Mục lục
Đầu Gấu Có Lão Công Là Học Bá Thì Sẽ Ra Sao?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì sự việc lúc nãy mà cả hai về nhà trễ, vừa về thì mẹ của họ đầy lo lắng hỏi

Thanh Thu:" sao hai đứa về trễ thế hả? Có biết ở đây mẹ lo lắm không?"- trách

Anh Thư:" À xảy ra chút chuyện nên tụi con về trễ thôi hì hì "- cười

Thanh Thu:" sao mấy đứa đầy vết thương thế này "- nhìn sơ qua thân hình cô và Thanh Thảo

Thanh Thảo:" Cứu người thôi mẹ, tụi con không sao hết"

Anh Thư:" Ừm tụi con lên thay đồ đây"

Mẹ cô gật đầu nhìn hai đứa đi lên lầu với mình đầy vết thương thì không khỏi đau lòng

Nếu cô được gia đình quan tâm bao nhiêu thì ở bên Vân Nguyệt lại khổ sở bây nhiêu

Vừa về tới căn nhà nhỏ, mở cửa vào không phải là lời hỏi thăm mà thay vào đó là tiếng mắng chửi, căn nhà bốc lên mùi thuốc lá kèm theo mùi rượu, thật khó chịu

Văn Sở:" Mày về rồi đó à tiền lương của m đâu đưa đây"- giọng tức giận

Vân Nguyệt:" không có bị cướp mất rồi"- thờ ơ

Văn Sở:" CÁI GÌ? MÀY GIỠN MẶT VỚI TAO ĐÓ HẢ!?"-quát tháo nàng, hắn cầm chai rượu còn đang uống gian dỡ của mình ném thẳng vào người Vân Nguyệt.

Chai rượu vỡ ra từng mảnh cứa vào da thịt của nàng nhưng nàng vẫn im lặng nhìn hắn như thể đã quá quen với điều này, nàng đứng chịu trận một lúc thì bỏ đi vào phòng...

Vừa vào phòng nàng khẽ khóa chốt lại rồi cởi bỏ quần áo ra đi đến tấm gương lớn trong phòng nhìn cơ thể đầy vết thương lớn nhỏ cũ mới có đủ, nàng khẽ thở dài,thầm nghĩ:"Nếu mình không được sinh ra thì tốt biết mấy hừ"- lại thở dài.Nàng trong lúc nhìn vết thương thì chợt nhớ đến lời dặn dò của Anh Thư, phải xử lý vết thương thôi

Nàng đi đến bên tủ lục lọi tìm thuốc bôi thì thấy nó đã hết rồi, chết thiệt chứ thôi kệ không cần cũng không sao, vậy là nàng cứ mặc kệ vết thương mà leo lên giường ngủ

- ------------------

Tại phòng của Anh Thư

Hiện cô đang làm bài tập cho ngày mai kế bên cô là đứa em đang than phiền về việc ngày mai phải kiểm tra 15' hóa.

Anh Thư:" em có bớt ồn ào không hả? chẳng phải người ngồi kế em là học sinh giỏi hóa kiêm luôn là người yêu của em luôn sao!?"

Thanh Thảo:"Ừ he em quên mất đi ngủ thôi "- em bỏ về phòng với tâm trạng vui vẻ

Anh Thư: " À mà quên ngày mai em ấy đi họp hội đồng với chị mất rồi"- quay thì thấy em nó đi mất rồi cô thầm thở dài" chết em nó rồi"

_________________________

❤️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK