Đưa Tả Đào về nhà, bên phía chiến đội có việc gấp nên Tô Nguyệt Yểu phải đi xử lý, cậu chưa kịp bước vô cửa nhà nàng đã cách cửa sổ xe hướng Tả Đào nói: "Buổi tối mà có rảnh rỗi, đợi dượng con đón Tiểu Hi từ lớp học bổ túc về, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
"Đêm nay có lẽ không được, con đã hẹn với các bạn tối nay đi hát Kara cả đêm." Tả Đào giữ cửa xe: "Ngày mai đi, chờ ngày mai con từ Wildfire trở về, liền đi tìm dì!"
Tô Nguyệt Yểu nhướng mày, cũng biết năm ba trung học bọn họ cũng không dễ dàng gì, Sau khi nói câu ' Được ', liền cảnh cáo nói: "Không được hút thuốc, cũng không cho uống rượu, có nghe thấy không!"
Dứt lời, có lẽ cảm thấy nói vậy cũng không thực tế lại nói: "Thôi, uống ít, hút ít lại giùm dì cái."
Tả Đào: "Được rồi, được rồi, dì chờ con một chút, con đi vào lấy chút đồ, dì mang về cho Tiểu Hi giùm con."
Tiểu Hi là con trai của Tô Nguyệt Yểu, nhỏ hơn Tả Đào tám tuổi, năm nay học lớp 3 tiểu học, còn nhỏ nhưng rất thích Lego. Trước đây không lâu là sinh nhật của Tiểu Hi, bởi vì là học sinh năm cuối đang trong thời gian gấp rút nên không thể rời khỏi trường, cho nên Tả Đào liền đặt mua một bộ Lego trên mạng cho nhóc.
Tô Nguyệt Yểu thấy Tả Đào ôm một cái hộp Lego Lamborghini mới nhất đi ra, đầu đều lớn một vòng: "Chết tiệt, trước khi cháu mua cái này có từng suy xét đến cảm nghĩ của chúng ta không?!"
Tô Nguyệt Yểu thực không muốn nghĩ tiếp: "Cháu lui đi."
"Tiểu Hi rất thích nó mà, nếu có thời gian cháu sẽ đến tìm nó chơi cùng." Tả Đào trực tiếp đem hộp nhét vào ghế phụ: "Được rồi, dì nhanh chạy đi."
"Hai anh em các người tình cảm thật tốt." Tô Nguyệt Yểu ấn ấn đầu, nhìn thoáng qua giá tiền, đầu càng đau: "Cái này cũng khoảng hơn 3000 đi, cháu lấy tiền đâu ra vậy?"
Tả Đào: "Cháu tự mình kiếm được mà, bằng không chẳng lẽ là gió thổi tiền tới sao?"
Tô Nguyệt Yểu trầm mặc hai giây: "Từ lúc thi xong đến giờ, ba cháu có gửi tin nhắn cho cháu không?"
"Ba cháu?" Tả Đào ngoáy ngoáy lỗ tai, mờ mịt hỏi: "Ai vậy, cháu có ba ba hả?"
Tô Nguyệt Yểu: "...... Đừng lo lắng, chờ dì xong việc lại gọi điện mắng tên ngốc đó."
"Ngàn vạn đừng." Tả Đào nháy mắt thu diễn, nói: "Có khi bây giờ ông ấy còn tưởng cháu đang học năm ba đó. Chờ cháu điền xong nguyện vọng rồi nói sau, bằng không ông ấy lại ép cháu học trường đại học theo ý của ổng, đến lúc đó mỗi ngày cháu phải giả điên nữa."
Tô Nguyệt Yểu mở miệng, hồi lâu không nói gì: "Được rồi, chúc cháu ngủ ngon."
Sau khi về đến nhà, các bạn học cũng không sai biệt lắm đều thi xong hết cả, thông báo trong nhóm lớp không ngừng vang lên, cách màn hình cũng có cảm nhận được sự điên cường hưng phấn của mọi người.
Tả Đào cũng rất hưng phấn, ai đã từng trải qua ba năm cấp ba mới biết nỗi đau trong đó, giờ phút này lại có loại lâng lâng giống không hiện thực.
Sau khi rời khỏi nhóm lớp, điện thoại lại rung lên.
【 Người đi rừng đệ nhất thế giới chuyển khoản cho bạn 10000 NDT. 】
【 Người đi rừng đệ nhất thế giới: Đứa nhỏ, thi đại học xong rồi liền chơi cho đã đi. 】
【 Người đi rừng đệ nhất thế giới: Còn có, khi nào thì cháu mới bỏ được cái tật xấu vứt đồ lung tung vậy, hợp đồng thì nhớ kỹ mang theo, mà túi khảo thí còn ở trên xe là thế nào / gõ.jpg】
Người đi rừng đệ nhất thế giới là ghi chú mà Tả Đào dành cho Tô Nguyệt Yểu. Cũng không phải để đùa giỡn gì, mà là Tả Đào thực lòng bội phục Tô Nguyệt Yểu, khi đó môi trường thi đấu thể thao điện tử của họ không tốt, chưa kể nàng còn là con gái, đến khi giành được chứng quán quân thế giới cũng chịu rất nhiều áp lực, sau lưng gánh bao nhiêu gian khổ không cần nghĩ cũng biết.
Tả Đào không lấy tiền mà quyết định trả lại.
【 Bạo lực đào: Không cần đâu dì nhỏ, về sau cháu thi đấu kiếm được tiền liền hiếu kính người (づ ̄ 3 ̄)づ】
【 Bạo lực đào: Túi khảo thí để mai cháu lấy cũng được. 】
Trong giới thể thao điện tử, Tả Đào chỉ nhận định ba người là đệ nhất.
Tô Nguyệt Yểu là người đi rừng đệ nhất thế giới.
Tống Thời Hàn là AD đệ nhất thế giới.
Ngồi xuống trước bàn, Tả Đào đem hợp đồng mở ra, từ ống đựng bút rút ra một cái bút, tìm vị trí ký tên: "Bây giờ, tôi, hỗ trợ số một thế giới, sắp trở thành một thành viên của Wildfire!"
Tả Đào cũng không ở quá nhà lâu, sau khi tắm rửa thay quần áo, liền ra cửa bắt taxi đến địa điểm đã hẹn để gặp các bạn cùng lớp.
Lần hẹn gặp này khoảng hơn mười mấy người đều là những bạn bè ngày thường chơi rất thân, sau khi ăn lẩu xong, mọi người quyết định đi khu trung tâm thương mại ngắm đồ gaming. Tối nay thật sự có rất nhiều người, đưa mặt nhìn quanh, đều không cần hỏi mà nhìn nhau một cái, từ khí chất liền có thể thấy mỗi người đều là học sinh cuối cấp vừa thi xong, trên mặt đều không giữ được tươi cười, để lộ ra vài phần ngây ngô.
8 giờ, mấy người bắt vài chiếc taxi rời trung tâm mua sắm để đến một câu lạc bộ giải trí cách đó vài km.
Người ngồi trên xe với Tả Đào là bạn cùng bạn ba năm của cậu, hai người từ lúc sơ trung luôn là cùng trường cùng lớp, cho nên quan hệ vô cùng thân thiết.
"Cậu nói ngày mai cậu liền trực tiếp đến Wildfire báo danh hả?" Đinh Lỗi đám vào vai trái của Tả Đào, xúi giục cậu: "Đừng mà, vừa mới thi xong, chơi nhiều thêm mấy ngày đã chứ?"
Đinh Lỗi: "Ngoại ô thành phố mới xây công viên giải trí đã khai trương, nghe nói có trò nhảy bungee, cùng đi không??"
Tả Đào không tỏ vẻ gì mà đấm trả một quyền, thổi bay sợi tóc trên trán, nói: "Từ chối. Loại hình ngoan ngoãn giống tớ đây chưa bao giờ chơi trò choi mạo hiểm."
Đinh Lỗi: "?"
Hắn một lời khó nói hết mà liến nhìn mái tóc màu hồng nhạt của Tả Đào, khóe miệng run rẩy: "Cậu, ngoan ngoãn?"
Dính dáng sao?
Tả Đào: "Chẳng lẽ không phải?"
Đinh Lỗi ăn ngay nói thật: "Không, bây giờ cậu trông giống như một ác bá hồng nhạt."
Đinh Lỗi quá hiểu bạn cùng bàn của hắn, hai người làm bạn nhiều năm như vậy rồi, người này nhiều nhất là lớn lên có chút trẻ con, thoạt nhìn lại ngoan ngoãn, nhưng bản chất bên trong không hề dính dáng tới ngoan ngoãn chút nào.
Dù sao đai đen Taekwondo cũng không phải là phải lấy không.
Cảm nhận được ánh mắt chết chóc của Tả Đào, Đinh Lỗi vội vàng nói bù: "Nhưng nói thế thôi, mái tóc hồng của cậu được nhuộm vô cùng đẹp mắt, quả thực so với khi cậu để tóc đen thì bớt hung dữ hơn một chút."
Đinh Lỗi nói thật, tuy rằng Tả Đào lớn lên có vẻ trẻ con, nhưng xương cốt lại cao hơn người khác rất nhiều, trước kia lúc còn để tóc đen nhìn tổng thể sẽ cảm thấy có hơi sắc bén. Nhưng sau khi nhuộm tóc màu hồng nhạt này, toàn bộ khuôn mặt nhìn nhu hòa hơn rất nhiều, mà cậu lại còn là kiểu phơi mãi cũng không đen được càng khiến cho các đường nét trên khuôn mặt thêm vài phần diễm lệ.
Đột nhiên cảm thấy thằng nhóc cuồng bạo lực này cũng khá xinh là thế nào nhỉ.
"Thu hồi ánh mắt biến thái của cậu đi." Tả Đào lười nhác dựa lưng vào ghế, một bên cầm di động xem tin tức trên WeChat, một bên nói: "Nói chuyện cũng chú ý một chút. Bây giờ nhân thiết của tớ là vừa an tĩnh lại ngoan ngoãn, ít nói cho nên đừng ép tớ phá giới."
Dù sao ngày mai cậu phải đi căn cứ Wildfire, cho nên phải nhanh chóng áp cái mã ngoan ngoãn này vào người.
Đinh Lỗi lại bắt đầu phạm tiện, duỗi tay đi nâng cằm Tả Đào: "Nào, vị tiểu mỹ nhân vừa an tĩnh lại còn ngoan ngoãn ít nói ơi, cười cho gia xem cái nào."
Tả Đào theo bản năng xoa xoa tay, ba giây sau, ghế sau của ô tô đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, khiến cho tài xế sợ đến mức nhấm nhầm chân ga, tốc độ xe đột nhiên phóng nhanh thêm mười thước.
Trên đường có hơi tác nghẽn, cho nên khi Tả Đào cùng Đinh Lỗi tới nơi, phần lớn bạn học đều đã đến đông đủ. Hội quán này là do người nhà của đội trưởng mở ra, phất tay một cái, cha của đội trưởng trực tiếp đặt cho bọn họ một căn phòng đủ rộng để chứa cả lớp, mấy quả bóng đèn nhiều màu sắc trong phòng xoay tròn theo điệu nhạc bùng nổ, ánh sáng đủ màu chiếu xuống chiếc bàn đá bằng cẩm thạch, bên trên chứa đầy các loại trái cây và nước uống trông vô cùng đồ sộ.
Họ đều là một đám học sinh vừa mới giải phóng, luôn tò mò về mọi thứ, lại còn trẻ và vô cùng hiếu thắng, chỉ sau một giờ, hầu hết đồ uống trên bàn đã bị quét sạch.
Lúc đầu tiếng hát còn đều đều, nhưng về sau đều bắt đầu thành quỷ khóc sói gào.
Tả Đào cũng uống không ít rượu, nhân duyên của cậu tốt, ai tới kính rượu cũng không cự tuyệt, đến cuối cùng tuy không hiện rõ lên mặt nhưng cũng đủ làm choáng váng.
Vỗ vỗ Đinh Lỗi cũng đã uống say đang cầm microphone khóc lóc thảm thiết, Tả Đào chỉ chỉ ghế lô bên ngoài, ý bảo mình đi toilet một chuyến.
Đinh Lỗi khoa tay múa chân làm thủ thế OK, còn đang hát bài "Don't Say Goodbye" của Good Sister Band: "Tạm biệt bạn học cũ không ưa nhau, tạm biệt lời cảm ơn không kịp nói, tạm biệt bài tập về nhà sẽ không còn ở đó nữa—"
Tả Đào thập phần ghét bỏ mà lảng tránh tầm mắt nhão nhoẹt của Đinh Lỗi, đỡ sô pha đứng dậy đi ra phòng.
Không khí bên ngoài thông thoáng hơn tong phòng rất nhiều, Tả Đào đi tới toilet dùng nước lạnh để rửa mặt, nhưng vẫn choáng đến lợi hại, cho nên cũng không vội quay về phòng, mà là đi ra ngoài sân ngắm ngôi sao, cũng không lo lắng vẫn đề hình tượng hay không, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất.
Ngày mai nhất định phải là một ngày nắng vàng rực rỡ, cả bầu trời đêm điểm xuyết những vì sao, gió đêm cũng trở nên dịu dàng đến lạ thường.
Nhớ tới các bạn học vừa mới ở phòng dựa men say nói ra lời thật lòng, Tả Đào bỗng nhiên có chút chua xót, cậu xoa xoa đôi mắt, một lúc lâu sau, cười chửi ' mẹ ' một tiếng, từ trong túi lấy ra hộp thuốc.
Không ngờ còn rất thương cảm.
' bang ' một tiếng, bật lửa châm thuốc lá, ánh sáng đốt lên có màu cam nhìn qua cũng giống một ngôi sao.
Tả Đào vốn định dùng khói thuốc xoa tan đi chút sầu muộn, ai ngờ vừa hút một ngụm liền càng choáng váng hơn, bây giờ cậu có chút buồn nôn, vì vậy không ngồi xổm dưới đất được nữa mà ngã ngửa ra sau.
"Không có việc gì chứ?"
Thanh âm trầm thấp từ phía sau vang lên.
Tả Đào cảm nhận được phía sau lưng mình có một đôi chân thon dài hữu lực đang chống đỡ, may mắn, cậu tránh được thảm trạng ngã chổng vó.
"Không...... Không có việc gì."
Tả Đào xua tay, lúc nói chuyện cũng không quá nhanh nhẹn, chỉ là cảm thấy mất mặt, lại cảm thấy buồn nôn, đồng thời cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc.
"Học sinh cấp 2?" Chủ nhân của đôi chân kia khuỵu gối áp lưng, thanh âm có chút lạnh lùng, trên người tràn ngập mùi nước hoa cam quýt vô cùng dễ ngươi: "Uống say còn dám hút thuốc?"
Có thể giết nhưng không thể làm nhục, những lời này quả thực là cho một mồi lừa vào quả bom Tả Đào. Cậu đỡ mặt đất xoay người ngẩng đầu, trừng mắt nhìn người nọ một cái: "Tôi tốt nghiệp cấp 3 rồi, dám nói vậy với ác bá hồng nhạt, anh chính là người đầu tiên......"
Còn chưa nói xong, dựa vào ánh sáng mỏng manh cậu nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nam nhân, thanh âm đột nhiên ngừng lại.
Khuôn mặt quen thuộc đã sớm in sâu vào tâm trí cậu.
Tả Đào cảm thấy mình sắp nổ tung ngay tại chỗ, từng tế bào trong cơ thể đều điên cuồng kêu gào. Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, trời ạ, ai có thể nói cho cậu biết tại sao Tống Thời Hàn lại xuất hiện ở đây!!!
Tống Thời Hàn khoanh tay lại, trong miệng cũng ngậm một điếu thuốc, hoàn toàn không có ý định duỗi tay kéo Tả Đào dậy, anh hơi nhướng mi, liền cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống: "Ừ, tôi là người đầu tiên, vậy thì sao?"
Nhân thiết ngoan ngoãn đã sớm bị vứt lên chín tầng mây đột nhiên quay về, hơi thở ác bá của Tả Đào hoàn toàn tiêu tan. Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà lần đầu tiên cùng nam thần gặp mặt, khiến cậu khẩn trương muốn chết, vừa há mồm định nói gì đó, thì nhiên vị chua từ trong dạ dày dâng lên, nhịn không được nôn khan một tiếng.
Tả Đào: "......"
Cậu thật là đáng chết mà......
Có lẽ là cảm thấy thú vị, đáy mắt Tống Thời Hàn hiện lên một tia kinh ngạc rồi vui vẻ. Chỉ là chung quanh quá tối, đối phương lại đứng ngược sáng, anh không cách nào nhìn rõ mặt đứa nhỏ có cái đầu màu hồng nhạt vô cùng rực rõ kia.
"Cậu......"
Tả Đào đánh đòn phủ đầu: "Anh không ở căn cứ huấn luyện, chạy ra đây lêu lổng cái gì!"
Vừa nói, cậu vừa nhanh chóng đội mũ trùm đầu áo hoodie lên, lấy tay che mặt, trách móc: "Ba rất thất vọng về con!"
Dứt lời, thừa dịp Tống Thời Hàn đang còn kinh ngạc, cất bước chạy mất.
Không sao, trời tối như vậy, Tống Thời Hàn nhất định không nhìn rõ mạt cậu.
Huống hồ,
Ác bá hồng nhạt như cậu đây không liên quan gì tới học sinh ngoan ngoãn!
Ngày mai lúc đi căn cứ chỉ cần cậu khắc hai chữ ngoan ngoãn vào DNA, đảm bảo Tống Thời Hàn sẽ không phát hiện!
Danh Sách Chương: