[Chủ nhân dù không đau lắm nhưng mau ôm vai trái]
“Hở??”
Mạc Khanh mờ mịt đưa tay lên theo lời Thứ Nguyên thì một giọng nói ẩn ẩn giận giữ vang lên:
“Các người đang làm cái gì?”
Tiếng nói cất lên ở đầu hành lang một bóng người cao ngất từ từ tiến lại.
Phó Kiệt mặt đen kịt nhìn Mạc Khanh tay ôm vai dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt. Hắn lạnh lùng đi ngang qua không thèm để ý đến sự chột dạ bối rối của đám người Từ Cẩn Noãn, mà nhẹ giọng hỏi cô:
“Có đau không?”
Mạc Khanh mắt mở to mím môi lắc lắc đầu.
Ờm, tuy tay vẫn ôm vai nhưng mà cô không sao thật.
Phó Kiệt sắc mặt còn kém hơn cả lúc nãy chủ động nắm cổ tay Mạc Khanh rời đi. Mấy người Từ Cẩn Noãn bị sự xuất hiện bất ngờ của Phó Kiệt doạ sợ không nhẹ, vẫn thành thật đứng im một bên đến cử động nhỏ cũng chẳng dám. Khi cảm nhận cả hai đã đi khỏi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa Từ Cẩn Noãn mới nhìn về phía chỗ khuất hành lang oán hận trừng mắt.
…
Rõ ràng được nam chính có vận số hên nhất trong truyện, vị đại minh tinh trong mộng của hàng ngàn cô gái nắm (cổ) tay kéo đi. Nhưng trong đầu Mạc Khanh lúc này đang trăm hoa đua nở theo lời của hệ thống:
[[ Bíp Bíp …
Người chơi thành công lần đầu tiên được nam chính chủ động tiếp xúc thân thể.
Thưởng cộng thêm 20 tiếng trong nhiệm vụ lần này.
Phần thưởng khuyến khích: Xin chọn một trong ba hộp quà sau]]
“Ơ đệt !! Đây là lần thứ hai rồi. Lần đầu chẳng phải là hôm kia ta bị thương sao??”
[[Khi đó chưa phân nhiệm vụ. Không tính]]
“….”
Mạc Khanh nhìn ba hộp quà nhỏ nhỏ hiện lên trước tầm mắt mình, tương ứng là vị trí trên bắp tay trái, lưng và bắp tay phải của Phó Kiệt. Cô không khỏi nuốt nước miếng nhìn chòng chọc vào hộp quà ở giữa, dứt khoát dùng ý niệm ấn vào đó cả chục lần.
Chiếc hộp được chọn sáng lên một cái rồi biến mất, tiếp đó là tiếng nói đều đều của hệ thống điện tử:
[[ Bíp … người chơi được thưởng một chìa khoá sinh mệnh dùng một lần trong tình huống nguy cấp. Cảm ơn.]]
Hể, chìa khoá sinh mệnh?
[Chủ nhân, cái này rất tốt nha. Tuy bây giờ ngài là tang thi nhưng phần đầu rất yếu ớt, nếu bị tấn công có thể bảo toàn sinh mệnh. Chìa khoá sẽ tự khởi động]
“Có phải vì nhân vật của ta vốn rất đen đủi không?”
[ Thời gian đầu là vậy, về sau hoàn thành nhiệm vụ sẽ mở ra nhiều chỉ số may mắn lúc đó sẽ không lo nữa.
A, Chủ nhân mau kêu lên kiểu giống đang đau đớn đi]
“Hả? Oa … Oái !!”
Hệ thống: …
Con gái con lứa lúc cần tranh thủ tình cảm ai kêu vậy bao giờ. Mấy tiếng dễ thương như: A …, Ui da …, Hic ! .. Yamete .. Đâu hết rồi???
Bác sĩ riêng làm việc tại giải trí Tinh Tế phục vụ sơ cứu các trường hợp thực tập sinh hoặc ca sĩ bị chấn thương, lần đầu tiếp đón vị minh tinh nổi danh không khỏi cẩn thận hơn bình thường gấp mấy lần.
Tuy người cần chữa trị là cô gái này nhưng có khác gì nhau đâu cơ chứ.
Cứ nhìn thái độ không biểu hiện chút cảm xúc nhưng cứ nhìn chòng chọc vào từng cử động của ông. Ông không run mới là lạ.
Khi chiếc áo được kéo lệch xuống lộ ra bờ vai trần trắng muốt nhưng sắc thái lại yếu ớt như người bệnh lâu năm không được ra phơi nắng, vết thương khô máu nổi bần bật trên nền da nhìn qua có vẻ hơi rợn người.
Phó Kiệt híp mắt giọng nói còn lộ vẻ không vui hơn cả vừa nãy:
“Cô không băng miệng vết thương lại?”
Mạc Khanh chột dạ, lúng túng lấp liếm:
“Đâu có, tôi dán rồi nhưng nó bị rớt”
Ặc, có thể nói là hôm sau tỉnh dậy hoàn toàn thấy không đau nữa nên lúc tắm cô cởi bỏ, về sau cũng quên bẵng đi luôn.
Phó Kiệt suy nghĩ một lúc, có thể cô gái này bị bệnh gắn liền với những nơi như thế này quá nhiều, sinh ra ác cảm nên hôm kia mới đòi về nhanh như thế. Người đó tuy là anh họ nhưng cũng là đàn ông, cô ta có thể ngại ngùng nên không muốn cho giúp đỡ mà tự mình làm, thành ra mới vụng như vậy.
Nghĩ đến cảnh cô một mình trong phòng riêng loay hoay xử lý miệng vết thương, lông mày của hắn liền chau lại. Lạnh nhạt ra lệnh:
“Bác sĩ Lý, từ giờ ông là bác sĩ riêng cho cô gái này. Ngoài công việc ở đây, bất cứ khi nào cô ta cần ông đều phải gác lại toàn bộ công việc giao cho người khác mà ưu tiên cô ta”
Ngừng một lúc hắn nói tiếp:
“Xong rồi đến phòng thu âm lúc nãy đợi tôi đưa cô về” sau đó xoay người ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Hệ thống: …. (anh zai, lại tự suy nghĩ nhiều rồi)
Có một điều mà Nhẫn Thứ Nguyên vẫn chưa nói cho Mạc Khanh biết, đúng hơn là sẽ không nói, đó là chỉ cần em muốn, em có thể đọc được suy nghĩ của người khác thông qua tần số cảm ứng phát ra từ người của họ.
Chỉ cần trong phạm vi nhìn thấy.
Nhưng đó là khả năng VIP cấp trên đặc biệt cài đặt riêng cho cách đây không lâu lắm.
Ừm, chính xác hơn là sau khi Mạc Khanh nguyền rủa 18 bậc lãnh đạo phúc tính chỉ cứng lên khi gặp zai. Vì điều đó đã có hiệu lực ngay do “chỉ số hắc ám” của Mạc Khanh quá cao, nên họ không còn cách nào khác là bàn nhau lén lút buff thêm sức mạnh cho Nhẫn Thứ Nguyên, để em gia tăng sự may mắn cho Mạc Khanh và giảm chỉ số hắc ám xuống.
Như vầy phúc tính của họ mới dần quay lại bình thường.
Chứ tự nhiên quay sang có phản ứng với đàn ông, trừ phi thích thuận theo để có cảm giác mới lạ còn đâu thì chính là gặp quỷ.
Ngoài cái này ra thì còn vài thứ hay ho khác, nhưng mà theo như mấy truyện ngôn tình em đang đọc thì đứng ngoài cuộc quan sát thỉnh thoảng bẻ sự việc theo ý mình, cảm giác đó rất chi là sướng.
Mạc Khanh cảm nhận hệ thống ngu ngốc đang dùng giọng trẻ con cười khằng khặc trong đầu mình, cô không khỏi rơi thêm vài sọc hắc tuyến mắng nó không có tiết tháo.
Vết thương đã được xử lý tốt, Lý Chương có chút dè dặt hỏi Mạc Khanh:
“Khanh tiểu thư, tôi thấy vết thương của cô rất lạ”
“Lạ thế nào?” Cô nhướn mi nhạt giọng hỏi
“Không chỉ màu máu bất thường mà tình trạng khô miệng ở vết cắt cũng không xảy ra, rất ẩm ướt. Không có huyết tương” Lý Chương nhíu mày nhìn thuốc mình rắc lên hoàn toàn không có tác dụng, thế này thì đến bao giờ mới lành.
Sắc mặt Mạc Khanh hơi trầm xuống, nói như vậy về sau cô không thể để mình bị thương nữa. Trừ phi đã thăng thành tang thi cao cấp có năng lực tự chữa lành, nếu không cô sẽ phải sống với miệng vết thương thế này đến hết đời.
Mà tang thi, thì không biết lúc nào sẽ chết.
Vì trong truyện [ Trùng Sinh Thoải Mái Tiêu Dao Mạt Thế ] của cô viết chúng bất tử. Chỉ có bị giết hoặc yếu tố môi trường nóng lạnh tác động làm da thịt thối rữa, tay chân rụng khỏi cơ thể không có khả năng giết người bổ sung máu thịt. Bằng không, trái đất sẽ tràn ngập loài vật này không còn chỗ an toàn cho con người sinh sống.
Sau khi Lý Chương lấy thông tin liên lạc của Mạc Khanh xong ông băng lại cẩn thận, tiêm thêm thuốc kháng sinh sau đó theo lời dặn dò của Phó Kiệt đưa cô về tận phòng thu âm tránh dọc đường bị ai có tâm tư bắt nạt, sau đó đưa túi thuốc kê lúc nãy cho cô cầm mới quay về.
Mạc Khanh cảm ơn rồi ngồi xuống ghế chờ, tay cầm điện thoại lướt lướt trong đầu thì nói chuyện với Nhẫn Thứ Nguyên:
“Tổng số giờ tiếp cận đã đạt bao nhiêu rồi?”
[Đã đạt 24,05 giờ rồi chủ nhân]
Hừm, vậy là còn 48h nữa.
Như nghĩ đến điều gì cô liền nhẩm tính một chút tài khoản hiện có, sau đó nhìn lịch đã là ngày 14 tháng 8. Nếu không có gì sai biệt mạt thế sẽ đến vào ngày 3 tháng 9.
“…”
Đệch, đệch ,đệch, ra là tính nhầm !!!
Từ khi xuyên vào đã được 5 ngày, vậy là chỉ còn 20 ngày nữa nhân loại sẽ bước vào Kỷ Nguyên Bóng Tối đầy huyết tinh và cuộc sống mệt mỏi lẩn tránh tang thi, chứ không phải hơn 1 tháng nữa giống như lúc đầu cô nghĩ.
Trách sao được, hơn 300 chap bẩu cô nhớ từng chi tiết lặt vặt thì nhớ bằng niềm tin.
Mạt thế sắp ập tới khiến Mạc Khanh vừa hưng phấn vừa lo lắng. Cô hưng phấn vì bản thân là tác giả, lại còn sắp được trải nghiệm tình tiết như phim kỹ xảo Holywood trong Resident Evil và Walking Dead. Lo lắng vì cô thực sự không biết khả năng của mình có vượt qua được những tình huống nguy hiểm sắp tới hay không.
Giả như có đứa vui tính vung mấy gậy vào đầu làm cô chết nửa đường thì vui rồi. Lúc đó không biết thân thể ngoài thực có chết theo hay không.
Nếu xuyên vào Mạc Tố Tâm hay Phó Kiệt thì tốt, toàn là nhân vật chính lại còn có bàn tay vàng sờ đến đâu độ sướng max tới đó. Còn có bùa hộ mệnh “tác giả” thì cô không tin cái thế giới huyền huyễn này không kết thúc sớm. Cứ thấy nhân vật phản diện nào ngứa mắt là giết hết, ta đây kim thân không hỏng đố ai xẻo được miếng nào.
A !!!
Đúng rồi hén, Phó Kiệt là nhân vật chính. Vậy giết hắn hoặc Mạc Tố Tâm thì yếu tố chủ chốt trong truyện mất rồi chẳng phải cô sẽ được xuyên về sao.
Vừa nghĩ tới đoạn đó Mạc Khanh cảm tưởng như mình vừa giác ngộ chân lý chói mù mắt chó, thấy Phó Kiệt đi đến gần thái độ cũng hân hoan hơn cực kỳ.
Có thể nói là mắt long lanh đến mức như vừa có thím lao công dùng cọ rửa toilet siêu mạnh khiến nó sáng bóng lên đánh bật mọi vết ố.
Phó Kiệt vừa tới thấy cảnh này không khỏi liên tưởng đến giả dụ thoáng qua trong đầu, khoé miệng cong lên vòng cung nhỏ nhưng phục hồi rất nhanh, điềm tĩnh gọi cô:
“Đi, tôi đưa cô về chung cư L”
Mạc Khanh nghe vậy liền nhảy chân sáo vui vẻ đi theo thì bị Phó Kiệt quay lại trừng mắt quát:
“Không chạy nhảy, cô không biết chú ý vết thương à?”
Mạc Khanh bị mắng đến giật mình, cô rụt người lại giọng lí nhí, bộ dáng xì hơi như muốn trồng nấm luôn rồi:
“Có mà, chỉ là thấy anh tự mình đưa tôi về nên tôi thấy vui …”
….
Đậu má !!!
Hắn dám quát cô đấy !!
Đậu má nó !!!!!!!
Đứa con tinh thần cô khổ cực buff sức mạnh bao nhiêu chương truyện cuối cùng lúc gặp nó lại quát cô thế đấy.
Thử hỏi người làm mẹ là cô có đau lòng hay không
Mi chết là đáng lắm tên khốn lòng lang dạ sói. Ta đẻ mi ra được thì ta giết được.
Đợi đó !!!!!
—————–
Tiểu kịch trường:
Mạc Quân rống vào điện thoại: Tiểu Khanh báo với ta con bé bỏ nhà đi sao các ngươi không giữ nó lại??
Quản gia: Tiểu thư đang ở khu nhà phía Đông thưa lão gia.
Mạc Quân: Ể, vậy là con bé suy nghĩ lại nên không bỏ đi nữa??
Quản gia: Tiểu thư bị lạc đường từ hôm qua đến giờ vẫn chưa tìm được cổng chính thưa lão gia.
A Nhất đi ngang qua: …..