Quán của ta mở ở thành Đông, nơi đây không có tiệm bán giấy bút, vì vậy mỗi lần Tiêu lang muốn mua sách hoặc giấy bút đều phải cầm bạc của ta đến thành Tây để mua.
Đúng lúc hôm nay chàng cũng đến thành Tây mua sách vở giấy bút, ta bận việc ở quán không có thời gian đi cùng.
Đêm đã khuya, trong gian phòng trên tầng hai của quán ăn.
“Nhu Nhi, hai mươi ngày nữa là đến kì thi rồi, ngày mai ta muốn đến kinh đô.” Tiêu Ngọc Chử xoa đầu ta, dịu dàng nói.
“Ngày mai?” Ta vô cùng kinh ngạc, thông thường xuất phát từ huyện Giang Thành đến kinh đô dự thi nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày đã đến nơi, cho dù muốn sớm tìm được khách điếm ở gần trường thi, cũng chỉ cần đi trước mười ngày đã là dư dả thời gian rồi.
“Ừm.” Chàng cười, gật đầu với ta.
“Sao lại phải đi sớm như vậy? Chàng không đến kinh thành cùng những thí sinh đã từng quen biết trong huyện này sao?” Ta hỏi.
“Những người mà nàng nói, học thức của họ kém ta quá nhiều, ta không muốn nhập bọn với họ.” Chàng xua tay, có chút kiêu ngạo nói.
“Chà, Tiêu lang của ta thật thoát tục bất phàm nhỉ.” Nhìn nét mặt ngạo nghễ ngông cuồng kia, ta đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu.
“Cho dù chàng không muốn đi cùng bọn họ, qua mấy ngày nữa tự mình đi cũng được mà.” Ta kéo ống tay áo chàng, tỏ vẻ không nỡ, nói tiếp: “Gần đây những vụ án mất tích vẫn chưa phá được, chàng không sợ ta bị người khác bắt cóc mất sao?”
“Ta đương nhiên lo lắng cho Nhu Nhi rồi.” Chàng vân vê trâm cài trên tóc ta, nói: “Những ngày qua nàng đều bình an vô sự, quán của nàng lại cách nha môn gần như vậy, chỉ cần nàng không chạy lung tung…”
“Nhưng ta vẫn muốn chàng đi muộn hơn mấy ngày, nhiều nhất thì đến đó trước mười ngày là được rồi, còn tận hai mươi ngày chàng đã muốn đi, như vậy ta lại phải nhớ nhung chàng thêm mười ngày.” Ta nũng nịu nói.
“Nhu Nhi, nàng có điều không biết, kì thi này mặc dù chỉ có hai ngày, nhưng đến trước làm quen môi trường thi rất quan trọng. Chuyển đến sống gần trường thi sớm một chút, có thể dễ thích nghi hơn.”
Ta nghe xong liền nghiêm túc gật đầu.
Chàng lại nói: “Kinh thành là nơi nhân tài hội tụ, trao đổi tin tức càng nhiều, thỉnh thoàng còn có quan khảo thí cải trang thành thường dân để thăm dò mọi người, nếu như có thể để lại ấn tượng tốt đẹp, nói không chừng còn có thể gặp vận may.”
Ta nghe vậy lại chống cằm gật đầu đồng tình.
“Vậy chàng dự định ngày mai sẽ đi thật sao?”
“Ừm, hôm nay ta đến thành Tây mua giấy bút, nhân tiện cũng đã tìm được một cỗ xe ngựa tốt.” Chàng cầm lấy tay ta, vừa kiên định lại thâm tình nói: “Ta sẽ nhớ nàng.”
Ta cũng nắm chặt tay chàng, bịn rịn nói: “Chàng đến kinh thành cố gắng học hành chuẩn bị cho kì thi, đừng lo lắng cho ta.”
“Nhu Nhi, nếu lần này ta đỗ đạt, nhất định sẽ quay về cưới…”
Ta khẽ đưa tay bịt miệng chàng, không để chàng nói tiếp, bằng không đêm dài dằng dặc, không biết sẽ lại nói đến bao giờ.
“Nhu Nhi, ta muốn….”
“Đừng nghĩ nữa.” Nhìn nét mặt đầy khao khát kia, ta liền biết được suy nghĩ không đứng đắn của chàng, thế nên bèn nhéo má chàng một cái, khẽ nói: “Ngày mai ta tiễn chàng, ngủ đi.”
Ta nói chúc ngủ ngon với chàng, sau đó quay trở về phòng mình.
--------
Thành Đông có rất ít xe ngựa, cửa thành cũng nằm ở phía Tây, muốn ngồi xe đến kinh đô thì phải đi qua thành Tây trước.
Ngày hôm sau, ta thức dậy sớm hơn mọi ngày, chuẩn bị lương khô và lộ phí đi đường cho Tiêu lang.
Ta còn phải lo việc buôn bán, chỉ có thể quyến luyến chia tay chàng ở cửa quán, đưa mắt nhìn theo bóng chàng khuất dần nơi góc phố.
Tiêu lang chưa đi được mấy ngày, nghe nói huyện bên lại xảy ra thêm hai vụ mất tích nữa.
Đây đã là vụ thứ năm rồi.
Sau khi cô gái đó mất tích, trong nhà quả nhiên tìm thấy một chữ số “năm” được cắt bằng giấy đỏ.
Vẫn may là ta đang sống ở một nơi rất náo nhiệt, lại cách nha môn không xa, sự lo sợ dần biến thành cảm giác an tâm vững dạ.
“Này, bà chủ Hoa, bà chủ Hoa.” Một dáng người mập mạp từ phía xa chạy lại, chính là lão Trương bán thịt ở thành Đông.
Ông ta chạy đến cửa tiệm thở hổn hển nói: “Xin lỗi, hai ngày nữa có lẽ sẽ không có thịt lừa bán cho cô rồi.”
“Hả? Xảy ra chuyện gì thế?” Ta giật mình, buông cả vợt trong tay, chạy tới trước mặt ông ấy.
“Hai hôm trước làng bên cạnh chỗ ta mua hàng xảy ra dịch bệnh, lừa đều nhiễm bệnh cả rồi, ta cũng không dám lấy thịt lừa bệnh bán cho mọi người, nên mới vội chạy đến đây thông báo cho các vị một lượt đây.”
Ta nhất thời có chút lúng túng, không phải không có thịt lừa thì không thể buôn bán được nữa, chỉ là mọi người ở đây đều rất thích ăn bánh nướng nhân thịt lừa mà ta làm, nếu không có thịt lừa, e là sẽ làm hỏng nhã hứng của thực khách mất.
“Bà chủ Hoa không cần quá lo lắng. Tuy rằng chỗ ta hết hàng, nhưng Triệu đồ tể ở thành Tây có lẽ vẫn còn, ta và ông ấy không nhập cùng một nguồn hàng, tức là cô có thể đi đến thành Tây lấy hàng thử xem sao.”
Ông ta vẫn còn thở hồng hộc, trán đổ đầy mồ hôi, vừa nói vừa lấy tau lau.
“Làm khó ngài rồi ông chủ Trương, còn cố ý chạy đến đây thông báo cho ta một tiếng, ngài ngồi xuống uống chén trà đi.”
Ta muốn mời lão Trương ngồi một lúc, nào ngờ ông ấy xua tay từ chối, nói: “Thôi khỏi, thôi khỏi cảm ơn ý tốt của bà chủ Hoa, ta còn phải chạy đi thông báo cho các vị chủ quán lấy hàng chỗ ta một tiếng, không nên làm chậm trễ việc buôn bán của người ta.”
“Vâng, cảm ơn ngài.”
Lão Trương nói xong liền lê thân hình mập mạp của mình chạy đi mất.
------
Ta rất ít khi đến thành Tây, cũng không quen biết những người làm ăn buôn bán ở đây, nhưng cùng là người làm ăn khó tránh khỏi những lúc đụng mặt. Trước đây ta cũng đã từng gặp qua Triệu đồ tể vài lần, chỉ là ấn tượng rất mờ nhạt.
Chỗ ta có bán điểm tâm sáng, bữa trưa và bữa tối, thỉnh thoảng cũng sẽ làm đồ ăn khuya, buổi trưa dọn hàng đến tối mở lại sẽ có một khoảng thời gian rỗi, cho nên ta thường đi lấy hàng vào buổi chiều, chuẩn bị nguyên liệu cho hôm sau.
Sáng nay lão Trương đã nói hai ngày tới sẽ không có thịt lừa, ta nào dám sơ suất chứ.
Cho nên trưa nay vừa dọn dẹp xong ta đã lập tức đến chỗ của Triệu đồ tể ở thành Tây.
Nhà của Triệu đồ tể nằm ở một nơi hơi chếch ra vùng ngoại ô của thành Tây một chút, nhưng cũng không khó tìm.
Ta đứng bên ngoài cổng sân gọi mấy tiếng: “Ông chủ Triệu”, nhưng không có ai trả lời.
Cửa sân không đóng, có lẽ người ở trong phòng nên không nghe thấy chăng?
Đúng lúc ta đi cũng mệt rồi, không nghĩ nhiều nữa bèn đẩy cửa rào nhà ông ta ra, muốn tìm một chỗ để ngồi nghỉ.
Ta tìm được một bậc thềm bằng đá trong sân rồi ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn cổng lớn đang đóng chặt, cảm thấy có chút u ám.
Người làm nghề đồ tể ở huyện nhỏ của bọn ta rất ít, tất cả bọn họ đều có xưởng riêng ở trong nhà.
Lúc này trời đã chạng vạng tối, cộng thêm thi thoảng lại có tiếng quạ kêu, ta lại nghĩ đến những vụ án mất tích dạo gần đây, đột nhiên cảm thấy sự yên tĩnh chung quanh có chút đáng sợ, khiến cả người sởn gai ốc.
Đúng lúc này, một tiếng “két” bỗng vang lên, cửa sân chợt mở tung.
Ta rùng mình, sợ hãi đứng bật dậy.
Một thứ gì đó có lông màu xám tro thò ra ở trước cửa, đôi mắt mở to rất doạ người.
Theo sau đó là một đôi tai dài lấp ló.
Là một con lừa.
Trên tai bên trái của con lừa còn có một nhúm lông trắng.
Ngay sau đó, Triệu đồ tể cũng xách theo túi lớn túi nhỏ bước vào.
Nhìn thấy ta, ban đầu ông ấy có chút giật mình, kế đến lại mỉm cười đóng cửa sân lại, quay đầu nói với ta: “Là bà chủ Hoa sao, đến bàn chuyện làm ăn?”
Trước đây, Triệu đồ tể từng đi ngang qua thành Đông và có ghé chỗ ta ăn uống vài lần, lúc đó ta là chủ quán, ông ấy là khách, trí nhớ của ta về ông ấy có chút mơ hồ, nhưng ông ấy vừa nhìn đã có thể nhận ra ta ngay.
“Ừm…” Ta nuốt nước bọt, gật đầu một cái.
“À, cô đợi ta một lát, ta buộc lừa lại đã.”
“Đây là hàng mới của ngài sao?” Ta chỉ tay vào con lừa đó.
“À, ừm, phải!” Ông ấy không quay đầu, đem túi lớn túi nhỏ trong tay đặt xuống bàn đá, sau đó dắt lừa sang bên cạnh buộc lại rồi mới đi đến nói với ta: “Hôm nay cô là người thứ ba đến đây rồi, ta nghe người bên thành Đông nói chỗ ông chủ Trương gặp chút rắc rối, không nhập được hàng, vậy nên hôm nay có hai ông chủ bên thành Đông đã đến tìm ta để đặt hàng, trước cô một bước.”
“Ừm…phải….” Ta nhìn nét mặt điềm đạm của ông ấy, hỏi: “Ta chưa từng làm ăn với ông chủ Triệu đây, không biết hàng chỗ ngài thế nào?”
“Ầy!” Ông ấy bật cười nói: “Ta làm đồ tể ở thành Tây huyện Giang Thành này đã hơn hai mươi năm rồi, so với bà chủ Hoa thì tuổi tác còn lớn hơn. Người ở thành Tây đều biết hàng của ta rất tốt.”
Không chỉ nói miệng, ông ấy còn đưa tay đẩy cửa, mời ta đến sân sau xem thử.
Ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn theo ông ta ra cổng sau.
Hầu hết những người làm nghề đồ tể đơn lẻ này đều sẽ giết mổ thịt ngay phía sân sau nhà mình, sau khi giết xong thịt sẽ được phân thành nhiều phần, chỗ thịt được đặt trước sẽ mang đến giao ở các cửa tiệm, chỗ thịt vụn thì để lại trong nhà tự ăn, hoặc đem ra chợ bán lẻ.
Vừa bước đến cửa, ta đã ngửi thấy một mùi hương rất nồng, chính là mùi thơm của thịt trộn với hương liệu và nước sốt.
“Ông chủ Triệu, ngài đang hầm thịt à?”
“Đúng vậy đúng vậy, trước khi ra ngoài ta đã hầm một nồi thịt lừa, hiện giờ cũng đã ninh được gần hai canh giờ rồi.”
“Thơm quá, tiếc là cửa tiệm của ta không bán món nhắm, bằng không ta nhất định sẽ nhờ ngài chỉ dạy cách hầm món thịt này.”
“Bà chủ Hoa nói đùa rồi, tiệm mì của cô tuy rằng không lớn, nhưng cũng rất có tiếng tăm ở thành Đông, tay nghề của ta cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, làm sao so được với cô chứ. Hay là…cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, cô ở lại cùng ăn bữa cơm đạm bạc được chứ?”
“Thôi khỏi thôi khỏi, cảm ơn ý tốt của ông chủ Triệu, vẫn là xem hàng trước đã.”
“Được!” Triệu đồ tể sảng khoái nói, sau đó dẫn ta ra phía sân sau.
Cửa sân sau vừa đẩy ra, một mùi máu tanh đã lập tức xộc tới.