không biết thân biết phận này biết vì sao nước biển lại mặn.
Chẳng trách đến cuối tiểu thuyết Lãnh Mặc Hàn lại trở thành đàn em của Hứa Thiên Ngữ, đều là hai kẻ điên cuồng tự luyến*, chẳng khác gì nhau.
Tự luyến: tự yêu bản thân, tự tin về bản thân, xem bản thân là cái rốn của vũ trụ (hoặc mọi người có thể đơn giản đây là mấy đứa não tàn, tự kỉ)
“Xác sống mở đầu của Lãnh Mặc Hàn ra sau đó thất vọng rời đi” (chơi chữ ý nói LMH mất não á)
Cố Linh đột nhiên nghĩ đến câu đùa vui này, nó thật sự quá thích hợp với tình huống hiện tại, nhưng nhìn tiểu xác sống đứng bên cạnh nhìn cô cười hihi giống như không hề có ý muốn mở đầu anh nó ra, Cố Linh nhún vai đầy tiếc nuối, quay người đi vào cánh cửa rộng lớn của cửa hàng gia dụng.
Bắt gặp ánh mắt của Cố Linh, Lãnh Mặc Phong cũng lặp tức đi theo sau, chỉ là khi đi qua Lãnh Mặc Hàn đang nằm ôm đầu dưới đất do bị Cố Linh công kích tinh thần, hắn không hề do dự mà giơ chân giẫm lên Lãnh Mặc Hàn đi qua.
“Ôi trời!....... Anh hai?” Lãnh Mặc phong giả bộ kinh ngạc mà che miệng “ sao anh lại nằm dưới đất thế này? Mặc Phong là do không để ý mới giẫm phải anh, anh sẽ không trách Mặc Phong đúng không?”
Lãnh Mặc Phong giẫm một chân kia không hề nhẹ chút nào, Lãnh Mặc Hàn một tay che đâu, môt tay che bụng đau đớn vô cùng, muốn nói gì đó nhưng lại đau đến mức nói không nên lời. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thằng em trai hắn lè lười rồi xoay người đi mất hút vào trong cửa hàng.
Cái thằng con riêng hạ tiện này!
Vừa đau vừa giận, cả người Lãnh Mặc Hàn không ngừng run rẩy, đối với thằng “em trai” được ba hắn đột nhiên đưa về này hắn chưa bao giờ nhìn tới, cho dù tận thế giáng xuống Lãnh Mặc Phong cũng kích phát được dị năng nhưng cũng là loại yếu không thể ra gió. Trên thực tế nếu không phải nể mặt cái họ Lãnh của nó thì hắn đã sớm vứt nó cho xác sống ăn rồi!
Vậy mà giờ cái tên tạp chủng này lại dám khi dễ lên đầu hắn?!
Lãnh Mặc Hàn oán hận mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại, hai mắt nổi đầy tơ máu, cả khuông mặt cực ký vặn vẹo nhìn vô cùng đáng sợ.
Vậy thì đừng trách hắn hạ thủ không lưu tình!
13.
Cùng lúc đó, bầu không khí trong cửa hàng gia dụng lại có chút kỳ quái.
Cố Linh một cái sofa thuận mắt nhất ngồi xuống, vô cùng thư thả mà nằm nghiêng trên đó, liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Phong đang quỳ một chân trước mặt cô.
Hai người cũng không nói chuyện mà thay nhau trầm mặc nhưu đang phân cao thấp.
Cố Linh ngoại trừ hơi bối rối khi lần đầu tiên nghe thấy âm thanh lạ lẫm truyền vào trong đầu thì sau khi suy nghĩ một chút rất nhanh cô đã tìm ra được chủ nhân của âm thanh đó.
Chẳng trách cô vừa nhìn đã cảm thấy thiếu niên này có chút không đúng, thì ra hắn cũng là xác sống, hơn nữa còn là xác sống cao cấp có được lý trí và ngoại hình giống con người giống cô.
Nhưng mà…. Cố Linh dựa đầu vào một tay, dùng ngón tay tay còn lại gõ gõ lên ghế sofa bằng da, thiếu niên trước mắt không đơn giản chỉ là có được lý trí của người bình thường, nếu không nhìn bề ngoài Cố Linh thậm chí còn có cảm giác mình đang chạm mặt với một người trưởng thành đa mưu túc trí.
“Vậy nên, ngoài cậu ra còn có các xác sống cao cấp khác?”
Dừng lại những suy nghĩ nhiễu loạn trong đầu, Cố Linh mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng.
‘Đúng vậy, Vương, bọn họ đều lẫn trong nhân loại, chờ đợi mệnh lệnh của người’
Lẫn trong nhân loại……
Cố Linh không nói chuyện nữa, đầu ngón tay trắng toác của cô lại tiếp tục gõ lên ghế sofa.
Thấy Cố Linh lại không hề để tâm, Lãnh Mặc Phong lại có chút thiếu kiên nhẫn mà chủ động nói chuyện:
‘Vương, tôi hiểu được sự cô độc và thống khổ của người, nhân loại là loài sinh vật đê tiện bỉ ổi nhất trên đời này, chỉ có sự trung thành của chúng tôi với người là không thay đổi’
‘Vương, hiện tại chỉ cần người hạ lệnh một tiếng chúng tôi liền sẽ ngay lập tức giết sạch đám nhân loại dơ bẩn đó, lật đổ sự thống trị ngu xuẩn của bọn chúng! Tạo ra một thế giới vĩnh hằng chỉ thuộc về chúng ta’
Lãnh Mặc Phong càng nói càng kích động, dã tâm và hung phấn trong mắt bung lên như ngọn lửa cháy hừng hực.
Không ngờ bên trong thân thể yếu nhược này lại có một linh hồn dã tâm bừng bừng như vậy, Cố Linh nhìn xuống Lãnh Mặc Phong đang quỳ dưới đất, hai mắt tỏa sáng, chẳng hiểu sao Cố Linh lại có cảm giác nguy cơ, cô cũng khộng bị dăm ba câu của hắn kích động, đầu óc cô lúc này ngược lại càng tỉnh táo hơn.
Xem ra theo sự truyền nhiễm và biến dị của virus xác sống, rất nhiều xác sống cũng đang chầm chậm tiến hóa, từ đó phân ra sự khác biệt giữa cấp thấp và cấp cao, xác sống cấp thấp không có suy nghĩ, giống như cái xác không hồn, mà những xác sống cấp cao này ngoài mặt không khác gì con người, ẩn trong đám người âm mưu làm loạn, còn khó đối phó hơn dị năng giả.
Suy đoán của Cố Linh tiến thêm một bước, giống như nhân loại sau khi tiến hóa sẽ có được các loại dị năng khác nhau, những xác sống cao cấp này rất có khả năng cũng tiến hóa ra một loại năng lực khác, giống như Lãnh Mặc Phong có thể dùng ý niệm trực tiếp nói chuyện với người khác.
Không biết những xác sống cao cấp khác còn có dị năng gì nữa, Cố Linh bất giác nhìn về bàn tay nhỏ trắng toác của cô, có lẽ thân thể vua xác sống này ngoại trừ điều khiển tinh thần ra thì vẫn còn những khả năng khác?
Nhưng mà năng lực càng lớn, dục vọng càng sâu, tang thi cao cấp mang lòng dạ xấu xa như Lãnh Mặc Phong khẳng định không ít.
Vậy thì xem ra trong tiểu thuyết gốc, nam chủ Hứa Thiên Ngữ nói tiêu diệt toàn bộ xác sống, thật ra chỉ là tiêu diệt hết những xác sống cấp thấp không có lý trí. Xác sống cao cấp ẩn nấp trong đám người mới thật sự đáng sợ, lúc nào cũng có thể giáng xuống một đao cho nhân loại khi họ đang chìm trong niềm vui của thắng lợi...
Cực kỳ khủng bố.
Cố Linh cảm thấy lạnh hết cả người.
Dùng ngôn ngữ hướng tiểu thuyết đến kết thúc hoàn mỹ tốt đẹp, nhưng đây là thế giới chân thật dùng tiểu thuyết để phát triển nó sẽ không bởi vì tiểu thuyết kết thúc mà dừng lại, ở nơi ánh mặt trời chiếu không tới, còn có vô số tai họa ngầm và nguy cơ đang rục rịch khởi động.
Điều đó có nghĩa là gì?
Đối với Cố Linh hiện tại mà nói, đó có nghĩa là cô đang đi làm ngày ca 8 tiếng bình thường đột nhiên sếp đi tới nói với cô hôm nay phải tăng ca.
Cố Linh mím môi.
Trong tiểu thuyết gốc vốn không hề có nhân vật Lãnh Mặc Phong này, cũng không biết cô đã làm gì mà kích phát ra hiệu ứng cánh bướm này, tên Lãnh Mặc Phong đột nhiên xuất hiện này đã nhắc nhở cô rằng phạm vi độ khó của nhiệm vụ lần này đã gia tăng.
‘Vương?’
‘Vương? Vì sao người không nói chuyện? Người đang sợ sao?”
Thấy Cố Linh thật lâu không nói chuyện, ngữ khí truyền vào đầu Cố Linh của hắn càng hùng hổ dọa người:
‘Chẳng lẽ người cam tâm cứ bị nhân loại chèn ép, chi phối mãi như vậy? Chẳng lẽ người không muốn chinh phục thế giới, trở thành Vua của cả thế giới sao? Chẳng lẽ người...’
Cố Linh đang đau đầu vì nhiệm vụ lại bị hắn hỏi mãi không ngừng như đang ép cung vậy, cô càng tức giận, cô liếc mắt một cái Lãnh Mặc Phong đang quỳ một chân liền ngã sấp xuống đất.
“Ai cho phép ngươi nói chuyện?!”
Cố Linh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, không hề che dấu sát ý trong mắt, toàn thân Lãnh Mặc Phong cứng ngăc, nằm trên mặt đất cắn chặt môi dưới.
Hiện tại bên trong thân thể của Vua Xác Sống này đã không phải là cô gái ngây thơ đến ngu ngốc dễ lừa gạt kia nữa, Cố Linh đã đi qua 3 thế giới tiểu thuyết cũng không phải loại thanh niên xung động gì nữa, sẽ không bởi vì vài ba câu xúi dục của Lãnh Mặc Phong mà trở mặt, vứt bỏ toàn bộ nhân loại, đừng nhìn hắn hiện tại mở miệng câu nào cũng “Vương” nhưng những tin tức liên quan đến những xác sống cao cấp khác thì một chữ cũng không để lộ.
Càng huống hồ nếu như hắn thật sự trung thành như hắn nói thì tại sao trong tiểu thuyết gốc khi nguyên chủ không có tiếng tăm gì lại không thấy hắn đi tìm? Tại sao không thấy những xác sống cao cấp “một long trung thành” khác đi cứu nguyên chủ khi cô bị giam cầm?
Cố Linh cười lạnh trong lòng, tên Lãnh Mặc Phong này rõ ràng muốn xem cô như vũ khí mà sử dụng.
“Tôi nên làm cái gì, không đến lượt cậu ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ, việc cậu nên làm và có thể làm chỉ là phục tùng mệnh lệnh của tôi”
Uy áp khổng lồ như ngọn núi đè ép lên người Lãnh Mặc Phong đang nằm trên đất, rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu niên không có nhiều kinh nghiệm sống, thấy Cố Linh không hề đơn thuần dễ lừa như tiền bối nói, Lãnh Mặc Phong lúc này luống cuống tay chân, liều mặng nhớ lại thuật ngữ mà tiền bối dạy cho hắn, chỉ là giây tiếp theo đồng tử hắn co rụt lại hét lên đầy đau đớn giống như có người mạnh mẽ dùng tay xé toang cổ hắn ra, hắn vô cùng hoảng sợ nhìn Cố Linh đang ngồi trên ghế sofa.
“Tôi đã hạ ấn ký trên người cậu rồi, chỉ một ý nghĩ của tôi cũng có thể quyết định đau khổ sống chết của cậu. Nhưng mà, cong người tôi từ trước đến nay thích nói đạo lý, không thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Cố Linh ngồi thẳng dậy, dựa vào ghế, bắt chéo chân, khuôn mặt nhàn nhạt.
“Vậy nên cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không....”
“Đến cả linh hồn của cậu tôi cũng sẽ xé nát”
!?
Cảm giác đau đớn sống không bằng chết như gió mưa bão táp kéo đến rồi lại nhanh chóng biến mất nhưu thủy triều, lần “trừng phạt thử” chỉ vài giây này cũng đủ khiến hạt giống sợ hãi trong lòng Lãnh Mặc Phong sinh sôi nảy mầm thành đại thụ che trời, hắn nằm trên mặt đất đổ mồ hôi lạnh, cả người không ngừng run rẩy.
Cái gì mà tính toán, lợi dụng, dã tâm chứ! Tất cả đều tan biến như mây khói, đau đớn và sợ hãi khiến cho đầu óc trống rỗng của hắn lúc này chỉ còn lại hai chữ đơn giản nhưng lại không thể hoài nghi:
Trung kính. (Trung thành, kính trọng)
‘Tuân mệnh’
Thực lực tuyệt đối đổi lấy sự trung kính tuyệt đối.
‘Vương của tôi’
14.
Mọi người bôn ba mệt nhọc cả ngày hồn nhiên không hề phát hiện ra tình huống bên phía Cố Linh mà vui vẻ tụ tập lại trong đại sảnh đánh bài, chơi đùa, la hét đùa giỡn, bầu không khí hòa hợp mà thoải mái.
Hứa Thiên Ngữ và Tô Vân Noãn cùng ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cười cười nói nói với nhau.
Tô Vân Noãn không phải kiểu tính cách lạnh như băng giống Cố Linh, mà giống như hắn nghĩ là một cô gái dịu dàng, không cao cao tại thượng lạnh lùng thờ ơ với người khác như Cố Linh, Tô Vân Noãn luôn đáp lại lời hắn, khiến Cố Thiên Ngữ sa vào ôn nhu hương mà có chút lâng lâng.
Cũng đến lúc cho Cố Linh có cảm giác nguy cơ rồi, nhìn Tô Vân Noãn bị hắn chọc cười đến run rẩy hết cả người, Hứa Thiên Ngữ đắc ý trong lòng, miễn cho Cố Linh kia lại quá coi trọng bản thân, cảm thấy hắn ngoài cô ra thì không còn ai khác, hắn phải nói thật chứ, đàn bà đúng là ti tiện, càng sủng thì lại càng đắc ý tự mãn, càng quên đi bổn phận của mình..... [dịch truyện này mệt lắm mn, mệt vì chửi thằng não tàn này đấy:((( ]
Nhưng mà Hứa Thiên Ngữ đang mơ mộng hão huyền lại không hề phát hiện ra dưới sự phối hợp qua loa của Tô Vân Noãn là ánh mắt khinh thường giống như những người xung quanh.
Tô Vân Noãn sớm đã không có kiên nhẫn với con gà yếu nhớt chỉ biết nói mấy lời tình cảm dầy thô tục, sến sẩm này rồi, cô liếc nhìn xung quanh, nếu không phải muốn dùng hắn để khiến Lãnh Mặc Hàn ghen thì còn lâu cô mới nói chuyện với khúc củi mục như hắn.
Nhìn thật lâu, thân ảnh cao lớn cô chờ mong đã lâu rốt cuộc cũng xuất hiện ở đầu cầu thang, Tô Vân Noãn lập tức quay đi giả vờ như vẫn chưa nhìn thấy, thậm chí còn nở nụ cười tươi dịu dàng với Hứa Thiên Ngữ đang nói mãi không ngừng trước mặt.
Hứa Thiên Ngữ bị nụ cười này làm cho choáng váng, đột nhiên nhớ đến chuyện hắn vẫn còn nụ hôn đầu, thấy Tô Vân Noãn cười như vậy, hắn cho rằng là cô đang ám chỉ bảo hắn chủ động, Hứa Thiên Ngữ nuốt một ngụm nước bọt, trái tim nhảy nhanh liên tục, dũng khí dâng lên liền hôn lên mặt cô.
“A...!?”
Toàn bộ tâm tư của Tô Vân Noãn đều đặt trên người Lãnh Mặc Hàn cách đó không xa đột nhiên lại bị Hứa Thiên Ngữ hôn, cô như bị sét đánh cứng đờ tại chỗ, cho đến khi Hứa Thiên Ngữ muốn tiến thêm một bước cô mới trùng to mắt phản ứng lại, cô không thèm nghĩ ngợi đã đẩy Hứa Thiên Ngữ ra.
“Bang!” một tiếng tát giòn giã vang lên, tất cả mọi người trong đại sảnh đều dừng việc trong tay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Hứa Thiên Ngữ bên kai lấy tay che lại một bên mặt, biểu cảm động tình vẫn chưa thay đổi “Noãn Noãn…”
Tô Vân Noãn cảm nhận được ánh mắt của Lãnh Mặc Hàn quét đến, cô chỉ cảm thấy trong đầu cô nổ ầm một tiếng, cô chỉ vào Hứa Thiên Ngữ hét lên đến khàn cả giọng “Không được gọi tôi là Noãn Noãn! Anh là cái thứ gì mà dám hôn tôi chứ?! Tên khốn không biết xấu hổ!”
Nói xong, Tô Vân Noãn giống như chịu không nổi nhục nhã, ôm mặt khóc chạy đi.
Tiếng khóc xa dần, trạng thái im lặng không một tiếng động như thể làm bước đệm cho trận cười vang kế tiếp, cũng không biết là ai dẫn đầu chỉ nghe “phụt” một tiếng, tràng cười vang đột nhiên vang lên lan tràn khắp đại sảnh.
“Hahahahahahahhahaha…………”
Từng tiếng cười chế giễu cứ như từng cái tát tay lần nữa đập vào bên mặt đang sung đỏ của hắn, đầu Hứa Thiên Ngữ on gong vang lên, hận thù dâng trào bên trong càng rõ ràng hơn.
Tô Vân Noãn, Lãnh Mặc Hàn, Châu Cường,….
Những người này, một tên hắn cũng sẽ không bỏ qua! Hắn Sẽ không tha cho một tên nào hết!
Bị tiếng cười ùn ùn kéo đến bao phủ lấy, Hứa Thiên Ngữ bị sự oán hận và xấu hổ thúc đẩy, không quan tâm gì nữa mà lao ra khỏi cửa hàng gia dụng, cho đến khi bầu trời đen thẳm không sao mang theo gió đêm lành lạnh quất vào mặt hắn, Hứa Thiên Ngữ mới tỉnh táo lại.
Con đường trống trãi kéo dài mãi, màn đêm đen đến không thấy được năm đầu ngón tay, xung quanh truyền đến tiếng xột xoạt không biết bên dưới ẩn dấu những nguy hiểm gì mà con người không biết được, cũng đến lúc này Hứa Thiên Ngữ mới ý thức được hắn kích động chạy ra ngoài như vậy là hành động nguy hiểm cỡ nào, không đợi hắn sửa chữa sai lầm, cổ hắn đột nhiên truyền đến cảm giác lành lạnh ngăn lại bước chân muốn quay người lại của hắn.
Con dao găm để ngang ở hầu kết lạnh lẽo, sắt bén cử động một chút cũng sẽ đem đến cảm giác đau đớn bị rách da thịt, Hứa Thiên Ngữ liều mạng ngăn cản bản năng run rẩy của cơ thể, đè ép thanh âm “anh, anh là người nào…..”
“Người nào?” âm thanh của người đó khàn khàn, giống như có thể phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng “Người giết mày”
!?
“Anh anh anh không thể giết tôi”, bản năng cầu sinh khiến Hứa Thiên Ngữ ăn nói kỳ lạ “Tôi, tôi chính là bạn trai của Cố Linh! Nếu như anh giết tôi cô ấy tuyệt đối không bỏ qua cho anh!”
“Cái gì? Cố Linh?”
Nghe thấy tên này người đó rõ ràng có chút giật mình, dao găm đặt bên cỏ cũng hơi buông lỏng “Tao không tin”
“Thật đó! Không tin anh để tôi kêu một tiếng, Cố Linh cô ấy lập tức chạy qua đây cứu tôi!” phát hiện ra sự do dự của người phía sau và dao găm trên cổ cũng rời xa rồi, Hứa Thiên Ngữ thừa cơ hét to lên “Cứu mạng với! Có người muốn giết tôi! Cố Linh, cứu mạng!”
Không nghĩ tới cái tên ngu xuẩn này vậy mà thật sự dám gọi Cố Linh, người đó thoáng giật mình rồi quyết định bỏ qua cho Hứa Thiên Ngữ, quay người bỏ chạy, kết quả chạy được nửa đường vẫn bị Cố Linh công kích tinh thần, choáng một cái liền lảo đảo mà đi vào chỗ tối không thấy bóng người.
Tìm được đường sống từ chỗ chết, Hứa Thiên Ngữ ôm lấy cổ hai chân khuỵu xuống, nửa chạy nửa bò về đến cửa hàng liền nhìn thấy Cố Linh dẫn đầu rất nhiều người đứng trước cửa hàng. Trong nhất thời niềm vui sau khi sống sót và ái mộ, cảm động đến rơi nước mắt dâng tràn trong trái tim Hứa Thiên Ngữ.
Đây đã là lần thứ 3 Cố Linh cứu hắn rồi. Hứa Thiên Ngữ âm thầm thề trong lòng, sau này hắn nhất định đối tốt với Cố Linh, cho dù tương lai gặp bao nhiêu nữ nhân cũng sẽ mãi mãi giữ lại cho Cố Linh một góc trong lòng.
Hứa Thiên Ngữ tự nghĩ rồi tự mình cảm động liền muốn nhào qua ôm lấy Cố Linh, kết quả đến góc áo của Cố Linh hắn cũng không chạm vào được, đã bị Lãnh Mặc Phong cung kính đứng cạnh Cố Linh dùng một chân đạp văng ra rồi.
Cố Linh liếc mắt nhìn Hứa Thiên Ngữ ngã xuống đất vô cùng chật vật, trong mắt cô tràn đầy chán ghét khiến cho người khác nhìn thấy đều phải giật mình “Châu Cường, trói hắn lại nhốt kỹ cho tôi, đừng để cho hắn chạy loạn nữa”
“Vâng! Lão Đại!”
Châu Cường chỉ đợi câu này của Cố Linh thôi, hắn xoa xoa tay cười toe toét, hắn ngoắc tay một cái, phía sau đi lên hai tên đàn em đem Hứa Thiên Ngữ bị té còn đang ngơ ngác trói thành bánh tét rồi ném vào nhà kho chưa có ai quét dọn qua.
Cho đến khi tiếng khóa cửa vang lên rõ ràng bên tai, đầu óc chậm chạp của Hứa Thiên Ngữ mới kịp tiêu hóa hết những chuyện đang xảy ra…
Cố Linh vậy mà cho người trói hắn lại, còn đem hắn nhốt vào cái chỗ này?
Nhớ tới ánh mắt chán ghét rõ ràng vừa rồi của Cố Linh, trái tim Hứa Thiên Ngữ nguội lạnh hơn một nửa.
Chẳng lẽ từ trước đến nay đều do hắn tự mình đa tình? Chẳng lẽ Cố Linh căn bản không thích hắn….. thậm chí còn chán ghét hắn?
Hứa Thiên Ngữ không có cách nào tin tưởng sự thật này.
Không thể nào, hắn chính là vận mệnh chi tử của thế giới này mà, hắn chính là nam chủ của thế giới này mà, sao Cố Linh lại có thể không có cảm giác với hắn chứ?!
Lớp bụi dầy đặc trong cái nhà kho đóng kín này gần như khiến Hứa Thiên Ngữ không thể hít thở, tư duy hắn hỗn loạn.
Chẳng lẽ… là bởi vì tên Lãnh Mặc Hàn đó? Nếu không thì chính là vì tên Lãnh Mặc Phong hoặc là cái tên Tưởng Thiên Châu!
Đúng, nhất định là như vậy, Hứa Thiên Ngữ cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng, gương mặt hắn vặn vẹo, nữ nhân ti tiện thủy tính dương hoa* đó! Uổng công hắn trước đó còn để ý, đối xử tốt với cô như vậy! Không nghĩ tới cô lại là một người thay đổi thất thường như vậy.
Thủy tính dương hoa(水性杨花): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất
Hứa Thiên Ngữ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trực tiếp xông ra ngoài để hỏi trực tiếp Cố Linh.
Đợi đó cho hắn, các người đợi đó cho hắn, sau này hắn nhất định sẽ……
“Muốn báo thù sao?
Trong bóng tối truyền đến âm thanh rất nhẹ, có chút quen thuộc đồng thời lại có cảm giác như cùng mối thù chung với hắn vậy “Ngươi muốn báo thù tất cả bọn họ sao?”
Nghe vậy, Hứa Thiên Ngữ sửng sốt một chút sau đó gật mạnh đầu, động tác đó vô cùng lớn như lập lời thề phải dùng sóng to gió lớn hủy diệt hết tất cả.
15.
Hứa Thiên Ngữ biến mất rồi.
Không biết hắn trốn thoát bằng cách nào, lúc mọi người tra xét nhà kho trên tầng thì phát hiện không chỉ ổ khóa nguyên vẹn, không hề có vết tích bị cạy, phá mà ngay cả nền nhà cũng sạch sẽ, sợi dây trói hắn cũng không cánh mà bay.
Sau đó Cố Linh cũng biến mất rồi.
Ngay khi cái người đưa Hứa Thiên Ngữ đi xuất hiện, Cố Linh đã cảm nhận được rồi, cô giao phó cho Lãnh Mặc Phong mấy câu liền quay người đuổi theo hai người đó.
Cũng ngay tại lúc này, Cố Linh cuối cùng cũng biết được người thân là xác sống đỉnh cấp, Vua Xác Sống - boss ngầm lớn nhất của cả bộ truyện có được bàn tay vàng là gì rồi.
Sao chép.
Copy & paste, học được liền sử dụng, trên đời này chỉ sợ không còn dị năng nào trâu bò hơn cái này nữa rồi, Cố Linh rất hài lòng.
Cô lậ tức sao chép dị năng thuấn di* của người kia, Cố Linh vì muốn thả dây câu lỏng để câu cá lớn nên cũng không lập tức đuổi theo, chỉ là lặng yên âm thầm đi theo phía sau, ẩn dấu bản thân cách một đoạn xa xa mà quan sát.
*Thuấn di: di chuyển từ nơi này đến nơi khác vô cùng nhanh, giống cánh cửa thần kỳ của doraemon vậy, là xuyên qua không gian chứ không phải tốc độ nhanh.
Người kia không hề phát hiện ra Cố Linh đi theo phía sau mà sau khi đưa Hứa Thiên Ngữ ra liền chạy thẳng ra khỏi thành, tốc độ tiến về phía trước nhanh đến mức khiến người khác phải líu lưỡi, mãi khi đến trước một thôn trấn đèn đuốc sáng trưng hắn mới dừng lại.
Tại cái tận thế tang thương mất mát này tại sao vẫn còn một ngôi làng nguyên vẹn yên bình như thế này?
Cố Linh nhíu mày.
Ngôi làng trước mắt cô, giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, nếu như cô không biết rõ virus xác sống ngoài kia còn chưa bị tiêu diệt thì còn tưởng đây là đêm hội ăn mừng thế giới hòa bình nữa đó.
Cái tên quần áo đen thui từ đầu đến chân đó dẫn theo Hứa thiên Ngữ cũng đang nghi hoặc nhìn về ngôi làng đi vào một căn nhà bằng ngói, nhưng Cố Linh chưa kịp đi theo thì hơi thở của hai người đó lại dông thời biến mất trong phòng.
Không ổn!
Không biết hắn đã phát hiện ra cô từ lúc nào và đã dùng loại dị năng gì để trốn thoát, Cố Linh trong lòng khó chịu, tuy hiện giờ manh mối đã đứt đoạn nhưng nếu cố gắng đuổi theo có khả năng vẫn có thể đuổi kịp. Thế nhưng ngay lúc này, Cố Linh giật mình khi nghe thấy tiếng khóc mơ hồ của một người phụ nữ cách một bức tường.
Có người đang khóc.
Chân phải nâng lên lại hạ xuống, Cố Linh do dự giữa việc nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và xen vào việc của người khác, cuối cùng cô vẫn là cắn răng một cái rồi nhảy qua cửa sổ vào trong phòng.
Tuy nhiên khi Cố Linh nhìn rõ tất cả mọi thứ trong phòng cô liền ngây người đứng đó.
Đây là cảnh động phòng hoa chúc, nhung lụa đỏ hồng, gian phòng theo kiểu cổ kính, một cô gái che lụa đỏ trên đầu đang ngồi gấm rứt khóc.
Lần này cô lại… xuyên không nữa rồi?
Cô gái đó chú ý đến động tĩnh bên cửa sổ, nhìn thấy Cố Linh đột nhiên xông vào cũng không có chút xíu kinh ngạc nào hết, một đôi mắt lắm lánh nước như nai con yên tĩnh mà đầy đau thương nhìn qua Cố Linh, đôi mắt trống rỗng, giống như đã hoàn toàn chấp nhận số mệnh.
Không hiểu vì sao cô nhìn thấy hình bóng của nguyên chủ trên người cô gái này, cô mấp máy miệng, vô thức hỏi: “Cô… Vì sao cô lại khóc?”
Mà cô gái kia chỉ cúi xuống rồi nhẹ lắc đầu.
Cố Linh còn muốn nói gì đó, đột nhiên cửa phòng ngủ hơi nghiêng bị mở ra, một bà mai ăn mặc theo kiểu phụ nữ trung niên đi vào, giọng chua chat chói tai mà nói “Ai da Tiểu Vi à, không phải đã nói là không được khóc rồi sao, ngày mai sẽ phải tế trời, cô xem lớp trang điểm này của cô đi… A!”
Bà ta chỉ vừa hét lên chưa tới nửa giây đã bị Cố Linh bóp chặt cổ hai chân cách mặt đất nê một chút âm thanh cũng không thể phát ra, chỉ có thể hoẳng sợ mà há to mồm.
“Tế trời? Tế trời cái gì?”
Cố Linh nhanh chóng bắt được trọng điểm, tay hơi buông lỏng để bà ta có thể thở cũng có thể trả lời vấn đề của cô.
Bị đôi mắt đen như vực sâu của Cố Linh nhìn chằm chằm vào, ba ta sợ đến mức cả người xụi lơ, chẳng còn sức phản kháng, bà ta trả lời bằng giọng điệu run rẩy “Chính… Chính là tế trời, phù hộ thôn trang bình an, không bị xác sống làm phiền”
Tế trời phù hộ? Nếu như tế trời liền không bị xác sống làm phiền…
Vậy thì phải là “trời” lợi hại cỡ nào? Hoặc cũng có thể nói là “người” lợi hại cỡ nào?
“Trời mà các người muốn tế là ai?” Cố Linh nhấn mạnh giọng, hỏi tiếp.
“Chính là, chính là…”
Cả đống mỡ thừa trên người bà ta run lên, nuốt nước bọt, vừa sợ hãi vừa kính ngưỡng đáp “Chính là, chính là… Vua Xác Sống!”
Vua Xác Sống Cố Linh: “……”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK