Có lẽ ta điên mất rồi, bỗng nhiên chạy tới nói với a tỷ: "Cái tên Tiều Tam đó ấy, tuy là thủ lĩnh của đám du côn nhưng mà cha nói hắn có tình có nghĩa, tuổi tác mới chừng hai mươi, nhìn cũng tạm được, miễn cưỡng coi là một người không tệ lắm, a tỷ thật sự không muốn cân nhắc sao?"
Kết quả đã có thể tưởng tượng trước rồi, tỷ tỷ sờ đầu ta cười một tiếng: "Ta và hắn không phù hợp."
Ta muốn nói lại thôi, thực ra vô cùng muốn nói với tỷ ấy là tỷ và An Hoài Cẩn cũng không phù hợp.
Tất nhiên cha ta sẽ không đồng ý, ông ấy hay nói mình ăn muối còn nhiều hơn hai tỷ muội chúng ta ăn cơm, huống chi cha ta cố chấp như vậy.
A tỷ lớn hơn ta năm tuổi, là một người dịu dàng nhưng rất có chủ kiến.
Ta không biết tỷ ấy tính xử lý thế nào, buồn rầu một hồi không giải quyết được nên ta cũng chẳng để ý đến chuyện này nữa.
Bởi vì khi ấy tuổi tác ta không lớn, chưa biết tình yêu là gì, càng không biết tình yêu nam nữ chính là chuyện khó nói nhất dưới gầm trời này.
Lúc ấy ta đã nghĩ, nếu tỷ tỷ thích người đọc sách, trên trấn lại có nhiều người đọc sách như vậy, nói cha nhìn xem rồi tìm người tốt hơn là được.
Trước mắt ta có chuyện càng gấp gáp hơn để ưu phiền, ngày mai thầy Lý lại kiểm tra tứ thư ngũ kinh, ai không thuộc sẽ bị thước đánh vào tay, tan học xong ta còn hẹn Ngụy Đông Hà cùng đi lên núi lấy trứng chim, gần đây Tào Béo và tên thư đồng gầy còm của hắn cứ thích lén lút theo dõi chúng ta, ta nhất định phải trêu ngược lại bọn họ mới được....
8
Năm mới đang đến gần, Tôn Đại Quý chuẩn bị một đống quà cáp để tặng lễ, tặng cho Triệu Huyện lệnh xong lại tặng cho Trần viên ngoại, tặng cho Trần viên ngoại xong lại tặng cho Tào viên ngoại....
Chẳng những thế còn chuẩn bị tặng cho Tiều Gia Nam nguyên một xe đầy các loại thóc gạo, dầu mỡ, chất thành từng túi khiêng lên.
Ta biết ngay, cha ta còn chưa hết hy vọng muốn gả tỷ tỷ cho Tiều Gia Nam.
Quả nhiên ông ấy nói với ta: "Phần này của Tiều Tam lát nữa con với người làm của tiệm mang đi tặng, tiện thể nói xin lỗi với người ta luôn."
"Xin lỗi gì cơ? Con không chấp nhận lời xin lỗi của hắn."
"...Bảo con đi xin lỗi người ta! Lần trước con kiện hắn lên nha môn, hôm nay phải xin lỗi cho đàng hoàng vào."
"Sao không bảo hắn xin lỗi con! Hắn còn nói hắn là cha con kia kìa!"
"...Sau này tỷ tỷ con gả cho hắn, hắn chính là anh rể của con, huynh trưởng như cha, nói cũng không sai."
"Ông trời ơi, Tôn Đại Quý ngay cả mặt mũi ngài cũng cần à!"
"Người làm ăn cần mặt mũi làm gì, không phải con nói muốn thừa kế tiệm gạo nhà chúng ta sao, co được giãn được, dùng nghĩa ứng xử mới có thể đón tài bát phương biết không?"
"Hừ, đừng dùng chiêu này với con, dù thế nào con cũng không đi đâu."
"Cha cho con tiền."
"Hừ, đừng dùng chiêu này với con, quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*....Cha có thể cho bao nhiêu?"
[*quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: người quân tử coi trọng của cải nhưng không thể tùy tiện nhận của cải khi chưa biết được nguồn gốc và mục đích của nó.]
Nửa canh giờ sau ta và người làm của tiệm đứng trước một căn nhà ở thành đông ngoại ô.
Cá nhân ta cho rằng loại người như Tiều Gia Nam này, thanh danh vang dội, tiền vàng đầy túi thì mua nhà cửa đẹp đẽ kiểu gì chẳng được, chẳng hiểu sao lại thích ở ngoại ô hẻo lánh hoang vu thế này.
Sân nhà hắn rất lớn, có mấy gian phòng cũ mới sửa sang lại, chủ nhân căn nhà thì đang ngồi thảnh thơi uống trà dưới hiên.
Đang đúng dịp cuối năm, tiết trời se lạnh, thoạt nhìn qua dãy núi bị sương mù bao phủ, hơi lạnh gợn sóng, xám xịt như một bức tranh thủy mặc ảm đạm.
Tiều Gia Nam sưởi ấm bên than hồng, canh sôi lửa vừa đỏ, thưởng trà như uống rượu, chiếc áo xanh trên người xem như là điểm xuyết duy nhất trong bức tranh này.
Hai người làm trong tiệm khuân đồ từ trên xe xuống, há miệng ngậm miệng đều là một câu Tam gia hai câu Tam gia, tâm trạng háo hức vô cùng.
Dáng người của Tiều Gia Nam cao lớn vững chãi, đứng dưới mái hiên nhìn ta với bộ dạng lười biếng: "Lạnh không? Có muốn uống một chén trà nóng?"
Muốn, tất nhiên là muốn, ta sắp rét lạnh đến ch ảy nước mũi rồi đây.
Nhanh chân bước tới, ta không khách khí ngồi xổm bên cạnh lò than hồng để sưởi ấm, tiện thể rót một chén trà nóng cho mình.
Trà nóng ấm bụng, uống hết một chén cả người đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Thoải mái xong đôi mắt ta liền bắt đầu nhìn loạn bốn xung quanh, chỉ vào cửa nói: "Cửa chính nhà ngươi là hai tấm ván gỗ nứt này hả?"
"Thì sao? Có ý kiến gì à?"
"Không có ý kiến gì, chỉ tò mò nửa đêm quả phụ gõ cửa là gõ như thế nào, cái này chắc là không gõ đúng không? Lấy chân đá một cái là cửa mở ngay."
"...Ta nhớ hình như em còn đang học tư thục, mười hai tuổi rồi?"
"Qua năm sau là mười ba."
"Ồ." Tiều Gia Nam nhướng mày, nhìn ta rồi cười cười.
Ta trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi cười cái gì?"
"Ta cười cái gì em cũng muốn quản? Tiểu cô nương ngang ngược nhất trần đời."
"Nhìn ngươi là biết không đánh ra được cái rắm thơm nào."
"Con gái con đứa nói chuyện như vậy lớn lên không gả ra ngoài được đâu."
"Ai cần người lo? Thật sự coi mình là anh rể của ta à? Đừng có nằm mơ."
"...."
Lời không hợp ý nói nửa câu cũng ngại phiền, thấy người làm gỡ xong hết đồ xuống rồi, ta hung hăng trừng mắt lườm Tiều Gia Nam một cái liền ngay lập tức lên xe đi về.
Ngay lúc xe vừa rời khỏi, ta nhìn thấy xe ngựa của nhà Tào viên ngoại đang ở phía đối diện đi tới, cuối cùng dừng lại trước căn nhà nằm ngay vùng ngoại ô kia.
Trên xe ngựa có một cô nương trẻ tuổi chậm rãi bước xuống, đúng là tỷ tỷ của Tào Béo, Tào Quỳnh Hoa.
Mặc dù Tào Béo là một tên béo lùn chắc nịch, nhưng mà tỷ tỷ Tào Quỳnh Hoa của hắn lại có khuôn mặt xinh xắn, dáng vẻ yểu điệu duyên dáng cực kỳ.
Nàng ấy được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, sửa sang lại váy áo rồi mới mang vẻ mặt tươi cười đi vào sân nhà Tiều Gia Nam.
Ta thấp thoáng thấy niệm tưởng của Tôn Đại Quý sắp bị ngâm nước nóng.
Không nghĩ tới thủ lĩnh của đám du côn này đúng thật là hàng bán chạy.
9
Đêm ba mươi, giao thừa, nên bỏ cũ đón mới.
Trấn Thanh Thạch nơi nơi đều là không khí náo nhiệt vui mừng, giăng đèn kết hoa, tiếng pháo nổ bên tai không dứt.
Đêm giao thừa ta và a tỷ thức đêm đón năm mới, Tôn Đại Quý cho chúng ta tiền mừng tuổi, ta ghét bỏ ông ấy cho ít quá nên cứ vây quanh ông ấy nhắc tới nhắc lui.
Mãi đến khi a tỷ nói muốn đưa ta đi thả đèn Khổng Minh ta mới hừ một tiếng bỏ qua cho Tôn Đại Quý.
Chúng ta thả đèn Khổng Minh trong sân, a tỷ từng học tư thục, chữ viết xinh đẹp tú lệ, tỷ ấy viết lên thân đèn ---[Thời thế thay đổi, thuận ý trường tồn.]
Ánh nến trong ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của tỷ tỷ, tỷ ấy ghé mắt nhìn ta, hỏi ta muốn viết cái gì.
Ta suy nghĩ một lúc mới nâng bút viết tám chữ ---[Tài lộc tám hướng, vào hết nhà ta.]
A tỷ sờ đầu ta trêu ghẹo nói: "Tiểu Xuân nhà ta sắp bị tiền chui vào mắt luôn rồi."
10
Tháng ba là sinh nhật của ta, mới sáng sớm Tôn Đại Quý đã tự mình xuống bếp, buộc vải yếm vào người, sôi sục ngất trời mà cán bột nấu nguyên một nồi mì.
Từ đồ ăn vặt đến mì cuộn được cán bằng tay, thêm canh gà béo ngậy và hai quả trứng vàng ươm khiến người ta nhìn vào đã thèm ch ảy nước miếng.
A tỷ vớt một cái đùi gà bỏ vào chén của ta, dặn ta ăn từ từ không cần vội vàng.
Tỷ ấy không biết hôm nay thầy Lý xin nghỉ phép, ta và Ngụy Đông Hà đã hẹn lên núi lấy trứng chim.
Không, nói chính xác hơn phải là đi lấy tổ ong mật mà chúng ta phát hiện trên cành cây vào lần trước lúc đi lấy trứng chim.
Chúng ta đã bàn là phải lấy tổ ong mật xuống trước khi Tào Béo phát hiện ra.
Nghĩ như vậy ta liền lau miệng qua loa, trong bát còn dư nửa cái đùi gà, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Sau lưng truyền đến tiếng la của Tôn Đại Quý: "Con nhóc này, còn chưa ăn xong mà chạy đi đâu đấy!"
11
Ngụy Đông Hà thật sự quá nhát gan, quá làm mất mặt người cha là đồ tể giết heo của hắn.
Ta bảo hắn leo cây đập tổ ong xuống trước, hắn ngồi trên cành cây do do dự dự sợ bị ong mật chích sưng mặt.
Cuối cùng ta không nhịn được đành phải leo lên cây, cầm cây gậy trúc trong tay hắn gõ đùng đùng đập cho tổ ong rơi xuống.
Tiếng ong kêu vù vù không dứt, hai chúng ta nằm sấp trên cành cây không dám nhúc nhích đợi chúng nó yên tĩnh lại.
Đúng lúc này ở sâu trong rừng loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.
Khoảng cách quá xa ta không nghe rõ, chỉ đứt quãng nghe được bọn họ đang nói cái gì mà Trấn Thanh Thạch, tiết thu phân năm ngoái bị Tiều Tam chơi một vố, lần này hắn nhất định phải chết....
Bọn họ còn nhắc tới một cái tên nghe quen tai---Lại lão gia.
Sợ là tất cả trẻ con ở Khai Châu khi còn bé đều giống như ta với Ngụy Đông Hà, nếu không nghe lời sẽ bị cha mẹ hù dọa ngay:
"Còn khóc nữa là Lại Văn Canh xuống núi bắt con bây giờ."
Thủ lĩnh trại thổ phỉ lớn nhất vùng Hắc Lĩnh, Lại Văn Canh. Người ta thường gọi hắn là Lại lão gia, kẻ tội ác chồng chất, thủ đoạn tàn nhẫn bậc nhất bấy giờ.
Sắc mặt của ta và Ngụy Đông Hà tái đi, rõ ràng mà ý thức được, thổ phỉ xuống núi.
12
Ta bị thổ phỉ bắt.
Ta và Ngụy Đông Hà chia làm hai đường, thương lượng với nhau đi đường nhỏ về thị trấn, tới nha môn báo cho Triệu Huyện lệnh biết.
Ai ngờ thổ phỉ trong rừng còn nhiều hơn so với tưởng tượng của ta, người nào cũng mặt mũi hung tợn, vẻ mặt hung ác.
Trời vừa tối, trong hang động trở nên tối tăm lạnh lẽo vô cùng, đống lửa vừa đốt đã bị dập tắt ngay lập tức.
Đám thổ phỉ xách đao đi rồi, tay chân ta bị trói lại sau lưng, trong miệng nhét mảnh vải, vặn vẹo trên mặt đất hồi lâu cũng không bò dậy được.
Ta khóc.
À, còn bị dọa tè ra quần.
Hôm đó là sinh nhật mười ba tuổi của ta, sáng sớm cha ta làm mì cuộn cán bột, ta còn nửa cái đùi gà chưa ăn xong, hối hận quá.
Không biết Ngụy Đông Hà có xuống núi bình an không, có kịp đi báo cho huyện lão gia không.
Không biết trên trấn thế nào rồi, cha và a tỷ không tìm thấy ta nhất định sẽ lo lắng.
13
Lúc trời rạng sáng nước mắt trên mặt ta còn chưa khô.
Lo lắng hãi hùng cả đêm, cuối cùng mới chờ được hai tên thổ phỉ quay lại xốc ta lên kéo ra bên ngoài.
Trên người bọn họ có mùi máu tanh rất nồng, đao trên tay có máu nhưng đều đã khô lại.
Ta bị kéo cũng không chịu đi, không ngừng kêu r3n.
Vẻ mặt của tên mặt thẹo hung hãn bắt đầu trở nên dữ tợn, gác thanh đao lên cổ ta: "Người trong thị trấn các người đều chết sạch rồi, ngươi cũng muốn chết luôn đúng không?"
"Nếu không phải trong trại thiếu nữ nhân thì ông đây đã làm thịt ngươi rồi!"
Bầy chim trong rừng bay tứ tán, ta bị bọn họ túm lấy kéo lê về phía trước.
Cũng không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên có một bóng dáng lướt qua trong rừng, ánh kiếm dưới mặt trời lóe lên chói mắt, thoáng qua liền biến mất.
"Người nào?" Mặt thẹo cảnh giác nói.
Vừa dứt tiếng, phía trước quả nhiên có một người đi ra, nhìn kỹ mới nhận ra đúng là Tiều Gia Nam.
Dáng người cao gầy, lưng eo đầy lực, mặt mày nhuốm sương lạnh, đôi môi mím chặt thản nhiên buông xuống. Khuôn mặt luôn có vẻ lười nhác uể oải giờ phút này ngập tràn sát ý, cặp mắt đen ngoan lệ tàn nhẫn thấm chút đỏ giống như đang rỉ máu tươi.
Trên người hắn có vết thương, quần áo chỗ bụng bị máu nhuộm đỏ, máu tung tóe trên mặt chiếu ra ngũ quan cứng rắn của hắn, kiếm trong tay xẹt qua mặt đất, giống như tu la đẫm máu bước ra từ địa ngục giết chóc.
"Tiều Tam? Ngươi còn chưa chết?" Mặt thẹo rất giật mình.
Hắn ta cũng chỉ ngạc nhiên được một lát vì Tiều Gia Nam vẫn như trước đây, xoay thanh kiếm trong tay rồi dùng tốc độ cực nhanh vung ra, hai ba phát đã chém hắn làm đôi.
Tên thổ phỉ còn lại cũng rất mau đã chết dưới kiếm của hắn.
Cuối cùng hắn dùng đôi tay đã nhuốm máu cởi trói cho ta, lấy khăn lau trong miệng ta xuống.
"Tiều Tam, Tiều Tam, sao ngay cả ngươi cũng bị thương rồi? Trên trấn bây giờ ra sao?"
Ta vừa khóc vừa hỏi hắn, chỉ cảm thấy cổ họng có vị ngọt tanh, mãi không thể nuốt trôi xuống bụng.
Hắn trầm mặc, không nói gì.
Vào ngày sinh nhật mười ba tuổi của ta, Trấn Thanh Thạch bị tàn sát, hơn một nửa người đã chết.
Khi đó ngay đúng thời điểm Thịnh Kinh đại loạn, nghe đồn Tứ hoàng tử sát cha thí huynh, cung biến đoạt quyền.
Bình Vương ở Yến Sơn phủ khởi nghĩa đầu tiên, quân phản loạn và giặc cỏ ở khắp nơi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, xây dựng vô số đội ngũ.
Thực ra thổ phỉ vùng Hắc Lĩnh ở Khai Châu nửa đêm tập kích Trấn Thanh Thạch, cũng không dành được bất cứ lợi ích gì.
Nhưng mà bọn họ lại thông đồng với quân Bọc Kiếm của khởi nghĩa Giang Tây, trong lúc nha dịch và binh lính của nha môn cùng với Tiều Tam chém giết bọn cướp thì quân Bọc Kiếm lại làm chim sẻ núp đằng sau, bắt đầu cướp bóc và tàn sát cả thị trấn.
Bọn họ muốn nhập kinh, chia một phần quyền thế thiên hạ.
Nhưng bọn họ không có tiền, vội vàng cần gấp quân nhu.
Quân phản loạn vào thành, bách tính trốn không kịp, cho nên bọn họ dùng danh nghĩa thổ phỉ, dùng giết chóc tàn phá Trấn Thanh Thạch.