“Cậu chỉ cần làm theo những gì tôi ghi ở trên giấy là được. Bây giờ tôi có việc gấp nên xin phép đi trước.” – Thẩm Nguy cúi người cầm hồ sơ bệnh án, nhẹ giọng nói.
“Tôi cảm thấy anh rất quen thuộc, chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?” – Triệu Vân Lan nhét tờ giấy vào túi quần, y chống tay lên bàn hỏi hắn.
“Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng đó chỉ là cảm giác mà thôi.” – Bàn tay cầm đồ của hắn nắm chặt lại, đôi mắt lóe lên tia sáng kì lạ, sau đó lắc đầu trả lời Triệu Vân Lan.
Triệu Vân Lan im lặng. Y thấy bác sĩ trẻ này rất quái lạ, hắn cho y cảm giác rất thân thuộc, giống như hai người đã quen biết từ lâu. Hơn nữa biểu hiện của hắn khi nghe y hỏi cũng rất bất thường, giống như đang chột dạ hay là một điều gì khác mà y không hiểu được.
Gác chéo hai chân lên bàn, Triệu Vân Lan buồn cười lắc đầu, từ bao giờ y lại quan tâm đến mấy việc này thế.
“Cạch”
“Sếp Triệu, Uông Chùy gọi điện nói lại có người mới đến.” – Lâm Tĩnh mở cửa đi vào, ánh mắt vô ý liếc qua Quách Trường Thành đang đứng bên cạnh Sở Thứ Chi. Anh không muốn có thêm một kẻ ăn hại nữa đâu, mà hình như sở điều tra đặc biệt của bọn anh đâu phải cái chợ, làm gì có chuyện muốn vào là vào được dễ dàng vậy? Chẳng lẽ Hải Tinh Giám ăn no rỗi việc hay sao?
“Lại người mới? Tiểu Quách, là anh em nhà cậu à?” – Triệu Vân Lan cắn một miếng kẹo mút rồi nhai cồm cộp trong miệng, y đứng dậy, phủi phủi ống quần có nếp gấp, thoải mái lắc người đi ra khỏi phòng khám.
Quách Trường Thành mặt mày trắng bệch, cậu làm gì có vô dụng như vậy? À, mà hình như là có: “Không, sếp…sếp Triệu, em…em không có anh em gì cả.”
Sở thứ Chi ở bên cạnh lặng lẽ vỗ vai cậu nhóc, khuôn mặt cứng nhắc nhoẻn miệng nhìn cậu.
Quách Trường Thành nghĩ thầm trong bụng, anh Sở đang cười nhạo cậu sao? Nghĩ vậy cậu liền cả gan gạt tay Sở Thứ Chi xuống, thành công làm cho nụ cười của anh ta tắt ngúm.
“Nếu vậy thì về thôi.” – Triệu Vân Lan tùy ý cười cười, y phẩy tay ra hiệu với mấy người mắt đối mắt phía sau, thân hình gầy gò bước về phía trước.
o0o
“Lão Lý, ông nói người mới đến đâu?” – Lâm Tĩnh ngó ngó phía sau lão Lý, dáng vẻ tò mò.
Lão Lý cười cười, ông lui đến bên cạnh Triệu Vân Lan: “Bởi vì không biết cậu ta có phải là người mới được cử đến hay không nên lão không thể cho cậu ta vào trong, bây giờ người đó đang ở bên kia.”
Triệu Vân Lan dẫn đầu đi đến ngõ nhỏ cạnh tường. Mọi người đều cúi đầu nhìn, cậu ta chỉ tầm mười mấy tuổi, dáng vẻ non nớt, mái tóc đen mềm mại xõa xuống mắt, tất cả đều có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều một cách an tĩnh của cậu ta.
Chúc Hồng hừ lạnh một tiếng, cô vươn tay về phía cậu ta, nhưng chưa chạm đến người thì bàn tay nhọn hoắt đã bị hất ra. Chúc Hồng kinh ngạc quay đầu lại nhìn Triệu Vân Lan ở phía sau, cô sợ hãi lùi về, ngu ngơ nhìn bàn tay của mình.
Y nhíu mày. Cẩn thận giơ tay về phía thiếu niên, nhưng rất kì lạ là tay của y lại động được vào bả vai của người đang ngồi, vừa chạm đến, thiếu niên liền giật nảy mình, theo phản xạ mà mở lớn mắt. Con ngươi màu đỏ rực nhìn thẳng vào Triệu Vân Lan, dần dần người cậu ta cũng bình tĩnh lại, khuôn mặt non nớt mang theo nét đáng yêu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Rất vui được gặp các ngươi, ta là Qủy Diện.”
Triệu Vân Lan vẫn gập người về phía trước, giọng nói sắc lạnh mang theo vài phần cứng rắn: “Ngươi là ai?”
“Nên nói thế nào đây nhỉ?” – Qủy Diện xoa cằm, cậu ta chậm rãi đứng dậy. Khuôn mặt tuấn tú dưới ánh sáng rực rỡ của bầu trời hiện lên vô cùng tà khí, con ngươi khẽ chuyển động, nhẹ giọng nói: “Ngươi nghĩ sao thì chính là vậy.”
Nói xong, lòng bàn tay liền xuất hiện một khối cầu đang chuyển động, dị quang của nó giống như làm lu mờ ánh sáng mặt trời, khiến cho đám người Triệu Vân Lan cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Đuôi mắt Qủy Diện khẽ cong lên, khóe miệng nhoẻn ra, thân thể gầy gò đứng thẳng, năng lượng đen bao trùm lấy cả người y: “Các người gọi nó là Dị năng đúng không? Vậy người có thể dùng dị năng thì là gì?” Anh trai nói sức mạnh của cậu là năng lượng đen, là dị năng nhưng cũng không phải dị năng. Câu này của anh trai thân yêu khiến cho Qủy Diện không thể hiểu nổi, dị năng thì dị năng, không phải dị năng thì không phải. Làm gì có ai lại nói quanh co vòng vò như Thẩm nguy chứ?
Khi mới tỉnh lại, y cảm giác như được sống lại một đời mới vậy, nhiều khi những kí ức mông lung như ẩn như hiện làm cho Qủy Diện biết đã có người xóa đi một phần kí ức của y.
Triệu Vân Lan cảm thấy tên điên này nhìn có chút quen mắt. A, đôi mắt kia dường như là một với mắt của vị bác sĩ trẻ tuổi. Mà kể ra thì sống mũi để lộ không bị che đi cũng giống y như người trước mắt. (Lúc đó Thẩm Nguy che khẩu trang vì mới khám cho bệnh nhân xong nha mọi người)
Chỗ y gọi là dị năng thế chỗ cậu ta thì không phải à?
Triệu Vân Lan nhướng mày, y liếc qua nhìn về phía Quách Trường Thành. Cậu ta thấy thế liền hiểu ý mà lật đật chạy đến, đôi mắt đen láy như màn đêm nhìn thẳng vào Qủy Diện.
Qủy Diện khó hiểu thu sức mạnh về, mấy nghìn năm rồi mà tên Triệu Vân Lan này vẫn chả thay đổi gì nhiều. Ngoại trừ cái tóc ngắn kia thì đống râu luộm thuộm và cái tính khiến người ta khó chịu vẫn còn nguyên. Đúng là loài người kiêu căng.
“Ngươi đang làm gì?” – Qủy Diện hất cằm nhìn Quách Trường Thành, ánh mắt hiện lên sát ý khiến cậu nhóc sợ mất mật.
Sau khi làm xong việc được giao, cậu nhóc liền lui về, nói nhỏ vào tai Triệu Vân Lan.
Triệu Vân Lan nhìn Qủy Diện nói: “Ta chỉ đang nhìn xem trên người ngươi có ấn kí màu đen hay không thôi, cái thứ màu đen quỷ dị kia làm ta tưởng nhóc là người dị năng nhưng đã giết rất nhiều người rồi.”
Ấn kí màu đen lại đại diện của kẻ đã làm rất nhiều việc ác, không kể người bình thường hay người có dị năng, bất cứ ai làm điều sai trái, gây tội ác quá nhiều đều có một dấu bàn tay hoặc một kí tự khác trên người. Trái lại, những người luôn làm việc thiện đến mức tỏa ra ánh sáng màu bạc như Quách Trường Thành thì lại là người cho dù muốn xông vào chỗ chết cũng không chết được, cả thế giới diệt vong thì một mình cậu ta thành thần. Những người như vậy lại có khả năng nhìn thấy những vật dơ bẩn nhất.
“Hừ, đây là sức mạnh của bổn Diện Diện ta, sinh ra đã mang màu đen rồi. Hơn nữa chúng ta là người cai quản lũ quỷ xấu xí, vốn luôn làm điều xấu, nhưng sự xấu xa của chúng ta, con người yếu đuối như các ngươi không có tư cách nhìn ra được.” – Qủy Diện kiêu ngạo nói.
“Ta thấy người Địa Tinh dạo gần đây cũng có ích lắm, chưa thấy có việc gì xảy ra cả.” – Y là người đứng đầu tổ điều tra đặc biệt nên biết rất rõ về người Địa Tinh, nghe nói hồi xưa người Địa Tinh định xâm chiếm nơi ở của con người, nhưng sau khi ánh sáng được soi xuống Địa Tinh thì lũ người đó đã dần an phận hơn, nhiều gia đình còn có chồng hoặc vợ là người Địa Tinh.
“Đúng là ngàn năm vẫn khiến người ta chán ghét như cũ.” – Qủy Diễn bĩu môi, nói thầm.
Triệu Vân Lan dừng chân. Sau đó cũng không nói gì mà tiến về phía trước: “Đi thôi.”