Chương 2
Bà ngoại vẫn chưa tỉnh dậy, Ngôn Tiểu Nặc thấy vẫn còn sớm, cô muốn về nhà làm chút đồ ăn để mang đến.
Nhưng mà xe của người đó còn đang đỏ ở bên ngoài, cô lại không muốn trở về nhà của mình, nghĩ đi nghĩ lại, tốt hơn hết là cô đến quán ăn mua chút đồ ăn về.
“Cô Ngôn, quay về bây giờ sao?” Người lái xe thấy cô đi vội ra ngoài, có chút kì lạ.
Ngôn Tiểu Nặc đáp: “Không, bây giờ đến quán ăn”
“Cô Ngôn, chủ tịch đã dặn rồi, từ giờ cô sẽ sống trong lâu đài Đế Chi, những người phục vụ trong lâu đài, cô cứ tùy ý sai khiến.” Người lái xe cười nói.
“Lâu đài Đế Chi?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên kêu lên.
“Vâng, đúng vậy” Lái xe đáp, xe chuyển làn, chạy thẳng về hướng lâu đài Đế Chỉ.
Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, lâu đài Đế Chỉ trong huyền thoại, xây dựng theo kiến trúc Gô – tích, những ngọn tháp cao chọc trời, nguy nga tráng lệ, cô đứng trước cổng lớn, có chút ngượng ngùng.
“Người tối hôm qua là?” Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy trong giọng nói của mình có chút run rẩy.
“Tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, anh Mặc Tây Quyết” Giọng nói của người lái xe mang một sự cung kính đặc biệt.
Ngôn Tiểu Nặc rất lâu sau mới lấy lại được tinh thần, cô đã dính phải một nhân vật như vậy, giờ sao cô có thể bỏ trốn đây?
Bây giờ, bà đang bệnh nặng.
Cô mạnh dạn đi thẳng vào, không có lòng dạ nào thưởng thức những cảnh đẹp trên đường đi, chỉ hỏi khẽ: “Nhà bếp ở đâu?”
“Cô Ngôn có phải muốn nấu cơm không ạ? Có cần chúng tôi giúp đỡ không?” Một cơm không vậy?
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu từ chối: “Không sao, để tôi tự làm” Khẩu vị của bà bổ, tốt nhất phải tự tay cô làm.
Người phục vụ nữ ngây ra, người thiếu nữ xinh đẹp trước mặt thực sự biết nấu ăn.
Ngôn Tiểu Nặc không cần giải thích gì, chỉ tập trung vào công việc của mình, cô hầm canh cá chép và nấu cháo kê đỏ, đều là mấy món bổ máu, có lợi cho khí huyết.
Nấu xong mọi thứ, cô hỏi người giúp việc tìm một chiếc cặp lồng, quay lại bệnh viện thăm bà.
Ngôn nuốt lời, mời một người hộ lý họ Lữ đến chăm sóc cho bà ngoại, và bà ngoại cũng đã tỉnh lại.
Ngôn Tiểu Nặc lấy canh và cháo đã nấu cho bà ăn, bà ngoại hỏi về tiền viện phí, cô sợ bà lo lắng, đã nói mượn tiền của cậu, bây giờ đang đi làm thêm để trả cho cậu, bảo bà đừng lo lắng, cứ yên tâm dưỡng bệnh.
Thật là hạnh phúc khi được cười nói cùng bà, vừa nói chuyện với bà, điện thoại reo lên, cô ra khỏi phòng bệnh nghe điện thoại.
“7 giờ rồi, cô đang ở đâu?”
Giọng nói lạnh lùng ngang ngược chợt khiến cô phát hiện ra bây giờ bên ngoài trời đã tối: “Xin lỗi, tôi quên mất, tôi..”
“Bây giờ hãy về ngay, nếu không cô đừng hòng bước ra khỏi lâu đài nửa bước!” Mặc Tây Quyết tức giận, nói xong liền cúp máy.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng lấy điện mặt của cô có gì đó không đúng, liền hỏi: “Tiểu Nặc, sao vậy?”
“Bà ngoại, cháu tìm việc làm thêm ở người, người ta gọi cháu đi làm ạ” Ngôn Tiểu Nặc nói nhanh, mắt nhìn xuống, cô lại nói dối thêm một lần nữa.
Lâm Nam Âm nghe lời giải thích, cười nói: “Nếu đã như vậy, con mau đi đi, đi đường cẩn thận nhé.”
Ngôn Tiểu Nặc đành gật đầu: “Cháu biết có cô Lữ ở đây với bà, sẽ không sao đâu” Lâm Nam Âm cười, an ủi cô.
Ngôn Tiểu Nặc yên tâm, vội rời đi.
Muộn thêm một chút, không biết Mặc Tây Quyết sẽ nóng giận như thế nào, anh ta tức giận cũng không lo, chỉ lo ngộ nhỡ bà ngoại biết tất cả mọi chuyện, cô ấy bị đánh bị mảng cũng không sao, chỉ sợ bà đau lòng.
Vội vàng trở về biệt thự Đế Chỉ, cô đấy cửa bước vào, nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang ngồi trên chiếc ghế sô pha Nặc bị ánh nhìn của anh ta làm cho run rẩy trong lòng, bước chân bỗng dừng lại, cô vô thức lùi lại phía cửa.
“Lại đây” Mặc Tây Quyết nhìn ánh mắt sợ hãi, dáng vẻ tránh né của cô càng thêm giận dữ.
Ngôn Tiểu Nặc đành phải miễn cưỡng chậm chậm đi vào.
“Lề mề như vậy, tôi nghĩ cô muốn tạo phản rồi.” Mặc Tây Quyết kéo cô vào lòng, Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên đùi anh ta.
Cô Quyết lập tức bế cô trở lại chiếc giường lớn trong phòng, Ngôn Tiểu Nặc nhớ lại những hình ảnh tối qua, xấu hổ đến chết, buột miệng nói: “Mặc, đừng!”
“Đừng cái gì?” Mặc Tây Quyết về cảm, đôi mắt đầy mỉa mai, “Cô sớm đã bị bán cho tôi rồi, cô không có quyền nói “không”!
Ngôn Tiểu Nặc bị anh ta làm nhục, một cú thúc mạnh vào giữa, cô hét lớn: “Bỏ tôi ra! Đau quá!”
“Không nghe lạnh lùng, không có ý thương hoa tiếc ngọc.
Ngôn Tiểu Nặc đau đến không nói nên lời, rất lâu sau đó, cô năm trên giường với đôi mắt trống rỗng, như thể đã chết.