• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2

Sáng sớm hôm sau, An Sơ Hạ bình tĩnh ngồi xuống bàn ăn, ung dung ăn bữa sáng.

“Sơ Hạ, tối hôm qua có ngủ quen không?” Chủ nhà họ Hàn Hàn Lục Hải ngẩng đầu lên hỏi thăm An Sơ Hạ, cửa cách âm rất tốt, cho nên chuyện tối hôm qua, bọn họ không biết gì cả.

Cô gật đầu, trong mắt xuất hiện một tia thiếu tự nhiên. Trong lòng đang cảm thấy đau vì chuyện mất nụ hôn đầu mà mình giữ gìn suốt mười bảy năm qua, thì thấy Hàn Thất Lục mặc bộ đồng phục màu trắng của Học viện hoàng gia Tư Đế Lan xuất hiện.

Không thể không nói, lúc anh yên lặng, khá giống một vị hoàng tử.

Cúi đầu xuống, cô không nhìn anh nữa, nghiêm túc ăn bữa sáng của mình. Trên người cô cũng mặc bộ đồng phục màu trắng của Học viện hoàng gia Tư Đế Lan, phần trên được thiết kế khá tốt, trong phạm vi cô có thể tiếp nhận được. Nhưng mà phần dưới… Mẹ nó*, chiếc váy ngắn đến đáng thương, đoán chừng hơi khom người một chút sẽ được hấp thụ ánh sáng? Cho nên lúc cô nhìn thấy bóng người mặc bộ quần áo kia, cứ cảm thấy không thể thích ứng nổi.

*Mẹ nó: là một câu chửi tục.

Suy cho cùng giáo viên học viện Tư Đế Lan đều thuộc dạng giỏi nhất. Đối với cô mà nói, có thể học trường như thế, có thể coi là nhờ tổ tiên tích đức.

“Mẹ*, sao cô cũng mặc đồng phục trường chúng tôi?”Mặt Hàn Thất Lục rất không vui, còn tưởng hôm sau, cuối cùng cũng có thể không cần gặp cô gái đáng ghét này, nhưng bây giờ… vận khí đúng là không được tốt.

*Mẹ: đây cũng là một lời nói tục.

Trước khi Khương Viên Viên nói chuyện An Sơ Hạ đã mở miệng trước: “Anh, sau này em chính là học muội* của anh. Mong anh chỉ bảo nhiều hơn.”

*Học muội: Đàn em khóa dưới giới tính nữ.

Nói xong, còn bày ra nụ cười thân thiện. Giả bộ ngoan ngoãn, là khoản cô giỏi nhất.

“Cái đó… Sơ Hạ, tối hôm qua dì và chú Hạ của con đã quyết định một chuyện.” Khương Viên Viên thử mở miệng thăm dò: “Thất Lục, con cũng lắng nghe đi!”

Hàn Thất Lục không thể làm gì khác là ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, không dám nói chen vào nữa. Bởi vì có Hàn Lục Hải ở đây, trên thế giới này anh sợ nhất là cha mình.

“Là thế này, Sơ Hạ.” Hàn Lục Hải nhận khăn lau miệng từ người giúp việc, chậm chạp nhưng tuyệt đối uy phong nghiêm túc nói chuyện: “Chú và dì con quyết định để con lấy thân phận vị hôn thê của Thất Lục đến học ở Học viện Tư Đế Lan.”

“Cái gì?”

“Cái gì?” Hai giọng nói đồng thời vang lên từ An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục. Ddều là giọng điệu vô cùng khiếp sợ, nhưng mà trong giọng nói của Hàn Thất Lục còn kèm theo sự tức giận.

Anh cũng biết, lòng dạ cô gái này rất sâu!

“Tiểu Sơ Hạ con đừng gấp. Dì và chú cũng là vì con. Con nghĩ xem, nếu như đột nhiên Thất Lục có em gái, thì người bên ngoài sẽ bình luận con thế nào? Cho nên, chúng ta liền đổi thân phận con thành con nuôi An Dịch Sơn, lấy thân phận vị hôn thê của Thất Lục để đi học.” Lúc nói câu này, Khương Viên Viên rất tủi thân, vẻ mặt kia làm cho An Sơ Hạ không đành lòng nói lời cự tuyệt.

Giả bộ đáng thương là bản lãnh cô mới học từ khi mẹ qua đời. Lúc đó cô vốn không nghĩ sẽ ở nhờ nhà họ Hàn, nhưng mà người phụ nữ trước mặt cô lại khóc lớn, nói: “Tiểu Sơ Hạ nhất định là con chê nhà dì quá rách nát.”

Một bồn hoa của nhà họ Hàn có lẽ cũng lớn hớn so với phòng cô, sao cô lại thấy rách nát được? Chẳng qua cô chỉ không thích cái cảm giác ăn nhờ ở đậu. Nhưng mà cuối cùng vẫn quấy rầy…

“Dì, không còn cách nào khác sao?” Cô đặt đũa xuống, vô cùng nghiêm túc hỏi Khương Viên Viên. Trong lòng suy nghĩ, nếu quả thật không có cách khác thì nên làm thế nào.

Quả thật cô không muốn để vuột mất cơ hội được học ở Học viện Tư Đế Lan.

“Cô đừng giả bộ, An Sơ Hạ, đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì!” Chịu không nổi vẻ mặt nhìn như ngây thơ của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục đâp mạnh xuống bàn đứng lên nói: “Tôi không thể làm vị hôn phu của cô!”


“Dì, chú. Mặc dù con cũng rất muốn giảm bớt phiền toái cho mọi người, nhưng mà hai người cũng nên nghĩ cho thiếu gia Thất Lục, có thể kiếm thân phận khác để đi học…”

“Không cần nói nữa, chuyện này cứ quyết định như thế đi, không cần quan tâm nó có đồng ý hay không.” Hàn Lục Hải trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục, đứng dậy cầm áo vét trong tay người giúp việc.

“Đúng, không cần thương lượng! Bắt dầu từ hôm nay, con và Tiểu Sơ Hạ ngồi chung một chiếc xe đến trường học, nếu để mẹ phát hiện con đối xử với con bé không tốt… Thì sẽ khóa hết tất cả thẻ tín dụng của con!” Khương Viên Viên cũng đứng dậy theo, giúp Hàn Lục Hải sửa lại cà vạt.

“Con…” Lại dùng chiêu này! Hàn Thất Lục yên lặng một lúc lâu chỉ có thể đồng ý. Hung hăng trừng mắt nhìn An Sơ Hạ, xoay người đi ra ngoài trước.

Trong lòng An Sơ Hạ thở dài, phát hiện mình mới đến Hàn gia chưa được một ngày mà lúc nào cũng than ngắn thở dài. Đúng là khi có được một thứ gì đó, đồng thời cũng mất đi một thứ khác không phải sao?

Để được đến Tư Đế Lan, hình như cô thậm chí còn không cần đến cả danh dự. Làm thế này, chỉ vì muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ, thật sự có đáng giá không?

“Cô còn muốn ngồi ở đó bao lâu nữa? Bổn thiếu gia cũng không muốn bị khóa thẻ tín dụng!” Giọng Hàn Thất Lục vang lên ngoài đại sảnh. An Sơ Hạ khẽ cắn răng, vì mẹ, bất luận làm gì cô cũng cảm thấy đáng giá.

“Chú dì, con đi học trước đây.” Cô cúi người chào bọn họ, trong ánh mắt yêu thương của bọn họ chạy ra ngoài.

Ngồi vào Bentley, cô thực sự cảm thấy cuộc sống của người có tiền hình như cũng quá xa hoa rồi.

“Ở trường, không được nói là quen biết tôi.” Giọng nói Hàn Thất Lục giống như âm hồn vang lên.

Giả vờ không biết anh ta, đây đương nhiên là mong muốn của cô. Mím môi một cái, mỉm cười nói: “Được.”

Hàn Thất Lục thấy dáng vẻ nghe lời của cô thì càng khó chịu, tiếp tục nói thêm: “Nhìn thấy tôi, phải cung kính gọi ‘thiếu gia Thất Lục’, có nghe rõ không?”

“Khụ khụ khụ!” Bỗng nhiên quản gia Hàn ngồi bên cạnh tài xế ho khan: “Thiếu gia, tôi là do phu nhân phái đến là để bảo vệ An tiểu thư.”

Ý là, nói cách khác, ông đến để giám sát Hàn Thất Lục.

“Tôi sẽ không bóp chết cô ta?” Hàn Thất Lục trừng mắt nhìn, không nhịn được lại nói lần nữa: “Nhất định phải gọi tôi là thiếu gia!”

“Được, thiếu gia Thất Lục.” An Sơ Hạ vẫn giữ nguyên dáng vẻ không sợ hãi. Gọi thiếu gia thì gọi thiếu gia thôi, cô cũng không bị thiếu miếng thịt nào.

“Hừ!” Hàn Thất Lục quay đầu ra chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa.

Rất nhanh đã đến Học viện hoàng gia Tư Đế Lan, mặc dù trong lòng An Sơ Hạ đã che giấu sự háo hức rất tốt, nhưng đến khi nhìn thấy trường học nguy nga tráng lệ như thế vẫn không nhịn được mở to hai mắt.

“Không có kiến thức!” Hàn Thất Lục lạnh lùng nhìn cô một cái, bước xuống xe trước.

Vừa mới xuống xe, đã có một đoàn nữ sinh mặc đồng phục Học viện Tư Đế Lan vây xung quanh.

“Hôm nay thiếu gia Thất Lục cũng rất đẹp trai.”

“Thiếu gia Thất Lục, lúc nào thì anh đi cùng chúng em đến KTV chơi?”

“Thiếu gia Thất Lục, anh ăn sáng chưa?”

Mấy chuyện hoa si này nghe vào tai An Sơ Hạ, chỉ cảm thấy rất ngớ ngẩn. Hóa ra hoa si ở Học viện hoàng gia cũng phổ biến như thế. Có lẽ do các cô ấy không biết thói hư tật xấu của Hàn Thất Lục.

Đang lúc bị nữ sinh vây quanh bỗng nhiên trong đầu Hàn Thất Lục nảy ra một ý, hơi nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị.

“Tôi giới thiệu một người cho mọi người!” Anh đẩy mấy nữ sinh phía trước ra, đi đến cửa bên kia của chiếc Bentley, trước ánh mắt sáng rực của mọi người mở cửa xe ra, không để ý đến vẻ mặt của An Sơ Hạ khi bị kéo ra khỏi xe.

“Cô ta là ai?” Ánh mắt nham hiểm của các nữ sinh nhìn chằm chằm vào An Sơ Hạ.

“Anh muốn làm gì?” Cô nhỏ giọng hỏi Hàn Thất Lục. Không phải đã nói là giả vờ không biết anh sao? Vậy bây giờ anh ta lại đang định làm gì đây?

Hàn Thất Lục không trả lời, chỉ cầm một tay của cô giơ lên cao nói: “Cô ấy chính là người giúp việc của tôi An Sơ hạ, mọi người có chuyện gì đều có thể đến làm phiền cô ấy, hoàn toàn không cần khách khí!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK