Chương 2 Bể Khổ
Sáng hôm sau.
Trong khu biệt thự xa hoa cao cấp, những người giúp việc lan truyền từ trên xuống dưới một tin đồn. Nói rằng cô vợ vừa được cậu chủ của họ cưới vào sáng ngày hôm qua, thì tối đã bị tống khứ ra khỏi phòng tân hôn như một con chó, trên đầu mang vô số vết thương, nhìn thôi cũng đã tởm lợm.
Đám người đó cũng vì chuyện đó mà không hề đặt Vân Du vào mắt, ra sức ức hiếp bỡn cợt cô.
Dù gì trong mắt họ, cô cũng chỉ là một ả phế nhân vừa câm vừa mù, lấy tư cách gì để được họ tôn trọng.
Buổi sáng đầu tiên ngày hôm ấy, sau khi thay.
xong trang phục, Vân Du lần mò, cuối cùng cũng tìm được một góc tối tăm trong tầng hầm hướng nam của căn biệt thự, nơi u tối nhất trong cả cái biệt thự xa hoa rộng lớn này, đó là hâm chứa vỏ rượu, chỉ có gián và chuột ít ai dám đến, cẩn thận nhìn ngó xung quanh, cô mới yên tâm gỡ bỏ lớp mặt nạ của mình. Bắt đầu từ hôm nay, đây sẽ là căn cứ địa bí mật của cô, dù cho nó ẩm thấp tối tăm và cực kì dơ bẩn.
Khẽ thắp sáng một góc bằng hai chiếc nến mà cô đã mang theo vì ánh sáng bên ngoài lọt vào vần còn rất yếu ớt, Vân Du cầm lấy chiếc gương, cẩn thận xem xét vết thương trên đầu mình.
“Tên cầm thú đội lốt người”.
Cô khẽ nói, ánh mắt hiện rõ từng tia căm hận sâu sắc.
Dấu thời gian trước Vân Du đã từng nghe nói đến Dương Đường Thanh đó là một gã cực kì máu lạnh tàn nhẫn, nhưng có chết cô cũng không ngờ, hắn ta lại ra tay tàn độc như thế. Nếu không phải vì lời hứa cuối cùng với người mẹ quá cố, Vân Du đã liều mạng mà sống chết với hắn từ tối đêm qua rồi.
Dương Đường Thanh đó, rõ ràng là một kẻ không có trái tim.
“Mẹ à, đến bây giờ con vẫn không hiểu, tại sao mẹ lại muốn con sống một cuộc đời như thế này chứ. Gả cho người mình không yêu, ngày đầu tiên đã bị hắn giãm đạp không ra hình người như thế. Tại sao con phải giả câm giả mù như một đứa ngu muội khi sống cùng hắn? Lẽ nào, mẹ còn có chuyện gì không thể nói với con sao?!
Nhẹ nhàng mở chiếc mặt dây chuyền nhỏ bé trên cổ, Vân Du khẽ nói. Trong mặt là bức ảnh một gia đình trọn vẹn với nụ cười rực rỡ tỉnh khôi của đứa bé gái đứng giữa. Vuốt ve bức hình thu nhỏ, ánh mắt cô toát lên một tia đau buồn bi thương đến cùng cực. Gia đình trọn vẹn ngày ấy của cô, bây giờ tất cả đều đã không còn nữa.
“Cha mẹ, hai người hãy yên tâm. Con sẽ sống tốt, vì chỉ khi con sống tốt, oan khuất của gia đình ta mới có thể được rửa sạch. Hãy tin con.!
Nói rồi Vân Du áp mặt dây chuyền vào nơi trái tim mình, cô co rúc người lại, gục mặt vào nơi đầu gối, người cô khẽ run lên, những giọt nước mắt đắng cay rơi xuống. Trong ký ức của cô lại hiện về thảm kịch của bốn năm về trước, sản nghiệp gia đình, vướng phải án oan, bị tẩy chay đến bờ vực phá sản.
Tiếp theo đó là hình ảnh ngày cô còn thơ bé, người cha tròn béo đội mưa đón cô về, khi ấy ông vẫn còn là một người bán hủ tiếu dạo, và cũng là người cha ấy, ngày đó tiễn cô đi du học. Rồi chớp mắt một cái, vẫn là người cha ấy, nhưng đã hóa thành thân xác lạnh tanh, mang theo những oan khuất, treo người lơ lửng trong chốn lao tù, kết thúc cuộc đời mình trong tấn bi kịch. Và hình ảnh người mẹ của cô, ngay trước mắt cô, hơi thở yếu dần rồi bàn tay buông thõng, vì tâm bệnh mà mắc lao phổi, cuối cùng chết vì bệnh tật tích tụ theo ngày theo tháng. Trước khi bà ra đi còn chẳng nói được một câu gì, chỉ có thể đau đớn nhìn cô mà ú ớ, cuối cùng ghi lên tay cô một chữ “Dương”, dùng những giây phút cuối đời ép cô phải sống cuộc sống của một kẻ phế nhân ngu muội nếu gả cho người nhà họ Dương đó.
Từng chút từng chút một, tất cả theo bóng tối mà khoét sâu vào trái tim Vân Du, khiến cô cảm thấy thở thôi cũng thật đau đớn.
Ký ức ùa đến khiến trái tim như bị bóp nghẹn, Vân Du khẽ đặt tay lên lồng ngực, dẫn lại mọi cảm xúc nơi đáy mắt. Cô gạt nước mắt, hít lấy một hơi thật sâu, nghĩ về những điều tốt đẹp của tuổi trẻ, bình tâm lại chính mình. Nhìn chính mình trong gương lần nữa, Vân Du vỗ vỗ vào hai má, nặn ra một nụ cười ổn nhất có thể, mặc kệ vết thương trên đầu cứ đau nhói từng đợt không ngớt, rồi cô đặt một nụ hôn lên bức ảnh, dọn dẹp tất cả, điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt mình, lặng lẽ bước ra khỏi căn hầm u tối ấy.
Tiếp tục sống cuộc sống của một kẻ câm mù, mò mẫm bước đi.
“Ưm…Ưm..Đường Thanh, ưm…Đúng rồi.. Chỗ đó.”.
Đi ngang qua căn phòng tân hôn, cũng chính là phòng của Dương Đường Thanh, Vân Du nghe thấy rõ mồn một từng tiếng ngắt đứt quãng kèm theo vô số những âm thanh thở dốc đầy ám muội.
Gương mặt cô thoáng đỏ, không cần nghĩ cũng biết anh ta đang làm gì.
Khẽ nhếch một nụ cười khinh bỉ, Vân Du định bước đi thì nghe trong phòng vang lại những thanh âm thỏ thẻ chói chang đầy mệt nhọc.
“Đường Thanh, ưm…bao giờ anh sẽ ly hôn với ả phế vật đó. Cứ bắt người ta đợi anh mãi sao…!
Tiếng người đàn ông đang vận động khế vang lên.
“Hôn ước chỉ có thời hạn ba năm, nếu sau ba năm, cả hai không có tình cảm thì sẽ được ly hôn.
Cục cưng, đợi anh thêm ba năm nữa nhé. Con mù đó, chẳng qua chỉ là vợ trên danh nghĩa, cô ta còn chẳng bằng một ngón chân thơm tho của em!
Giọng người phụ nữ lại nũng nịu cất lên, khiến Vân Du nghe thôi cũng đã rùng mình.
“Ứ, em không chịu. Anh bắt người ta đợi anh tận ba năm sao. Cũng tại anh hết, đột nhiên cưới ả phế vật ngu dốt đó làm gì kia chứ!
“Hôn ước này do ông nội anh đã lập ra, anh không thể không tuân theo được. Nếu anh chối bỏ, anh sẽ mất luôn chiếc ghế chủ tịch này. Anh là vì nghĩ cho em mà, Tô Lưu Ly, bảo bối của anh!
“Ghét anh thật đó.!
Giọng người phụ nữ đầy mơn trớn.
Vân Du bất ngờ, hóa ra ả tình nhân không biết xấu hổ đó tên Tô Lưu Ly.
Bất ngờ cuộc nói chuyện lại rơi vào trạng thái im lặng, những tiếng rên rỉ cực khoái lại vọng ra, khiến Vân Du đỏ mặt phải vội vã mò mãm rời đi ngay tức khắc.
*Xoảng* Không cẩn thận, Vân Du đụng ngay chiếc bình hoa trưng dụng được đặt tỉ mỉ nơi ngoài cửa phòng, khiến nó rơi xuống đất, loảng xoảng một tiếng chói chang, vỡ nát.
[Thôi xong rồi] Vân Du khẽ nhằm đôi mắt, ngay cả chưa mù thật cũng gặp phải tai họa thế này sao?
“Ai?!
Thanh âm mạnh mẽ từ trong phòng vang ra, lập tức một giây sau, một thân người lao ngay ra ngoài.
Vân Du vẫn đứng xoay lưng về phía Dương Đường Thanh, gương mặt cô hiện đang rất rối.
“Xoay mặt lại!!
Anh ta ra lệnh.
Vân Du điều chỉnh sắc thái của mình, cô xoay người lại, đối diện thân người đang chỉ quấn độc nhất một chiếc khăn trắng của anh.
“Là cô? Cô đứng đây nghe lén bao lâu rồi?
Xem ra cô định không cần cả thính giác luôn nhỉ?!
Bằng đôi mắt vờ vịt của một kẻ mù, Vân Du có thể thấy gương mặt tàn nhẫn đang tối đen không chút khoan nhượng của Dương Đường Thanh.
Cô theo phản xạ mà lùi lại.
“Ai vậy Thanh?!
Từ phía trong cất lên một thanh âm mềm mại như nước, ít phút sau, một bóng người uyển chuyển ngạo nghễ bước ra.
Một người phụ nữ với mái tóc vàng rực, gương mặt trang điểm đậm nên cực kì sắc nét, đôi môi đỏ mọng, thân người cực kì nóng bỏng được ẩn giấu trong chiếc váy ngủ khơi gợi nửa mặc nửa không. Cô ta đứng cạnh Dương Đường Thanh, bộ dạng kiêu căng khoác lấy tay anh, áp bộ ngực căng đầy vào đó, ánh mắt giảo hoạt dò xét trực diện nhìn cô không bỏ sót thứ gì.
Vân Du ánh mắt không chút lay động, khẽ đánh giá ả, quả thực xinh đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng ra một bộ dáng cực kì lẳng lơ.
“Thanh? Ả là con vợ vừa mù vừa câm của anh đó à?!
Dương Đường Thanh miễn cưỡng gật đầu, quãng cho cô một cái nhìn cực kì khinh bỉ chán ghét. Ả đàn bà tên Tô Lưu Ly đó tiến sát lại gần cô, ngạo nghễ quan sát gương mặt cô thật kĩ, Vân Du vẫn giữ nguyên gương mặt không chút biểu cảm, đờ đẫn trong im lặng mà quan sát cô ta.
“Thanh, ả đàn bà phế vật này, có gương mặt đẹp thật đó. Ả ngu dốt như vậy mà lại có gương mặt như thế, thật không xứng đáng. Hay là, chúng ta giúp ả, rạch nát nó đi”.
Nói rồi ả lại khoác lấy tay anh, nở một nụ cười ma quỷ, quăng cho cô một cái nhìn đầy thủ đoạn.
“Được, chỉ cần em muốn!
Dương Đường Thanh cưng nựng cô ta, ngắt chiếc cằm nhỏ nhắn, điệu bộ hết sức cưng chiều.
Tô Lưu Ly khoái chí, vào trong lấy ra một con dao, đưa cho anh. Dương Đường Thanh cầm con dao, chậm rãi như một con báo đang săn mồi, khoan thai tiến lại gần cô.
Trái tim Vân Du đập loạn vì kinh hãi, cô thấy rõ tất cả mọi chuyện đang chuẩn bị diễn ra với mình, nghĩ tới những gì đêm qua Dương Đường Thanh đã làm, cô không kiềm được mà run lên.
“Thanh, ả ta run kìa. Thật giống một con chó mắc mưa đang vây lông lắm đó.!
Tô Lưu Ly cười ngạo nghễ, vô cùng khinh bỉ mà nhìn cô, Vân Du lúc này có thể nhìn thấy rõ, ả †a là một người đây những thủ đoạn toan tính.
Dương Đường Thanh bước lại sát cô, ánh mắt lạnh lùng xa cách không chút khoan nhượng, đưa tay cầm con dao lên gương mặt cô để chiều ý tình nhân.
Ngay khoảnh khắc biết anh ta sắp hủy dung của mình, Vân Du nhanh như chớp, bằng tất cả lý trí, cô đưa tay giật con dao ném thật xa.
Hành động của cô khiến cả ba đều ngỡ ngàng. Vân Du cũng sững sờ, vừa rồi liệu cô có sơ ý quá mà để lộ ra điêu gì không?
Đôi mắt Dương Đường Thanh khế trùng lại, Vân Du có thể thấy, anh ta đang nhìn cô với ánh mắt cực kì phức tạp như đang cố thấu hiểu điều gì đó.
Vân Du lập tức chữa cháy, cô bắt đầu đưa tay giao tiếp bằng ngôn ngữ hình thể của một người câm, ánh mắt vẫn thẫn thờ vô định.
Đôi mày Dương Đường Thanh chau lại, trong đôi mắt nâu khẽ lóe lên một cái nhìn đầy ý vị .
“Thanh, ả mù đó đang nói gì vậy?!
“Gô ta nói, đừng hiếp người quá đáng”.
Tô Lưu Ly nghe xong bật cười như thể vừa nghe được câu chuyện gì đó hài hước lắm, bất chợt ánh mắt cô ta đông cứng lại, xoẹt qua một tia ngỡ ngàng, nụ cười tắt ngấm.
“Thanh, em thấy cô ta… Hành động vừa rồi…
“Thật không giống một kẻ mù chút nào cả.!
Dương Đường Thanh đáp lời.
Vân Du khẽ nuốt nước bọt, lý trí cô bắt đầu run sợ, cô đã quá vội vàng hành động mà quên mất người mù vốn dĩ không thể hành động dứt khoát được như thế.
“Lưu Ly, em vào phòng, mang một ly nước ra đây cho anh!
Dương Đường Thanh lên tiếng, ánh mắt vần nhìn cô đăm chiêu.
Tô Lưu Ly không hiểu gì, nhưng cũng vội vã làm theo, vì ngay lúc này, ả rất muốn được xem màn kịch này.
Dương Đường Thanh cầm lấy ly nước, đôi môi nở nụ cười nham hiểm, anh ta lớn tiếng gọi “Lucy”.
Ngay lập tức một chú chó đực thân trắng như tuyết chạy lại vội vã, ngoe nguẩy cái đuôi nhìn anh ta. Lucy chính là chú chó cưng mà chính tay Dương Đường Thanh đã nuôi và tự mình huấn luyện đến nay cũng đã được 5 năm trời.
Dương Đường Thanh búng tay hai cái, đặt ly nước dưới chân Lucy. Chú chó hiểu mệnh lệnh, lập tức tè vào ly nước. Dương Đường Thanh mỉm cười, lại búng tay một cái, Lucy chạy vụt đi.
Vân Du chứng kiến tất cả, và cô biết anh ta định làm gì.
“Nào, uống đi. Nếu cô uống hết, tôi sẽ xem như không có chuyện gì.!
Dương Đường Thanh đưa ly nước trên tay cho cô, đây là một phép thử vô cùng nhục nhã, và anh ta biết, trừ khi cõ mù thật, bäng không tuyệt đối sẽ không uống ly nước ghê tởm này.