Người đàn ông ngồi trên xe lăn mang vẻ chín chắn mà lại còn điển trai, khoảng chừng 27-28 tuổi, da dẻ có chút nhợt nhạt do bệnh tật, vì thế đã làm cho lông mày và con ngươi trở nên cực kỳ đen huyền và sâu thẳm, vốn đã có khuôn mặt hơi lạnh lùng, dưới tình huống này lại càng hung tợn hơn, càng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Anh không phải là người xấu tính, mà do bệnh tình đã chuyển biến xấu đến một mức độ nhất định, khiến cho anh vô cùng yếu ớt, rất khó đứng dậy đi lại, bác sĩ cũng đã đưa ra kết luận cuối cùng, anh nhất định phải cấy ghép tế bào máu, nếu không thì Đông chí năm nay chính là ngày giỗ của anh!
Thế nhưng khi trợ lý đẩy anh đến trước mặt Thời Hoan, Thời Hoan còn chưa kịp nói câu nào thì đột nhiên anh từ xe lăn đứng bật dậy, một tay kẹp lấy cổ của Thời Hoan, lập tức đè cô lên tường!
Trên người anh có mùi thuốc nhàn nhạt, nhưng sức lực không hề nhẹ chút nào, thậm chí Thời Hoan còn có cảm giác nghẹt thở, cô không thể không nắm lấy tay anh, giảm chút sức trên tay anh, khóe môi nhếch lên một đường cong: "Cậu hai không tin à? Đêm đó cậu không đeo bao, từ 9 giờ tối đến 4 giờ sáng, tận 7 tiếng đồng hồ, cậu đừng... xem nhẹ bản thân chứ."
Người nhà họ Giang nghe xong lời này, trong một lúc không biết nên vui vì còn một đứa nhỏ nữa, Giang Hà Thâm còn cơ hội được cứu; hay là nên sửng sốt vì thể lực hiện giờ của Giang Hà Thâm lại có thể kéo dài đến 7 tiếng đồng hồ, chẳng phải đã nói ngay cả mợ hai đang nằm bên trong cũng phải thụ...
"Làm sao tôi có thể xác định đứa nhỏ cô mang trong mình là con tôi?" Một câu nói không rõ tình cảm của Giang Hà Thâm, như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Thời Hoan, môi cô run lên: "Cậu cảm thấy tôi sẽ ở cùng người khác sao?"
Ánh mắt người đàn ông từ trên cao nhìn xuống: "Không gì là không thể, đêm đó cô thành thạo như vậy, cũng đâu phải lần đầu tiên."
Thời Hoan nghiến răng, không biết là vì quá xấu hổ hay là do bị nói trúng tim đen, mà cô không nói được câu nào phản bác.
Người nhà họ Giang nhốn nháo đưa mắt nhìn Thời Hoan.
Đúng nhỉ, một người phụ nữ có thân phận thấp hèn như vậy, lại có một gương mặt vô cùng xinh đẹp thế này, đừng nói ném ra ngoài đường, chỉ cần ở nhà họ Giang, nhiều đàn ông như thế, có già có trẻ, họ có thể không bị cám dỗ được sao? Đứa con mà cô ta đang mang có thật sự là của Giang Hà Thâm không?
Bà Giang đã cực kỳ thù ghét Thời Hoan, người phụ nữ này từ lúc bước vào nhà của họ thì đã không chịu an phận: "Tôi cũng không tin cô ta mang thai con của Hà Thâm, tôi thấy cô ta vì thoát tội nên mới nói dối! Người đâu! Báo cảnh sát! Con đê tiện này hại Vy Vy sảy thai, hại chết cháu trai nhà họ Giang chúng ta, bắt bỏ tù ngay!"
Giang Hà Thâm không nói một lời, chỉ nhìn Thời Hoan bằng ánh mắt thờ ơ và xa lạ, nhìn người phụ nữ 2 tháng trước mới đến nhà họ Giang làm người ở, chưa làm được bao lâu đã không nhịn được, tự mình dâng hiến, leo lên giường của anh.
Bình thường giả vờ nhát gan, im lặng lại nghe lời, vậy mà dám làm ra chuyện đẩy mợ hai ngã xuống lầu, anh quả thật đã đánh giá thấp cô rồi.
Thời Hoan nghểnh cổ lên nói: "Cách thời hạn cuối cùng chỉ còn thừa lại không đến 10 tháng, trừ khi bây giờ cậu có thể lập tức khiến một người phụ nữ khác mang thai, nếu không tôi mà ngồi tù thì cậu cũng phải chết."
Đây là uy hiếp!
Bà Giang nổi giận: "Mày!"
Bác sĩ ngập ngừng nói: "Nước, nước ối có thể làm xét nghiệm quan hệ, nhưng ít nhất phải đợi từ 16 đến 18 tuần mới có thể chọc lấy nước ối..."
Con ngươi đen láy của Giang Hà Thâm dán vào mặt Thời Hoan, bàn tay đang thả ở một bên người của Thời Hoan bất chợt nắm chặt.
Im lặng trong 3 phút, trước cửa phòng cấp cứu không một ai dám lên tiếng, yên lặng đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
"Đến ngày thì đưa cô ta đi làm xét nghiệm." Cuối cùng Giang Hà Thâm cũng lên tiếng, buông Thời Hoan ra, anh cũng yếu sức vịn xe lăn ngồi xuống, phất tay bảo trợ lý đẩy mình đi.
Lúc này bàn tay luôn nắm chặt của Thời Hoan mới buông ra, vết móng tay hằn sâu trong lòng bàn tay.
Bà Giang có không cam lòng thì cũng phải đồng ý vì Giang Hà Thâm đã ra lệnh, đành gằn giọng: "Đưa cô ta về, nhốt lại!"
Thời Hoan lại bị đưa về nhà họ Giang, từ đó bị nhốt ở lầu lửng, 4 tháng tiếp theo cũng không gặp được Giang Hà Thâm.
Vú Vinh là người mà cô tiếp xúc nhiều nhất, vú Vinh rất tốt bụng, cô nhờ vú Vinh lúc đem cơm cho cô thì tiện tay mang cho cô một ít chỉ len và kim đan, mỗi ngày cô dựa vào việc đan khăn choàng để giết thời gian, đan mệt rồi thì nằm xuống giường, nghe người làm quét dọn lầu lửng mắng cô.
"Nghe thấy chưa? Cô ta chính là ả Thời Hoan đó, quyến rũ cậu hai, giờ thì mang thai, muốn leo lên, nên đã đẩy mợ hai xuống lầu, hại mợ hai sảy thai!"
"Xì! Còn chưa biết có phải mang thai con của cậu hai hay không, cho dù là phải thì dựa vào cô ta cũng xứng làm mợ hai của nhà họ Giang chúng ta sao, kiếp sau đi!"
Thời Hoan sờ vào cái bụng hơi nhô lên của mình, nhếch mép nở một nụ cười không biết là tự ti hay là châm biếm, cô cầm kim đan lên, tiếp tục đan khăn choàng.
Sáng sớm đầu tiên đầy 16 tuần, Thời Hoan vừa ngủ dậy, lầu lửng đã vang lên tiếng bước chân đồn dập, vài người phụ nữ cao lớn trực tiếp đưa Thời Hoan ra khỏi lầu lửng.
Đến bệnh viện, lấy nước ối.
~Hết chương
Danh Sách Chương: