• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi sinh ra cô đã được phát hiện có dị năng, vì vậy cô vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm. Đến năm sáu tuổi thì phát hiện ra dị năng của mình là hệ không gian vô dụng, không chỉ có kích thước nhỏ mà còn lúc hiện lúc không. Vốn dĩ đã bị ném ra bên ngoài để chờ chết, ai ngờ lại được một đứa trẻ tự kỷ mới tám tuổi chọn làm bạn chơi cùng, cho nên mới may mắn được ở lại phòng thí nghiệm.

Trong khoảng mười năm tiếp theo, bởi vì vẫn luôn ru rú trong phòng thí nghiệm nên cô hầu như không có kinh nghiệm xã hội, toàn phải dựa vào việc xem tiểu thuyết để bổ sung kiến thức. Lúc này Tống Sở cảm thấy rất khó chịu.

“Tiến sĩ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Giang Bác vẻ mặt nghiêm túc nhìn sang một bên. Cho dù lúc này đối phương có khuôn mặt non nớt hơn một chút nhưng cũng khiến Tống Sở yên tâm phần nào.

“Cứ đi trước đã, tìm chỗ nào có người ở.”

Tống Sở không vui: “Nếu lỡ gặp phải zombie thì sao?”

Giang Bác liếc cô một cái: “Cô có thể chọn ở lại.”

Sau đó liền xoay người hướng về phía đường chính mà đi.

Tống Sở nhìn xung quanh là một mảnh tối đen, khẽ rùng mình một cái, vội vàng nhấc đôi chân ngắn ngủn chạy theo sau: “Tiến sĩ, chờ tôi chút!”

Giang Bác đi ở phía trước, nghe vậy trong mắt hiện lên ý cười.

Thời gian trôi qua, trời cũng sáng dần lên. Trên con đường dẫn tới huyện Bình An có hai bóng người nhỏ bé đang chật vật di chuyển.

“Tiến sĩ, tôi đi không nổi nữa rồi.”

“Tiến sĩ, hay là chúng ta tìm chỗ nào trốn đi, lỡ gặp phải zombie thì sao?”

“Tiến sĩ, vừa nãy chúng ta mới uống nước ở chỗ kia, liệu có bị nhiễm bệnh gì không?”

Giọng nói non nớt của bé gái không ngừng vang lên.

Cậu bé bên cạnh bình tĩnh liếc cô một cái: “Nếu cô còn không im miệng là tôi ném cô ở đây một mình đấy.”

Tống Sở không sợ: “Còn lâu ý, đồ vật của anh đều ở trong không gian của tôi rồi, không có tôi thì anh không sống được đâu.”

Cậu bé lại bĩu môi không đáp, tiếp tục bước đi.

Cả hai đi bộ gần hết đêm, cảm thấy mệt muốn chết.

Hiện tại chân của bọn họ ngắn ngủn, chưa kể Tống Sở rất hay vặn vẹo, cứ đi được mấy bước liền la ó, sau đó ngồi dưới đất kéo quần áo của Giang Bác ra hiệu không muốn đi nữa.

Lúc ở mạt thế, bởi vì hưởng ké ánh sáng của tiến sĩ, cuộc sống của cô cũng rất dễ chịu, khi người khác không có gì để ăn với uống thì mỗi ngày cô vẫn có thể ăn kẹo. Trước giờ chưa từng chịu khổ như vậy.

“Tiến sĩ, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi?”

Giang Bác nhìn bộ quần áo rách tả tơi của mình, lại nhìn sang bộ quần áo rách nát của Tống Sở, chán ghét lắc đầu: “Không.”

Giọng nói non nớt khiến anh không khỏi nhíu mày.

Tống Sở bĩu môi.

Giang Bác: “Trừ khi cô có thể lấy ra đồ ăn với thức uống.”

Tống Sở: “...

Không mở không gian được.”

Giang Bác bày ra vẻ mặt bình tĩnh, dù Tống Sở là dị năng giả hệ không gian, nhưng khả năng khống chế không gian của cô cực kì kém, không phải lúc nào cũng hiệu quả.

Anh xoay người muốn rời đi, không ngờ Tống Sở lại kéo rách quần áo của mình, bộ đồ này vốn đã rách nát đến không thể nhìn thấy nguyên mẫu, hiện tại bị xé ra một mảnh lộ ra chất liệu màu đen ở bên trong.

Tống Sở: “...”Đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm vang ầm ầm.

Hai người đồng thời quay đầu lại, liền nhìn thấy một chiếc xe kì lạ đang đi tới.

Tại sao lại lạ ư, bởi vì chiếc xe này trông rất xấu, tốc độ thì chậm rì, trước xe còn tỏa ra khói đen, nghe ồn như quỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
UD
Uyen Do30 Tháng ba, 2023 11:53
5 to get your order from the
BÌNH LUẬN FACEBOOK