Đích nữ của phủ Tuyên Bình Hầu, Thẩm Tụ.
Kiếp trước lúc Tạ Trọng Lâu đưa nàng về phủ, ta từng dựa ở cửa nhìn hai người họ.
Ngày đó đúng độ xuân sắc, trời quang mây trắng, hai người thúc ngựa chạy qua, cùng mặc một bộ hồng y rực rỡ.
Đứng xa nhìn lại quả thực là một đôi bích nhân.
Hạ nhân trong phủ tướng quân âm thầm nghị luận, có người nói Thẩm Tụ giả dạng thành tiểu binh lén lút chạy tới chiến trường, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc đã cứu mạng Tạ Trọng Lâu, hắn cũng bởi vậy mà đối với nàng tình sâu như biển.
Bọn họ còn nói lúc còn ở kinh thành Tạ Trọng Lâu đã quen biết với Thẩm Tụ rồi, mới gặp gỡ đúng kiểu không đánh thì không quen, dần dà về sau lại trở thành một đôi hoan hỉ oan gia.
Còn có người nói trước đây tính cách Thẩm Tụ trầm tĩnh kiệm lời, nhưng từ ba năm trước sau khi bệnh nặng một hồi thì giống như biến thành một người khác, ngoài miệng thường thường nói vài thứ không ai nghe hiểu.
Cũng chẳng biết thế nào, dường như những lời đó Tạ Trọng Lâu đều hiểu hết, không những thế bọn họ còn có thể cùng nhau trò truyện vui vẻ vô cùng.
Ta trơ mắt nhìn Thẩm Tụ xách làn váy chạy chậm tới, không để ý ta đứng đó, đi thắng tới bên cạnh Tạ Trọng Lâu cười tủm tỉm chào: "Tạ tiểu tướng quân, đã lâu không gặp."
Tạ Trọng Lâu giật mình, cúi đầu nhìn nàng một chốc mới nhướng mày nói: "Là ngươi?"
...
Tâm trạng của ta bỗng dưng buồn bã cực độ, không muốn nghe tiếp câu chuyện của hai người họ, kéo cánh tay của mẫu thân xoay người liền đi.
Nhưng vừa bước vào đại điện thì Tạ Trọng Lâu đã đuổi tới sau lưng ta.
Hắn đứng đó nhếch môi cười với ta: "Chiêu Chiêu, ta đứng ở chỗ này rồi nàng còn muốn đi đâu tìm rể hiền khác?"
Ta tức giận đến nỗi xoắn chặt khăn tay, nhưng gia giáo lại khiến ta không thể làm ra hành động thất lễ nào.
Không biết làm gì hơn là hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Tụ đang bước vào cửa ở sau lưng hắn.
"Người trong lòng của người đã xuất hiện, cần gì phải tới dây dưa với ta?"
Tạ Trọng Lâu sững sờ hồi lâu: "Trừ nàng ra ta còn có người trong lòng nào nữa hả?"
Thẩm Tụ đứng sau lưng hắn, nghe vậy hai mắt hơi nhíu nhưng vẫn mỉm cười ngồi xuống.
Nhưng chờ đến khi ta và mẫu thân ngồi vào bàn, hành lễ với hoàng thượng và thái hậu xong thì gã sai vặt Xuân Yên của Tạ Trọng Lâu đang ngồi đối diện lại lặng lẽ đưa cho ta một tờ giấy.
Vừa mở ra đã thấy trên giấy viết vài câu:
"Nếu như người nàng nói là đích nữ của phủ Tuyên Bình Hầu thì ta và nàng ta chỉ mới có duyên gặp một lần. Lúc ở cửa hàng binh khí nàng ta nhất quyết đòi mua ám khí ta định chế, lại còn vung tay đánh nhau với ta. Sau đó thấy đánh không lại mới vội vã báo thân phận, miệng nói ta bắt nạt nàng một nữ nhân chân yếu tay mềm. Ta phiền không chịu nổi mới để nàng ta cầm luôn vũ khí đi. Khi nãy ở trước cửa cung là nàng ta tới cảm tạ ta."
Thì ra bọn họ quen nhau như vậy.
Ta cầm tờ giấy kia có trong chốc lát hoảng hốt.
Kiếp trước sau khi thành thân ta đã từng hỏi Tạ Trọng Lâu rốt cuộc quen biết Thẩm Tụ như thế nào.
Mà mỗi khi bị ta hỏi như vậy hắn sẽ nhìn ta một cách khinh miệt rồi cười nhạt:
"Ngươi muốn biết những thứ này? Làm gì? Muốn học dáng vẻ của A Tụ lấy lòng ta hay sao?
"Lục đại tiểu thư, ngươi xứng sao?"
2
5
Về sau hắn bắt đầu đưa Thẩm Tụ ra vào phủ tướng quân một cách quang minh chính đại.
Ngày ấy được hôm trời có tuyết rơi, ta cầm lò sưởi trên tay dựa bên cửa sổ, nhìn bọn họ đứng trên nền tuyết đắp một đống tuyết hình thù kỳ lạ.
Thẩm Tụ nắm vạt áo của Tạ Trọng Lâu, trên mặt là nụ cười hài lòng: "Trước khi tới đây không thể nhìn thấy Băng Đôn Đôn, hiện tại tự mình đắp một cái cũng xem là được như ước nguyện."
Dù sao ta vẫn luôn không hiểu được những câu chuyện của bọn họ.
Tạ Trọng Lâu vốn đang nhìn Thẩm Tụ một cách cưng chiều, đưa mắt nhìn thấy ta đứng trước cửa sổ thì vẻ mặt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.
Hắn kéo Thẩm Tụ ra sau lưng, che kín thân hình nàng rồi mới nhìn ta cười nhạt:
"Lục đại tiểu thư thế nhưng còn có thói quen nghe trộm người khác nói chuyện? Hay đây là gia giáo của Lục gia mấy người?"
1
Loại khinh mạn này ta đã nhìn quen từ lâu, dù sao cũng là chính mình cầu gả đến, nhưng ta mảy may không chấp nhận hắn được phép nói xấu cha mẹ ta.
Vì thế ta ném lò sưởi trên tay xuống, thản nhiên thẳng lưng từng bước từng bước đi qua.
"So ra thì đúng là kém hơn gia giáo của Tạ phủ, hôn ước nhiều năm nói hủy là hủy, Tạ tướng quân ở trong triều là người mà bên ngoài gọi là trung thần tướng giỏi, về phủ lại tùy ý làm nhục thê tử."
Ta nghiêng đầu nhìn Thẩm Tụ, khóe môi cong cong:
"Càng không thể nào so được với gia giáo của phủ Tuyên Bình Hầu, thân là đích nữ lại không có chút liêm sỉ nào, tùy tiện ra vào phủ đệ của nam nhân đã có thê tử, ở trong phủ lén lút qua lại, âm thầm tư thông---"
Còn chưa nói xong Tạ Trọng Lâu đã giơ tay cho ta một bạt tai.
"Phu thê?" Hắn nhìn chằm chằm ta một cách lạnh lùng, "Lục đại tiểu thư, ngươi cho rằng mấy thứ phong kiến lễ giáo này có thể vấy khốn chúng ta nửa phần? Ngày mai ta sẽ bẩm báo thánh thượng viết thư bỏ vợ, cưới A Tụ về phủ làm phu nhân!"
...
Lấy lại tinh thần từ cơn sóng kí ức của kiếp trước, ta mới phát hiện tờ giấy trong tay đã bị ta vò nát nhăn nheo.
Tạ Trọng Lâu ngồi ở đối diện vẫn nhìn ta không chớp mắt.
Cặp mắt kia có ánh sáng, trong mắt phảng phất hội tụ sao trời lay động. Mỗi khi hắn nhìn ta đều khiến ta cảm thấy hắn yêu ta sâu nặng vô cùng.
Nhưng trí nhớ của kiếp trước rõ ràng nói với ta, những cảm giác đó đều là sai lầm.
Cúi đầu nhìn mới thấy trên giấy còn có một câu: "Nàng để ý chuyện của nàng ta như vậy là ghen rồi đúng không?"
Ta cười khẩy một tiếng, cầm lấy giấy bút được chuẩn bị để viết thơ từ trên bàn, động bút viết:
"Không cần Tạ tướng quân lo lắng, chẳng qua hôn ước của chúng ta đã hủy, ta thấy thẹn trong lòng, nhìn ngươi tìm được ý trung nhân khác mới thấy hân hoan thay ngươi mà thôi."
Viết xong ta sai Xuân Yên mang tờ giấy về.
Tạ Trọng Lây đọc xong sắc mặt tối sầm lại, cầm bút viết tiếp: "Lục Chiêu Ý, ta không cho phép nàng hân hoan! Ta và họ Thẩm kia không có bất cứ quan hệ gì!"
"Không liên quan tới ta, Tạ tướng quân hãy nhớ hôn ước của ta và ngươi đã hủy, sau này gặp lại chẳng qua cũng là người dưng nước lã thôi."
"Thật không? Lục Chiêu Ý, nàng nói ta nghe cung yến hôm nay nàng nhìn trúng ai để ta đi xin phép được lĩnh giáo một hai chiêu? Cũng không thể để nàng tìm phu quân mới, nhưng chỗ nào cũng không sánh bằng người cũ là ta đây đúng không?"
Thấy tờ giấy này ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, Tạ Trọng Lâu ngồi đó khó nén tươi cười.
Ta đang định nâng bút hồi âm thì mới thấy Xuân Yên đang nhìn ta bằng vẻ mặt đau khổ:
"Lục cô nương, ngài thông cảm cho tiểu nhân với, nếu có chuyện muốn nói không bằng sau khi kết thúc cung yến ngài tự mình tới nói với tướng quân đi. Nãy giờ ta chạy tới chạy lui mệt muốn chết là chuyện nhỏ, nhưng hoàng thượng với thái hậu ngồi bên trên đều đang nhìn chăm chằm kìa."
Ngẩng đầu nhìn quả nhiên thấy được Thái hậu đang ngồi ở tòa cao phía trên nhìn ta và Tạ Trọng Lâu đầy hứng thú, quay đầu nói với hoàng thượng:
"Người nhìn hai đứa nhỏ này kìa, rõ ràng tự đến tìm ai gia thỉnh chỉ từ hôn, hủy hôn rồi lại ở cung yến trước mặt bao nhiêu con mắt bút mực đưa tình, đây là muốn làm gì?"
Ánh mắt Hoàng thượng lướt qua gương mặt của Tạ Trọng Lâu, cười nhạt nói: "Mẫu hậu không hiểu, có lẽ là tình nhân chơi đùa với nhau thôi."
Trên môi hắn tuy vẫn cười chúm chím nhưng ta lại có thể bắt được một chút kiêng kỵ khó có thể phát giác từ đôi mắt sâu không thấy đáy của người nọ.
Trong lòng không tránh được lo âu.
Xem ra Hoàng thượng quả nhiên không muốn ta thành hôn với Tạ Trọng Lâu.
6
Cung yến linh đình, vừa nâng ly quá ba chén thì thấy Thẩm Tụ bỗng nhiên đứng dậy nói mình có một điệu múa kiếm muốn hiến cho Hoàng thượng và Thái hậu.
Hoàng thượng lúc này mới ngẩng đầu, vô cùng hứng thú nhìn nàng một cái rồi mới lơ đãng nói một chữ: "Chuẩn."
"Thần nữ có nghiên cứu chút ít về kiếm thuật nhưng dù sao năng lực cũng hữu hạn."
Nàng cười dịu dàng nói xong, ánh mắt nhìn quanh một vòng rồi mới rơi xuống người ta.
"Đã sớm nghe nói Lục cô nương của phủ Thái phó có tài đánh đàn cao siêu, không biết A Tụ có thể có vinh hạnh thỉnh cô nương đàn một khúc, cùng kiếm của ta múa một lần?"
Hai chữ "A Tụ" này làm trán ta nhăn lại, lời từ chối sắp thốt ra khỏi miệng thì Tạ Trọng Lâu đã đoạt trước một bước nói:
"Ngươi muốn múa kiếm, trong cung tất nhiên sẽ có nhạc sư phối hợp, bây giờ đứng đây sai bảo người khác như thế là coi hoàng cung trở thành phủ Tuyên Bình Hầu nhà ngươi rồi à?"
Một tội này quy kết lên người thì ngay cả khi vẻ mặt Thẩm Tụ đã xấu hổ tột cùng cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể lườm ta một cái rồi bắt đầu cùng nhạc sư múa kiếm.
Tạ Trọng Lâu thế nhưng bênh vực ta trước mặt Thẩm Tụ?
Ta ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào hắn, trí nhớ kiếp trước cùng với hiện thực ở kiếp này gặp nhau rồi đan xen kín kẽ trong đầu ta, trộn thành một đống hỗn loạn.
Thẩm Tụ tập võ từ nhỏ, múa kiếm đương nhiên rất đẹp, thậm chí kiếp trước Tạ Trọng Lâu cũng rất hay mang chuyện này ra để nhục nhã ta.
Mà hôm nay khi ánh mắt của tất cả mọi người ngồi trong đại điện đều bị bóng dáng của Thẩm Tụ hấp dẫn, lại chỉ có hắn ngồi ở đối diện nhìn ta chăm chú không nỡ chớp mắt.
Tình ý trong mắt người nọ quá mức nhiệt liệt chân thành, dường như là một ngọn lửa cháy hừng hực lan về phía ta.
Nhưng hồi ức lạnh lẽo lại như nước mưa đổ xuống, tất cả những thứ này sắp khiến cả người ta xé thành hai nửa.
Tay ta run rẩy suýt chút nữa không cầm vững chén rượu trong tay.
Tạ Trọng Lâu cau mày, đột nhiên đứng lên.
Trùng hợp là lúc này Thẩm Tụ cũng kết thúc bài múa kiếm, nàng ta hành lễ với hoàng thượng và thái hậu xong liền nhìn về phía Tạ Trọng Lâu bằng một ánh mắt yêu kiều.
Tạ Trọng Lâu chẳng hề để ý đến Thẩm Tụ, hắn khom lưng thỉnh tội với hoàng thượng rồi sau đó đó đi tới bên cạnh ta.
Trước mặt bao người hắn chống mặt bàn cúi người nhìn ta.
"Chiêu Chiêu."
Giọng nói trong vắt vang lên bên tai, hơi thở ấm áp vờn quanh người.
"Nếu trong người nàng khó chịu thì ta đưa nàng về phủ trước."
Thái hậu ngồi ở trên nghe hắn nói vậy liền vội vàng:
"Đã như vậy thì Trọng Lâu đưa Chiêu Ý về phủ Thái phó trước đi. Mới vừa rồi ta cũng nghe đứa nhỏ này mấy hôm trước vừa qua một cơn bệnh, bây giờ còn chưa khỏi hẳn, Kim ma ma, truyền ý chỉ của ai gia khiến Tô thái y đi cùng đi."
Trước mắt có một đám sương mù lấm tấm điểm sáng bay loạn xạ, ta ngửa đầu nhìn Tạ Trọng Lâu, cắn môi rồi bật thốt ra một câu: "Tại sao?"
"...Sao cái gì?"
"Tại sao tình cảm của con người lại có thể biến đổi liên tục như vậy?"
Không biết vì sao sương mù trước mặt ta chồng chất đến nỗi chẳng thấy rõ mặt Tạ Trọng Lâu đâu, ta hoảng hốt nhón người tới gần hơn.
Thân thể bỗng trở nên nhẹ nhàng.
Lúc mùi hương thanh trúc mát lạnh quen thuộc truyền đến ta mới phản ứng kịp.
Hắn ôm ta vào lòng.
"Ta Trọng Lâu..." Giọng ta run rẩy, "Ngươi làm như vậy rất thất lễ..."
"Ôm chặt ta, không được nói nữa."
Thanh âm của hắn có chút kiệt ngạo bất thuần, "Nếu không ta có thể càng thất lễ hơn, Lục Chiêu Ý, nếu nàng muốn biết thì cứ thử xem."
Ta im bặt không dám nói thêm.
Lúc thái y tới bắt mạch Tạ Trọng Lâu đứng chờ ở một bên, nhìn ta bằng ánh mắt chuyên chú.
"Bệnh của Lục tiểu thư hẳn là do ưu tư quá độ thành ra sốt cao, ta viết một toa thuốc, đi bốc mấy phần, uống vài ngày rồi ta sẽ tới bắt mạch lại."
Tô thái y dẫn Tiểu Chức đi bốc thuốc, sương mù trước mặt dần dần tản ra, cuối cùng ta mới thấy rõ mặt mày của Tạ Trọng Lâu.
Trán của hắn có một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt sáng rực tràn ngập tinh thần, nhưng lúc nhìn về phía ta lông mày lại nhíu lại.
"Ưu tư quá nặng..."
Tạ Trọng Lâu đỡ thành giường chậm rãi cúi người xuống: "Lục Chiêu Ý, rốt cuộc nàng ưu tư việc gì?"
Hắn mặc một bộ hồng y chiếu vào đáy mắt của ta, giống như một ngọn lửa thiêu đốt mạnh mẽ sáng rực.
Ta ưu tư việc gì?
Tất cả ưu tư của ta đều liên quan tới hắn, cùng với đó là những mảng màu kỳ lạ của kiếp trước và kiếp này, sao ta có thể nói cho hắn biết.
Thấy ta không trả lời, hắn sáp lại càng ngày càng gần, ánh mắt nghiêm túc kèm theo chút dò xét:
"Hoặc là...lý do nàng quyết tâm từ hôn với ta đến cùng là vì cái gì?"