Chương 2: Chứng nhận tự do
“Cô Cao, anh Tiêu, hai người thực sự đã suy nghĩ kỹ về việc này?”
Vị thẩm phán ái ngại nhìn đôi vợ chồng trẻ đang ngồi trước mặt mình, bên cạnh Tiêu Sinh còn có một lão luật sư khá “máu mặt” trong giới.
“Tôi đã nghĩ kỹ, không cần thời gian suy xét thêm.” Tiêu Sinh lạnh lùng đáp lời.
“Vậy còn cô Cao?” Thẩm phán liếc nhìn Cao Hy Hy, cô sụt sùi từ nãy đến giờ, khóc đến nỗi mắt sưng húp lên.
“Tôi… tôi…” Cao Hy Hy chưa nói hết câu, Tiêu Sinh đã trừng mắt nhìn cô như đang đe dọa. Cao Hy đành tiếp lời. “Tôi… đã nghĩ kỹ, chúng tôi quyết định ly hôn.”
“Vậy vấn đề tài sản, con chung và nợ chung, cô có thống nhất với ý kiến của anh Tiêu trong đơn yêu cầu ly hôn của anh ấy không?” Theo thủ tục, Thẩm phán vẫn phải hỏi những chuyện này.
“Chúng tôi không có tài sản phát sinh sau hôn nhân, không có con chung lại càng không có nợ chung. Tôi hoàn toàn đồng ý với Tiêu Sinh, ly hôn trong êm đẹp.”
“Vậy được rồi, anh chị chờ một chút, thư ký Diêu sẽ lập tức viết Quyết định công nhận thuận tình ly hôn của anh chị.”
Thẩm phán bỏ kính mắt xuống bàn, trong mắt đầy sự luyến tiếc đối với đôi trai tài gái sắc. Làm thẩm phán bao nhiêu năm, chứng kiến nhiều cuộc chia ly của các đôi vợ chồng trẻ, ông vẫn cảm thấy tiếc nuối cho mỗi một người trong số họ.
Như chỉ chờ có thế, Tiêu Sinh khoan khoái ngả người ra ghế, nhanh tay nhắn tin hỏi thăm Lạc Gia Hân. Cao Hy Hy ngồi một bên, kìm nén sự chán ghét và nôn nóng trong lòng mình, quyết “đóng phim buồn” cho đến giây phút cuối.
Năm đó, Cao Hy Hy quyết định nghe theo lời sắp xếp của cha mẹ mà cưới Tiêu Sinh để trả nợ bài bạc cho cha cô, cô đã mơ về ngày hôm nay không biết bao nhiêu lần. Hôm nay, cuối cùng ước mơ được tự do cũng đã thành hiện thực, nếu không phải cô sợ Tiêu Sinh sẽ đổi ý thì cũng không cố kìm nén sự sung sướng của bản thân đến mức này.
“Mà sao Diêu Anh lâu thế nhỉ? Đã nhận cái đồng hồ của mình rồi, mà vẫn không xông xáo tý nào. Bà đây chờ lâu muốn chết, lại phải nhìn bản mặt buồn nôn của tên Tiêu Sinh hợm hĩnh này. Diêu Anh đáng ghét!”
Cao Hy Hy thầm nguyền rủa Diêu Anh một hồi, lại vô tình liếc nhìn Tiêu Sinh, âm thầm mà lắc đầu.
“Gớm thật, tên này lấy đâu ra tự tin mà cho rằng Cao Hy Hy này yêu hắn chết đi sống lại thế nhỉ? Nếu không vì mấy tỷ bạc nhà họ Tiêu, bà đây thèm gả cho anh chắc? Đồ khó ưa!”
Thời gian chờ đợi Diêu Anh làm Quyết định thuận tình ly hôn trôi đi trong sự nôn nóng của cả Tiêu Sinh và Cao Hy Hy. Tiêu Sinh nhắn tin chuyện trò với Lạc Gia Hân để giết thời gian, còn Cao Hy Hy cố trấn an chính mình bằng chiếc thẻ ATM có mười tỷ kia.
Tiêu Sinh cũng thật hào phóng, Cao Hy Hy đã kiểm tra thẻ, thực sự có mười tỷ đồng!
“Anh Tiêu, cô Cao, đây là Quyết định thuận tình ly hôn của hai người.”
Đương lúc Cao Hy Hy cảm thấy nhàm chán muốn chết thì Diêu Anh đẩy cửa bước vào, trên tay là “chứng nhận tự do” của Cao Hy Hy. Suýt chút nữa thì Cao Hy Hy nhảy cẫng lên vì sung sướng, nhưng khuôn mặt đắc ý và đáng ghét của Tiêu Sinh đã giúp cô kiềm chế lại.
“Tốt lắm!” Tiêu Sinh cầm quyết định trên tay, nhìn Cao Hy Hy một cách đầy thách thức. “Cuối cùng cũng thoát khỏi cô!”
Cao Hy Hy vẫn tiếp tục “đóng phim buồn”, ánh mắt đầy sự lưu luyến và xót xa. Diêu Anh đứng ở phía sau Tiêu Sinh, đối diện Cao Hy Hy, trong lòng không ngừng cảm thán. “Cao Hy Hy, cậu không thi vào ngành sân khấu điện ảnh đúng là uổng phí tài năng!”
“Tiêu Sinh, chúng ta… còn có cơ hội gặp lại không?”
Cao Hy Hy cúi đầu nghĩ ngợi một lúc rồi đáp lời, khiến Tiêu Sinh và Diêu Anh suýt chút nữa thì chết sặc. Diêu Anh chợt nghĩ, Cao Hy Hy chơi “ác” quá đi, biết Tiêu Sinh chán ghét mình đến tận cổ mà còn cố tình trêu chọc hắn!
“Tốt nhất là đừng gặp lại.” Tiêu Sinh lạnh lùng đe dọa. “Cô biết tôi chán ghét cô đến mức nào mà, để tôi gặp lại cô một lần, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết một lần!”
Nói rồi, Tiêu Sinh đắc ý rời khỏi Tòa án. Cao Hy Hy ở đằng sau len lén bĩu môi, làm mặt quỷ. Hắn nói thì hay lắm, ba năm qua cô cố tình chọc tức hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng đánh cô một cái hắn còn không dám.
Cao Hy Hy vẫn luôn cho rằng Tiêu Sinh là một kẻ hèn. Diêu Anh và Đỗ Tú Lệ thì cho rằng hắn là một chính nhân quân tử.
“Này, có “chứng nhận tự do” trong tay rồi, ăn mừng chứ!”
Diêu Anh huých vai Cao Hy Hy, ánh mắt đầy mong chờ.
“Chứ còn gì?” Cao Hy Hy sung sướng ôm lấy Diêu Anh. “Đợi tớ gọi Tú Lệ, tối nay chúng ta đi bar quẩy. Chầu này tớ bao!”
“Nhất cậu rồi Hy Hy!” Nghe nói được mời đi bar, Diêu Anh lập tức đon đả, nịnh nọt.
Cao Hy Hy đắc ý ngồi vắt chân lên ghế, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng rạng rỡ, tràn đầy mãn nguyện.
“Đương nhiên rồi! Khi không lại có mười tỷ bạc, lại được tự do thoải mái. Quan trọng là, không còn phải nhìn bản mặt hèn nhát khó ưa của tên Tiêu Sinh kia mỗi ngày nữa. Thật sướng muốn chết!”
Cạch!
Cao Hy Hy và Diêu Anh đang vô cùng cao hứng, thì bỗng cánh cửa phòng hòa giải mở ra, bên ngoài là khuôn mặt đen sì của Tiêu Sinh.
“Tiêu… Tiêu Sinh? Không phải anh đi rồi sao?” Cao Hy Hy hoảng hồn, đột nhiên lắp bắp.
“Cao Hy Hy! Cô giỏi lắm!” Tiêu Sinh để quên tập hồ sơ trong phòng, nên tức tốc quay lại lấy, vừa khéo nghe được cuộc chuyện trò của đôi bạn thân Cao Hy Hy và Diêu Anh.
Cao Hy Hy méo mặt, liệu Tiêu Sinh có đổi ý mà đòi lại mười tỷ không đây?
Tiêu Sinh tức điên cả người, nhưng tiền đã chuyển cho Cao Hy Hy, hắn chỉ đành nuốt cơn giận, nếu không, cô chạy đến nhà hắn làm loạn lên, cha mẹ hắn sẽ lại đòi sống đòi chết bắt hắn kết hôn lại.
“Cô chờ đó! Đồ cáo già!” Tiêu Sinh siết chặt nắm tay, nhìn Cao Hy Hy như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cao Hy Hy chớp mắt mấy cái, nhìn Tiêu Sinh bằng đôi mắt vô tội. Dù sao cũng bị lật tẩy rồi, ngửa bài thôi!
“Chúc mừng Tiêu tổng, chúc mừng Tiêu tổng! Ấy, anh đừng nóng, ở đây có camera, có camera đó!” Nói rồi, Cao Hy Hy cười hì hì, giở giọng cầu hòa. “Chúng ta đều được tự do, vẹn cả đôi đường, không phải sao?”
Tiêu Sinh hít sâu một hơi, dù sao mục đích cũng đã đạt được rồi, không còn muốn dây dưa thêm với người phụ nữ đáng ghét này nữa.