Khả Ảnh đi bộ đến trường, cô mặc đồng phục và không mặc đồng phục chính là hai con người hoàn toàn khác nhau. Gần tới cổng, côthoáng nghiêng đầu sang một bên hỏi nhỏ:
" em ăn gì? "
Ba Ba chỉ xe bánh mì dựng trước cổng trường, chép miệng trả lời:
" Bánh mì kẹp trứng không rau."
Khả Ảnh bòng tay thành hình: Ok. Rồi đi tới tiệm bánh mua hai cái giống nhau. Cô đưa nàng một cái.
Ba Ba híp mắt nhận lấy phần hơi của cái bánh rồi nói:
" Cảm ơn."
Xa xa hai người bạn thân của cô đang ăn sáng trên ghế đá nhìn lại phía cô:
" Nó đang nói chuyện với ai thế? "
" không biết, có lẽ là bị điên rồi."
Chính như vậy bạn bè nhiều lúc nhìn thấy Khả Ảnh nói chuyện, làm hành động với không khí liền không khỏi nghĩ đến việc cô bị thần kinh.
Trường học không phải một nơi hứng thứ với nàng mà thời khắc Ba Ba hưng phấn nhất là khi đi siêu thị cùng cô. Cả thế giới của nàng dường như chỉ thu bé lại vừa bằng một đống đồ ăn:
" Ảnh ca, em muốn ăn thịt bò xào."
...
" Ảnh Ảnh, snack cua nhất định rất ngon."
...
" Học tỷ, gian hàng bột làm trà sữa đang giảm giá."
Ti tỉ yêu cầu của nàng bủa vây cô. Khả Ảnh thống khổ:
" Bà cô ơi, tiền tiêu vặt tháng này của tôi đã bị em xơi tái rồi. "
Nói là vậy nhưng cô vẫn vô thức lấy hết những món nàng yêu cầu. Chính Khả Ảnh cũng không hiểu vì sao cô phải yêu chiều nàng như vậy, là vì thương cảm cho một linh hồn không thể siêu thoát bị đói hay vì cô đã có cảm giác đặc biệt với nàng hoa khôi - ma - này rồi.
Khả Ảnh cố ý rẽ sang gian giày, cô để ý thấy Ba Ba mấy ngày nay đều đi chân trần, có lẽ bàn chân nàng đã rất lạnh. Cô đi vào - Ba Ba hớn hở đi theo sau, Khả Ảnh chợt nói:
" Chọn lấy một đôi đi. "
" Hả? " _ Nàng ngớ người.
Cô không quay lại nhìn nàng vẫn dùng chất giọng nhấn mạnh mà nói:
" Tôi nói em chọn lấy một đôi đi."
" Yayyy." _ Ba Ba nghe vậy cười tít cả mắt, nàng vui vẻ nhảy múa quanh gian giày. Song vẫn cẩn thận lựa chọn đôi giày cho mình.
Nàng chọn một đôi giày cao gót màu đỏ.
Tối đó, cô lén la lén lút cầm bật lửa và đôi giày lên tầng thượng để đốt. Hiển nhiên rồi, nếu để mẹ kế phát hiện cô mang đôi giày cao gót 1 triệu 200k mới mua đi đốt thì bà ta sẽ giết chết cô. Khả Ảnh ngồi xuống bật lửa châm vào giấy, đôi giày đã nằm gọn trong chậu đốt. Cô nhẹ thả mồi lửa vào và lên tiếng:
" Ngồi xuống đi, Ba Ba "
Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đá, đung đưa hai chân ra chờ đợi. Khả Ảnh nhìn theo, cô nhận ra được tặng đôi giày khiến nàng rất vui. Đôi giày thực trong chậu lụi thành tàn tro cũng chính là lúc trên đôi bàn chân thon gọn của Ba Ba hiện hữu đôi giày cao gót tuyệt đẹp. Hoàn mĩ, tựa như đôi giày sinh ra dành cho nàng vậy.
Ba Ba đứng lên xoay một vòng, nàng cười rất tươi. Gương mặt thuần khiết xinh đẹp ấy làm cô thoáng sửng sốt. Khả Ảnh cảm thấy ông trời thật không công bằng - một cô gái xinh đẹp như nàng xứng đáng được hưởng hạnh phúc.
Không khí rất vui vẻ cho đến khi...:
" Em chết vì bị xe tông.."_ Nàng mở lòng nói ra sự thật.
Khả Ảnh đến bên ngồi cạnh nàng. Mỗi năm người chết vì tai nạn xe rất nhiều, người chết vì tai nạn có thể nói đã ngã đến nát đường bê tông. Chỉ là không ngờ nàng cũng là một trong số đó. Cô chợt hỏi một câu không liên quan :
" Khi còn sống em có từng hạnh phúc không?"
Ba Ba yên lặng. Nghĩa là không, nàng chưa từng hạnh phúc. Ba Ba sống trong ngôi nhà lớn lộng lẫy nhưng chẳng khác gì hầm băng, dù ba có thương nàng nhưng ông quá bận để thể hiện nó. Khả Ảnh kéo nàng dựa vào người mình:
" Để tôi làm em vui vẻ thay họ?"
...