Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng mẹ tôi cũng cảm thấy có gì đó không ổn."

Tiểu Đồng, con có cảm thấy cô Vương điên rồi không?"

Tôi cau mày.

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng mở cửa của người hàng xóm bên cạnh:"

Chuyện gì vậy, đêm khuya mà không cho người khác nghỉ ngơi?"

Hàng xóm bên cạnh là một thanh niên mới chuyển đến.

Tôi thấy chị Vương ngừng đập cửa.Đôi mắt chị từ từ di chuyển về phía phát ra giọng nói.

Sau đó, bóng dáng của chị Vương biến mất sau mắt mèo."

Này, chị có chuyện gì..."

Tôi nghe giọng thanh niên hỏi.

Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng hét chói tai phát ra từ phòng bên cạnh.

Mẹ tôi kinh hoàng nắm lấy tay tôi.

Bà ấy lo lắng.

Tất nhiên, tôi cũng vậy.

Sau đó là sự im lặng chết chóc.

Từ mắt mèo, tôi không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra ở phòng bên cạnh.

Khoảng vài phút sau, chị Vương lại xuất hiện sau mắt mèo.

Tay chị ấy dường như đang kéo một cái gì đó.Đó là một người đàn ông với mái tóc màu vàng nổi bật.

Là thanh niên nhà bên!

Tôi che miệng, tim đập loạn xạ, nhìn chằm chằm vào hành lang.

Xì xì......Đó là tiếng quần áo cọ xát với mặt đất.

Trên mặt đất có một vết máu dài.

Dường như nhận ra điều gì đó, khi đi ngang qua trước mặt tôi, chị Vương lại dừng lại.

Chị từ từ di chuyển về phía bên này một cách máy móc và quay đầu lại.

Tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống, mồ hôi ướt đẫm lưng vì căng thẳng.

Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa.

Chị Vương đã đi xa.

Vẻ mặt mẹ cũng hết sức khiếp sợ:"

Tiểu Đồng, Có chuyện gì xảy ra với cô Vương vậy?"

Tôi không trả lời mẹ.

Tôi cho mẹ xem các quy tắc trong group chủ sở hữu căn hộ.

Một số điều kỳ lạ ngoài lẽ thường đang xảy ra một cách lặng lẽ.Đột nhiên, mẹ tôi nắm lấy tay tôi một cách thô bạo.

Tay bà hơi run: "

Nghe đi, đó là tiếng gì?"

Môi tôi run lên hai lần.

Tôi cũng nghe thấy nó.

Có tiếng nhai rất nhỏ trong hành lang.

Như thể có ai đang nhấm nháp thứ gì đó.

Tôi nuốt khan.

Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu tôi.

Không... chắc là không đâu.

Chị Vương sao có thể ăn thịt người được?Đột nhiên, tiếng bước chân nặng nề lại vang lên.

Cánh cửa bị đập phá với một tiếng nổ lớn.

Chị Vương xuất hiện bên ngoài mắt mèo.

Chị ấy dường như đang cầm thứ gì đó trong tay, và đập nó vào cửa:"

Tiểu Đồng, chị nhìn thấy em... Chị sẽ không xin thuốc miễn phí, em xem chị đem một vật trao đổi với em đây."

Khóe miệng của chị Vương nhếch lên một cách kỳ lạ, trong miệng dính một ít thịt băm nhớp nháp có màu đỏ sẫm.

Mặt của tôi đã trở nên vô cùng khó coi.

Bởi vì thứ gọi là trao đổi mà chị Vương nói chính là đầu của người thanh niên bên cạnh mà chị đang cầm trên tay.Đầu anh ta bị xé toạc khi còn sống, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta đông cứng lại vào thời điểm đáng sợ nhất.

Mẹ tôi sợ đến mức lấy điện thoại gọi cảnh sát."

Tiểu Đồng, cảnh sát nói sẽ đến ngay, con đừng sợ.”

Mặt mẹ tôi tái nhợt như tờ giấy nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng nói những lời trấn an tôi.

Tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập.Đột nhiên, tiếng của anh Vương bên cạnh vang lên: “Em yêu, em mượn thuốc sao? Ra ngoài làm gì? ồn ào quá.”

Chị Vương vội quay đầu về hướng phát ra tiếng lách cách mở cửa."

Thuốc... tìm được rồi, hí hí, của anh đây."

Chị Vương nói đứt quãng, tiếng bước chân cuối cùng cũng biến mất ở phòng bên cạnh.

Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng lo lắng cho sự an toàn của anh Vương.Đúng lúc này, điện thoại di động của mẹ tôi reo lên.

Sau khi nghe điện thoại, biểu cảm trên mặt bà nhanh chóng trở nên khó tin:"

Sao lại như vậy, đồng chí cảnh sát, anh có nhầm lẫn gì không?"

Mẹ tôi lo lắng và vô tình bật loa lớn.

Tôi nghe cảnh sát nói với tâm trạng rất không tốt qua điện thoại: “Tôi nói rồi, cô đừng trêu chọc chúng tôi như vậy, chúng tôi đã đến nhà cô, hỏi cô có chuyện gì mà cô chỉ đứng đó và mỉm cười với chúng tôi.”"

Cô cười rất đáng sợ, được rồi, cô đừng làm thế nữa!”

Cuộc điện thoại đã bị gác máy.

Tôi và mẹ nhìn nhau, cả hai chúng tôi đều nhìn thấy nỗi sợ hãi sâu thẳm trong mắt đối phương.

Tôi rất ý thức rằng nơi đang ở bây giờ có thể không còn là thế giới thực nữa.

Toàn bộ chung cư của chúng tôi đã bị cô lập khỏi thế giới thực.

Lúc này, lại có tiếng gõ cửa:"

Xin chào, chúng tôi đến đây để phát thực phẩm, vui lòng mở cửa."

Một nhân viên mặc đồng phục trắng đứng bên ngoài.

Khi mẹ tôi định mở cửa, tôi ủ rũ lắc đầu với mẹ.

Bởi vì vừa rồi anh ta gõ cửa bốn lần.[Nhân viên của chúng tôi sẽ gõ cửa ba lần, nếu bạn nghe thấy tiếng gõ thứ tư, vui lòng không mở cửa]

“Mẹ, không được mở cửa, tiếng gõ không đúng, có bốn tiếng gõ!” Tôi thấp giọng nói."

Xin chào, vui lòng mở cửa và lấy thức ăn."

Giọng nói của nhân viên ngoài cửa dần trở nên mất kiên nhẫn.

Nhưng tôi kiên quyết không mở cửa."

Mở cửa!”"

Mở cửa, mở cửa, mở cửa!"

Giọng anh ta trở nên gay gắt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK