Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Liễu Tranh bình an vô sự ăn xong hai cái bánh bao nước, tin tưởng tăng lên nhiều. Tiếu Văn Nhung bĩu bĩu môi về phía tô miến, hỏi: “Có muốn thử không?” Liễu Tranh vừa khẩn trương vừa mong chờ gật đầu.

Tiếu Văn Nhung yên tâm đem chén nước súp đến trước mặt cậu, chuẩn bị thưởng thức tiểu ngu ngốc biểu diễn.

Kết quả lại khiến cho Tiếu Văn Nhung vô lực đỡ trán.

Thức ăn đơn giản nào rơi vào tay tiểu ngu ngốc đều có thể biến thành binh khí. Lúc hút miến thì ngay cả tóc trước thái dương cũng hút vào trong miệng, sau đó hoảng hốt bối rối muốn ngẩng đầu rút tóc ra, kết quả miến chứa đầy trong miệng loạn bay ra bắn tung tóe lên mặt Tiếu Văn Nhung.

Hắn tức giận đến nỗi chỉ hận không thể đem cái đầu tiểu ngu ngốc kia ấn vào bên trong bát canh.

Vẻ mặt Liễu Tranh là “Tôi biết sai rồi xin trừng phạt tôi đi”, ánh mắt vô tội cứ như một con chó nhỏ, khiến cho Tiểú Văn Nhung ngược lại không biết xuống tay như thế nào.

Lúc tính tiền tiểu ngu ngốc luống cống tay chân tìm tiền lẻ trong túi sách lộn xộn, sau đó như Tiếu Văn Nhung dự đoán, tiền xu linh binh lang bang rơi khắp nơi. Hắn xoa xoa huyệt thái dương ẩn ẩn đau, lúc tiểu ngu ngốc lụm tiền xu rơi đầy đất thì hắn thay cậu trả tiền.

Từ tiệm cơm đi ra thì đèn đã lên rực rỡ.

Thành phố này ban đêm điềm tĩnh mà xinh đẹp, như cô gái thẹn thùng đứng cạnh cây liễu ven sông. Gió thổi làm cành liễu mãnh khẽ vung nhẹ, cô gái lại e lệ nở nụ cười, yên lặng không nói gì. Những ngọn đèn sáng như từng hạt ngọc châu rơi rớt, xe cộ chạy nhanh qua mang theo ánh sáng màu cam chợt lóe rồi mất đi, sau đó không chút vết tích.

Tiếu Văn Nhung quyết định hộ tống Liễu Tranh về nhà, bằng không cho dù như thế nào cũng không yên lòng. Trời biết tiểu ngu ngốc này ở trong vòng ba trăm thước trên đường có xảy tình huống nào xảy ra không.

Liễu Tranh thực cảm kích nhìn hắn, giống như đang nhìn một con chó lớn uy phong trung thành bảo hộ chủ. Tiếu Văn Nhung bị ý nghĩ của mình làm toàn thân nổi cả da gà, nhanh chóng lắc đầu, đi theo Liễu Tranh về phía trước.

Gió vào cuối xuân thổi tới trên người có chút tình cảm ấm áp, như bàn tay của mẹ, thoải mái, thật dịu dàng. Liễu Tranh nhún nhún nhảy nhảy đi về phía trước, Tiểu Văn Nhung bất đắc dĩ đi theo phía sau. Một người vô ưu tư lự, một người dở khóc dở cười.

Hai người dừng lại trước một tiểu khu xa hoa.

Liễu Tranh thật vui vẻ phất tay với hắn: “Chúng ta đến rồi!”

Tiếu Văn Nhung có một loại cảm khái rốt cuộc đã đi tới cuối cuộc hành trình dài dằng dặc, hắn rộng lượng phất tay với tiểu ngu ngốc, “Được, tôi trở về, cậu chú ý thang lầu.”

Liễu Tranh đột nhiên đi tới giữ chặt hắn, lộ ra biểu tình lấy lòng, “Đã đến đây rồi, cùng tôi lên lầu uống nước trái cây đi.”

Ai muốn cùng đồ ngu ngốc như cậu uống nước trái cây a! Tiếu Văn Nhung khinh thường bĩu môi, nhưng mà vẫn bị Liễu Tranh lôi đi.

Trang trí trong phòng Liễu Tranh giống như từ trong truyện thiếu nhi đi ra.

Khóe miệng Tiếu Văn Nhung run rẩy nhìn viền khăn phủ giường, những khung dây leo cùng với thú nhồi bông chất trong tủ quần áo,này, này thật là phòng học của một nam sinh trung học sao?! Liễu Tranh có chút ngượng ngùng cười cười,“Ngô, mẹ làm cho tôi, tôi cũng không muốn như vậy.” Tiếu Văn Nhung lúc này mới chịu thu hồi ánh mắt hèn mọn, tiếp nhậm ly nước hoa qua Liễu Tranh đưa qua.

Cũng là tạo hình phim hoạt hình đầy cường điệu, trên miệng chén còn có một con cá heo nhỏ nằm sấp, cái đuôi vui sướng vểnh lên thật cao. Tiếu Văn Nhưng lần nữa bị sợ hãi, căn bản không có dũng khí uống vào miệng.

Liễu Tranh cắn cắn ngón tay, do dự lâu mới nói:“Ngô…… Này, cũng là mẹ mua.”

Tiếu Văn Nhung bất đắc dĩ nhắm mắt lại, cố gắng xem nhẹ cái loại cảm giác quỷ dị này, mạnh mẽ trút mấy ngụm nước trái cây vào miệng.

Nếu để cho người ta nhìn thấy nam sinh cao lớn uy vũ như hắn dùng dùng ly có con cá heo nhỏ uống nước trái cây ngọt thì không phải sẽ bị chê cười cho đến chết sao. Tiếu Văn Nhưng quyết định chuyện hôm nay cả đời này cũng không nhắc tới với bất luận người nào, nhà của tiểu ngu ngốc quả thật là không gian biến dị khác, tập kích bất ngờ không kịp chuẩn bị.

“Đương đương đương –“ kim đồng hồ chỉ tám giờ tối.

Khoảng không trong nhà trống rỗng, gian nhà to như vậy chỉ có phòng Liễu Tranh lộ ra ngọn đèn, chiếu sáng lên cửa tạo thành ảnh một quả trứng nhỏ.

Tiếu Văn Nhung cảm thấy kỳ quái, “Ba mẹ của cậu đâu? Tại sao bây giờ vẫn chưa về?”

Liễu Tranh bắt đầu đùa nghịch với đồ chơi trong tay, tự nhiên mà trả lời: “Bọn họ sẽ không về đâu, chúng ta xem tivi một lát đi.”

“Sẽ không trở về?” Tiếu Văn Nhung có chút hoang mang,“Có ý tứ gì?”

Liễu Tranh tiếp tục đùa giỡn món đồ chơi trong tay, toàn bộ tâm tư dường như đều tập trung chọt chọt chỗ bé gấu mềm, “Thời gian này họ chắc đang ở trên phi cơ, một tháng có thể trở về hai ba lần thôi.”

Tiếu Văn Nhung nghe vậy sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tranh. Trên khuôn mặt kia không có bi thương, không có khổ sở, không có ẫn nhẫn, không có bất kỳ biểu tình gì.

Nếu nói không có biểu tình gì, không bằng nói trống rỗng. Xinh đẹp, nhưng mà mặt lại trống rỗng như một búp bê sứ.

Tiếu Văn Nhung đột nhiên thấy đau lòng.

Không biết tại sao lại thấy đau lòng. Ngay cả chính hắn cũng có chút buồn bực.

Tiểu ngu ngốc ngơ ngác, ngượng ngùng, quy củ, đều đem chuyện đơn giản khiến cho hỏng bét kia hình như chưa từng xuất hiện qua, chỉ là cậu ta nhất thời bị lạc mới xuất hiện ảo tưởng. Chân chính tồn tại, chính là Liễu Tranh xinh đẹp, trống rỗng, ngoan ngoãn không như người bình thường.

Ý tưởng này khiến cho toàn thân Tiếu Văn Nhung chợt rét run, sợ hãi chưa từng có mạnh mẽ quét qua từng góc cơ thể, mất mát thật lớn ép tới nỗi hắn không dám ngẩng đầu. Giống như vừa ngẩng đầu lên, thế giới sẽ không hề dự đoán được chợt sụp đổ, cái người ngu ngốc Liễu Tranh như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau hắn kia sẽ không còn tồn tại nữa.

“Đến nhà của tôi ở đi.”

“A?” Liễu Tranh sợ tới mức nhẹ buông tay, bé gấu mềm mại rơi trên mặt đất.

Tiếu Văn Nhung khẽ cắn môi, thật sự nói không nên lời loại câu nói như thế này “Ở cùng với tôi, tôi sẽ chăm sóc cậu!”, cho nên chỉ có thể rống với tiểu ngu ngốc: “Cậu căn bản chính là vũ khí hạt nhân, ở một mình sẽ hủy diệt địa cầu!”

Liễu Tranh bị dọa lại muốn rơi nước mắt, chỉ phải đáng thương hề hề thu nhập một ít nhu yếu phẩm, thật cẩn thận theo sau Tiếu Văn Nhung về nhà, vì hòa bình thế giới, vì địa cầu không bị hủy diệt.

Tiếu Văn Nhung thay Liễu Tranh dọn một căn phòng, sắp xếp chăn bông mềm cùng gối ôm, hơn nữa còn đêm đèn ngủ phòng mình cho cậu dùng. Bằng không buổi tối không biết tiểu ngu ngốc rời giường đi phòng vệ sinh sẽ phát sinh tình trạng gì.

Liễu Tranh có chút mắc cỡ, có chút tò mò, bị Tiếu Văn Nhung kéo đến khắp nơi trong nhà tham quan, ghi nhớ vị trí phòng bếp cùng phòng tắm rửa mặt. Tiếu Văn Nhưng lấy ra hai hủ sữa chua từ trong tủ lạnh, sau đó hai người vừa uống vừa ngồi trên ghế xem tivi. Hai tay Liễu Tranh đặt trên bình nhựa, cái miệng nhỏ hút từng ngụm uống, rất là ngoan ngoãn, Tiếu Văn Nhung nghĩ thật ra nếu có một em trai như vậy cũng không tệ.

Tuy rằng ngơ ngác, nhưng mà nghe lời, không ầm ĩ không nháo, ngu ngốc đến đáng yêu, mỗi người đều thích đứa nhỏ như vậy.

Lúc sắp ngủ, Liễu Tranh cầm kem đánh răng đi đánh răng. Tiếu Văn Nhung nhìn bàn chải cùng ly súc miệng hình phim hoạt hình thì lần nữa bị dọa sợ, nhưng mà đôi mắt bộ dáng Liễu Tranh mở to đôi mắt to, miệng đầy bọt, ngô, thật đúng là…khiến người ta yêu thương.

Ngươi nghĩ vớ vẩn cái gì vậy a! Tiếu Văn Nhung ở trong lòng khinh bỉ bản thân một trăm lần, cố gắng đem mắt dời đi, hung hăng đem bàn hải đánh răng chà xát thật vang, giống như như vậy có thể phân tán lực chú ý, không nhìn tới tiểu ngu ngốc kia nữa.

Liễu Tranh tẩy sạch sẽ cơ thể, sau đó đăng đăng đăng chạy về phòng, nhanh chóng đổi lại đồ ngủ, đem thú nhồi bông nhét vào trong chăn, chuản bị trên giường. Tiếu Văn Nhung vừa mới từ phòng rửa mặt đi ra, thấy Liễu Tranh mặc áo ngủ bé nhỏ màu lam nhạt, đám mây kẹo bông trắng phối hợp với lớp lông mềm mại bộ đồ của bé thỏ, đáng yêu đến tàn bạo.

Tiếu Văn Nhung, thật không chịu thua kém, mặt đỏ.

Người khởi xướng Liễu Tranh hồn nhiên không phát hiện, biểu tình trên mặt vô tội muốn chết, hơn nữa còn chuẩn bị chụp nón ngủ có hai cái tai thỏ lên. Tiếu Văn Nhung đỏ bừng mặt rống to: “Cậu, cậu ngừng tay cho tôi!”

Liễu Tranh ủy khuất dừng lại, không hiểu rõ mà nhìn người con trai hô hấp dồn dập trước mặt.

Tiếu Văn Nhung cảm thấy thật mất mặt.

Tiểu ngu ngốc này, đại khái trời sinh là khắc tinh của hắn đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK