Mục lục
Vừa Thấy Em Liền Cười
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1/1/2023

Ngu Niệm vừa mới về đến nơi, đã nhìn thấy Ngu Chuẩn đang quỳ gối trong vườn. Trên mặt còn có mấy vết thương, xanh xanh tím tím.

Ngu Niệm đi tới: "Anh lại đánh nhau sao?"

Ngu Chuẩn thấy cô, nhếch miệng cười nói: "Không có việc gì, anh lợi hại như vậy, đánh nhau sẽ không bị thiệt."

Hà Hội Liên không kiềm chế được cơn giận, lớn giọng mắng: "Không vấn đề gì? Chẳng nhẽ do không có việc gì nên mới đi đánh nhau với người khác? Con có biết chủ nhiệm lớp con nói gì với mẹ không, nếu có xích mích thêm một lần nữa thì sẽ bị đuổi học, bây giờ con đang là học sinh cao trung, có biết đuổi học sẽ ra sao không?"

......

Ngu Niệm vỗ vô vào bả vai Ngu Chuẩn, sau đó im lặng đi vào phòng.

Bố Ngu mới đi khám xong, trên đường về nhà nhìn thấy bên cạnh trường tiều học có bán kẹo nổ đủ màu sắc, liền mua vài gói. "Lúc còn nhỏ con thích ăn cái này nhất đó."

Ngu Niệm đưa tay ra nhận: "Cảm ơn bố." Bố Ngu lén nhìn ra phía cửa sổ, giục Ngu Niệm: "Cất nhanh đi con, không mẹ nhìn thấy là lại mắng." Ngu Niệm nghe lời cất kẹo nổ vào trong túi áo khoác. Nghĩ một chút, cô kéo khóa túi lên luôn.

Ngu Niệm thích ăn đồ ngọt, cho nên răng sâu hơi nặng, thường xuyên đau răng đến mức không ngủ được, tháng trước còn vừa mới đi nhổ một cái răng. Ngày thường mẹ quản cô rất nghiêm, thậm chí còn không đưa nhiều tiền tiêu vặt. Muốn cái gì, sẽ tự mua cho cô.

Ngu Niệm về phòng, kéo khóa cặp sách, nhìn thấy tờ tiền màu đỏ bèn mang ra đưa cho Hà Hội Liên: "Vị khách hôm nay đưa tiền, nhưng con không có đủ tiền lẻ nên đã gửi lại qua WeChat." Hà Hội Liên vừa mới giáo huấn Ngu Chuẩn xong, đang nổi nóng, nghe được lời cô nói thì ngừng mắng lại.

"Tí nữa mẹ chuyển lại cho con." Bà cầm tiền nhét vào túi áo khoác của Ngu Niệm, "Tiền này để cho con tiết kiệm, nhưng mà phải nhớ kỹ, không được ăn đồ ngọt, biết không?" Ngu Niệm không nói gì.

Bên ngoài Ngu Chuẩn không biết lại làm gì, Hà Hội Liên nổi giận đùng đùng đi ra: "Con lại ngứa da rồi phải không?"

- ---

Ngu Niệm vừa về phòng được một lúc, đã thấy Hà Hội Liên chuyển 200 qua WeChat. Trên đó còn ghi chú một câu [ Bảo bối của chúng ta hôm nay đi học vất vả. ] Không hề giống với một người vừa rồi mắng Ngu Chuẩn.

Ngu Niệm cởi giày, ngồi xếp bằng trên giường, click vào avatar của người thứ hai vừa mới liên hệ gần đây. Đen tuyền, không có cái gì, tên là một cái dấu chấm câu. Một bát mì 15 đồng, cô chuyển 85 đồng qua.

[ Niệm Niệm: Gửi cậu tiền. ]

Ngu Chuẩn rón rén đi vào, đóng cửa xong còn lén lút nhìn qua bên ngoài. Biết rằng mẹ không thấy được, mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở trên ghế xoa chân: "Quỳ tận một tiếng, đau chết mất."

Ngu Niệm đặt điện thoại sang một bên, hỏi: "Sao hôm nay anh lại đánh nhau?" Ngu Chuẩn chột dạ gãi gãi đầu: "Người ta muốn đánh anh, anh cũng không thể chờ bị đánh chứ, dù sao thì cũng phải đáp trả lại."

Nói xong, anh duỗi tay xoa xoa đầu cô: "Em bé như vậy, quản nhiều làm gì, đi ngủ sớm một chút." Đi ra ngoài còn tiện tay lấy đồ ăn vặt trên bàn cô

Ngu Niệm vuốt lại đầu tóc vừa bị xoa loạn lên, ngả người xuống giường. Di động vang lên tiếng ding ding. Cô xoay người, mở khóa điện thoại. Hệ thống hiển thị thông tin chuyển khoản bị trả lại.

Giao diện chat bật ra một đoạn ghi âm dài bốn giây, Ngu Niệm do dự một hổi, click mở nó ra. Âm thanh mát lạnh trong veo của thiếu niên vang lên, phảng phất nhiễm chút bóng đêm: "Không phải tôi nói rồi sao, không cần trả lại."

Cậu lại gửi một đoạn nữa tới đây. Ngữ điệu như cười như không: "Đi ngủ sớm một chút, nhóc đáng yêu." Không biết có phải do cố ý hay không mà cuối câu giọng điệu lại cao hơn một chút, mang lại cảm giác tùy tiện.

Ngu Niệm không quan tâm, cất điện thoại vào trong ngăn kéo, cầm áo ngủ đi ra ngoài tắm rửa

- -----

Ngày hôm sau là cuối tuần, không cần đi học, Ngu Niệm ngủ đến 10 giờ mới dậy. Hà Hội Liên đang ở nhà nấu cơm, hôm nay không mở tiệm.

Thấy Ngu Niệm đã tỉnh, bà vặn nhỏ lửa: "Con rửa mặt xong rồi ra ăn cơm." Ngu Niệm đánh răng xong, Hà Hội Liên nói hôm nay nhà có khách, vì vậy cô cần phải ở nhà: "Con trai dì Hạ về sau tới đây ở."

Con trai dì Hạ? Ngu Niệm nghi hoặc: "Dì Hạ không phải chỉ có một cô con gái sao?" Hà Hội Liên mang cháo qua: "Là con trai với chồng trước của dì ấy." Ngu Niệm gật gật đầu, cắn miếng bánh mì.

Mứt trái cây bị Hà Hội Liên cất rồi, bà sợ Ngu Niệm lại ăn mứt với bánh mì. Bác sĩ nói hàm răng cô như này không nên ăn đồ ngọt. Ngu Niệm trong lòng nghĩ muốn ăn mứt, nhưng vẫn lặng im không nói gì mà gặm bánh mì.

Do mẹ đã dặn, cô từ chối lời mời của Trì Vận, quyết định ở nhà một ngày.

Ngu Chuẩn chắc chắn không an phận ngồi ở nhà, mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu. Hà Hội Liên hung tợn mắng: "Cái thằng khỉ này, pháo đốt cũng không nhanh bằng nó trốn nữa, không biết hàng ngày ở bên ngoài lêu lổng cái gì."

Ngu Niệm vừa đọc sách mà lại còn giúp Hà Hội Liên dọn nhà, bà Hà thấy vậy, vội vàng giật cây lau nhà: "Con cứ chuyên tâm đọc sách là được, việc này mẹ có thể làm." Ngu Niệm nắm góc áo khoác, nhỏ giọng nói: "Con cũng có thể làm......" Hà Hội Liên cười, nhéo nhéo mặt cô: "Niệm Niệm nhà mình thật hiểu chuyện, nhưng mà thật sự con không cần làm việc này, để mẹ lo cho."

Ngu Niệm nhấp môi dưới: "Vậy con...... Con đọc sách tiếp." Lập tức bà Hà thở phào nhẹ nhõm: "Nếu đói bụng thì bảo với mẹ." Hà Hội Liên lại vào phòng bếp bận việc, Ngu Niệm nhìn nội dung quyển sách, trong mắt cô mỗi câu từ đều trở nên rời rạc.

Căn bản là đọc không vào. Cô không thích cảm giác được đối xử kiểu này, nhưng cũng không có cách nào cự tuyệt.

Người lớn thường mong manh và nhạy cảm, đặc biệt là khi họ có con gái.

Cô đặt tay lên ngực trái, nơi đó trái tim đang đập theo quy luật. Ngu Niệm thở dài, đóng sách lại, đứng dậy trở về phòng.

Mặt trời dần lặn xuống, Ngu Niệm nhận được điện thoại của dì Hà, kêu cô qua ăn cơm. Hà Hội Liên chắc đã qua đó, mang theo nồi canh xương bà hầm cả ngày.

Làm hàng xóm với nhau lâu như vậy, hai nhà đã sớm trở thành bạn bè, lần này nghe nói con trai của bạn muốn ở lại đây, Hà Hội Liên đóng cửa tiệm một hôm, dành riêng một ngày đi chợ mua xương sườn về nấu từ sáng đến chiều.

Ngoài trời có chút lạnh, mưa phùn hòa cùng với gió, Ngu Niệm mặc áo khoác, ra tới cửa cầm một chiếc ô Khóa cửa sắt bị hỏng, cũng tiện cho cô đi vào. Ngu Niệm ấn chuông, dì Hạ nghe thấy liền đi dép lê từ phòng khách ra mở cửa.

Nhìn thấy ô trên tay cô, quan tâm hỏi: "Bên ngoài đang mưa à, có to không?"

Ngu Niệm cười, lắc lắc đầu: "Mưa nhỏ thôi ạ, hơn nữa cháu còn có ô."

Dì Hạ phủi lá rơi trên vai cô: "Ngoài kia lạnh lắm, mau vào thôi."

Ngu Niệm dạ một tiếng, thu ô lại, treo ở một bên.

Trong phòng khách có bốn người, Ngu Niệm lễ phép chào hỏi: "Chàu chào chú Tống, dì Hạ......." Đến người thứ ba, cô đột nhiên dừng lại.

Thiếu niên mặc một chiếc hoodie xám đậm, tóc chắc là cố ý cắt ngắn, so với lần trước gặp còn ngắn hơn, cặp mắt đào hoa kia lười nhác rũ xuống, mang theo vài phần kiêu ngạo, phóng khoáng. Trên tay cầm đôi đũa, ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng. Làn da rất trắng, thậm chí có thể thấy mạch máu màu xanh lá ẩn hiện dưới đó.

Nghe được động tĩnh, cậu ngước lên, tầm mắt dừng lại trên người Ngu Niệm, không có chút kinh ngạc nào, tựa như đã sớm biết cô sẽ xuất hiện ở đây. Hà Hội Liên giới thiệu: "Đây là con trai dì Hạ, nhiều tháng hơn con." Ngu Niệm gật gật đầu. Bà Hà lại nói: "Gọi anh Cố Kiêu đi con."

Cố Kiêu hứng thú nhìn cô, một bên khóe miệng nhếch lên, đang đợi cô mở miệng. Ngu Niệm trầm ngâm một lát, nhận ra và nói: "Anh Cố Kiêu."

Cậu gắp một miếng xương sườn vào bát cô, cười khẽ nhìn cô. Sau đó dùng khẩu hình, không tiếng động nói một câu: "Thật ngoan." Mọi người xung quanh đang tiếp tục câu chuyện vừa rồi, không ai chú ý tới bên này.

Trong lúc ăn cơm, Cố Kiêu cực kỳ ngoan, khác xa so với lúc đánh nhau.

Thế cho nên Hà Hội Liên thường dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bà Hạ: "Sắp tới có phải Cố Kiêu nhà bà có bài kiểm tra đầu tiên đúng không? Ngu Chuẩn nhà tôi nếu bằng được một nửa thằng bé thì tôi sẽ cảm tạ trời đất."

Dì Hạ cười cười: "Thường ngày tôi cũng không quản nó, Ngu Chuẩn tuy vậy nhưng tâm ổn, tính cách cũng tốt."

"Nó thì tốt cái gì cơ chứ." Nói là như vậy, nhưng trên mặt Hà Hội Liên vẫn chất chứa nụ cười.

Khen ngợi con cái của nhau luôn luôn là đề tài xúc tiến mọi câu chuyện, trong chốc lát hai người càng nói càng hăng.

Ngu Niệm cúi đầu yên lặng ăn cơm.

- ----------

Cơm nước xong xuôi, Hà Hội Liên ở lại nói chuyện với bà Hạ, Ngu Niệm thay giày: "Con về trước đây dì Hạ, chú Tống....." Cô ngừng một lát, nhìn thẳng vào mắt thiếu niên. "Anh Cố Kiêu, ngủ ngon."

Lúc Ngu Chuẩn về đường phố đã vắng vẻ, trên tay còn cầm một túi to đồ ăn vặt, tuy nhiên đồ ngọt thì không có, anh đặt túi lên bàn sách của Ngu Niệm, dặn dò cô: "Đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya chơi game."

Ngu Niệm gật gật đầu: "Cảm ơn anh hai." Chờ anh trai đi ra, cô cất đồ ăn vặt vào trong ngăn tủ.

Mở cửa sổ ra, bức rèm cũng kéo một nửa, màu hồng nhạt, cực kì mang tâm hồn thiếu nữ. Ở phía đối diện, chính là cửa sổ phòng nào đó của nhà dì Hạ. Chỗ đó không có ai ở, lúc nào cũng tối đen như mực.

Hôm nay lại thấy bật đèn, đèn huỳnh quang màu trăng soi rọi sườn mặt của thiếu niên, chiếc mũi cao thẳng, và vòng cung rõ ràng của yết hầu. Tại nơi ấy, ẩn hiện đốm sáng màu đỏ.

Cậu giơ tay, đưa điều thuốc ngậm vào miệng, dường như là chú ý tới ánh mắt của cô, Cố Kiêu lông mi, tầm mắt đột nhiên hướng về phía này. Ngăn cách họ là bóng đêm vô tận, điểm chút ánh cam ấm áp của đèn đường.

Cậu phun ra một ngụm khói, khóe môi hơi nhếch Nụ cười có chút trêu ghẹo, không hề giống bộ dáng ngoan ngoãn vừa rồi. Ngu Niệm trầm mặc một hồi, kéo rèm lên.

Một lúc lâu sau, di động của cô rung nhẹ, trên màn hình hiện lên một tin nhắn.

[.: Ngủ ngon ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK