Trong không gian chỉ còn lại sự im lặng đang bao trùm.
Toàn thân tôi gần như hoá đá, da đầu bắt đầu tê dại, ngón chân cũng khó khăn lắm mới chuyển động được.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.
Người gọi: Bạn thân.
Tôi vội chào tạm biệt Trần Việt rồi quay người nghe điện thoại: “Alo…”
“Nguyệt Nguyệt*, mày đã nhận được món quà bí ẩn mà tao gửi cho mày chưa? Sao rồi? Mày thấy thú vị không? Mày có thích không?”
*Tên của nữ chính là Nguyệt (玥) và tên của nam chính là Việt (越) đều có phiên âm là yuè nên mới có chuyện nhận nhầm hàng.
“… Mày có thể im miệng được rồi đấy.” Tôi cực kì lúng túng và xấu hổ.
Tiếng cười khẽ của Trần Việt từ phía sau truyền tới, “Rất thú vị.”
Tôi:!!!
Sao anh ấy còn chưa đi nữa?
“Giọng đàn ông?” Đầu dây bên kia là tiếng cười khằng khặc đầy mờ ám của nhỏ bạn thân, “Mặc cho đàn ông xem nhanh như vậy cơ à? Là ông nào đấy? Có phải là ông Trần gì đó có tên cùng họ cùng âm với mày…”
Trước khi bạn thân của tôi thốt ra cái tên Trần Việt, tôi đã kịp thời cúp điện thoại.
Nhưng hình như cũng không đúng lúc lắm.
Tôi nhìn sang Trần Việt đang cười mỉm, đầu óc không khỏi suy nghĩ.