Tôi không biết mình đã đến khoa phụ sản như thế nào.
Cả quá trình đều như người mất hồn.
Thế rồi chợt nghe bác sĩ nói nồng độ HCG thấp, thành trong của tử c ung rất mỏng, nguy cơ s.ả.y thai rất cao.
Bác sĩ chỉ định t.i.ê.m thuốc c.h.ố.n.g s.ả.y th.a.i cho tôi nhưng tôi từ chối.
Tôi nghĩ về những gì Cố Kiêu đã nói, còn bảo vệ t.h.a.i làm quái gì chứ…
Tôi ngao ngán ngồi xe về nhà.
Điện thoại bỗng reo vang, là một dãy số lạ.
“Đang ở đâu vậy?” Là Cố Tiêu.
Sáu năm không gọi điện nhưng vừa mới nghe tôi liền nhận ra giọng anh ta.
Kiêu ngạo, trong trẻo mà lạnh lùng.
“Trên xe.” Tôi điều chỉnh nhịp thở, lấy lại bình tĩnh.
“Vừa rồi cô tìm tôi à? Có chuyện gì thế?” Vẫn là cái giọng điệu chảnh c.h.ó như ban nãy.
Tôi ngập ngừng một lúc: “Ừm, giờ tôi ổn rồi.”
Ở đầu dây bên kia, anh ta im lặng một hồi: “Vẫn chưa hết hy vọng à? Chúng ta đã không thể nữa rồi.”
“… Được rồi, cúp máy đây.” Tôi chỉ muốn dứt khoát tắt máy.
Nhưng anh ta không bằng lòng.
“Tôi nghe bác sĩ chủ trị của cô nói tình trạng của cô không ổn lắm, cô vẫn nên về t.i.ê.m thuốc bảo vệ t.h.a.i đi, tôi sẽ nói qua với bác sĩ một tiếng, quen biết nhau, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây được thôi.”
Tút! Tôi ngắt máy.
Tên cặn bã! Ai cần anh ta giúp hả.
Anh ta lại gửi một tin nhắn đến, ra chiều tức giận: “Trần Giai, sao bây giờ cô lại trở nên mất lịch sự thế hả?”
Tôi ấm ức tới mức muốn p.h.á.t n.ổ: “Rồi lịch sự thế nào nữa? Thời gian dạy đời tôi, chi bằng anh về nhà thay hai cái bỉm còn hơn.”
“?” Anh ta nhắn tiếp.
Tôi lười rep lại.
Anh ta nghĩ tôi vẫn còn là Trần Giai của năm đó sao?
Lúc ấy, mỗi một tin nhắn anh ta gửi, tôi đều cẩn thận ngẫm nghĩ cả nửa ngày.
Trò chuyện với anh ta, tôi chưa bao giờ dám kết thúc bằng câu trả lời của anh ta.
Tốn bao tâm tư để tìm các chủ đề, kết quả là anh ta luôn đáp: “Ngủ đi”, “Anh đi tắm đã”, “Gọi lại sau nhé”.
“…”
Về đến nhà, tôi nằm trên giường, lấy một bức ảnh chụp chung với anh ta ra, xé hết thành những mảnh nhỏ rồi vứt đ.ầ.u anh ta vào bồn cầu.
Đồ kh.ố.n, xuống gặp qu.ỷ đi!
Thế nhưng, nước mắt vẫn không chịu được mà tuôn rơi.
6.
Ngủ đến sáng hôm sau, tôi trở lại công ty để làm việc.
Công ty chuyển tôi sang bộ phận tiếp thị.
“Bộ phận tiếp thị phải đến các cửa hàng, mệt lắm nhưng mà rất oke, tiền lương có thể hơn vạn đấy.” Trưởng phòng tiếp thị bày một chiếc bánh lớn cho tôi.
Thực ra là bộ phận tiếp thị có đồng nghiệp phải nghỉ để sinh con nên thiếu người.
Trong mắt bọn họ, típ người lớn tuổi chưa lập gia đình như tôi, ngay cả người yêu còn chẳng có, mới là ứng cử viên tốt nhất cho công việc này.
Chứ không thì tuyển ai cũng có thể trở thành quả b.o.m n.ổ chậm mà thôi.
“Có thêm trợ cấp gì không ạ?”
Trong thế giới của người trưởng thành, tôi không quan tâm miếng bánh mà chỉ quan tâm đ ến đồng tiền thôi.
“Mỗi ngày sẽ được hỗ trợ 80 tệ để ăn uống đi lại, nếu làm tốt thì thêm tiền điện thoại nữa.”
“Được ạ.”
Một ngày 80 tệ, thì một tháng là 2400 tệ.
2400 tệ này gửi về cho mẹ, có lẽ tốc độ bạc của tóc mẹ sẽ chậm lại.
Vì vậy, từ một nhân viên văn phòng bình thường, tôi trở thành một quản lý tiêu thụ nho nhỏ, ngày ngày bôn ba các siêu thị lớn, điểm danh chấm công, kiểm hàng, thống kê doanh số…
Mỗi ngày về đến nhà đều mệt đến mức không muốn nói chuyện.
Đến khi đi WC, tôi thấy bị ra một ít m.á.u.
Tôi mới nhớ đến lời bác sĩ bảo, thầm thở dài một hơi.
Khả năng cao là đứa bé không c.ò.n nữa.
Nhưng tôi lại đ.a.u t.h.ư.ơ.n.g hơn tôi nghĩ nhiều. Một đêm không ngủ.
Đến cuối tuần, tôi đến bệnh viện kiểm tra.
Lần này là một nữ bác sĩ khác, tên Lưu Thiến, vô cùng xinh đẹp.
“Cô quen Cố Tiêu à, thế mà chẳng nói sớm.” Bác sĩ Lưu bỗng nhiệt tình với tôi khiến tôi không quen.
“Coi như vậy đi.”
“Hồi còn đi học anh ấy có bạn gái không? Là kiểu thế nào nhỉ?”
Tôi sững người.
Câu hỏi của cô ấy hơi hơi vượt quá quan hệ bác sĩ bệnh nhân rồi.
Và tôi cũng hiểu ra là cô ấy có ý với Cố Tiêu.
Nhưng cô ấy không biết chuyện Cố Tiêu có con rồi sao?
Chẳng lẽ Cố Tiêu không nói với đồng nghiệp mà nói ra bên ngoài là mình còn độc thân?
Tồi thật.
“Bạn gái hồi đại học của anh ta rất bình thường.” Tôi nói đúng sự thật.
“Cô có ảnh chụp không? Cho tôi xem qua với.”
Cô ấy đúng là chưa cạn đường thì còn lâu mới chịu bỏ cuộc.
Tôi nhìn thẳng vào mặt cô ấy, để cô ấy ngắm tôi hai giây.
Bức ảnh mà cô ấy muốn nhìn, đang ở ngay trước mặt cô ấy đây.
Dường như cô ấy quên mất rằng tôi đến đây để khám bệnh.
Nghĩ đến việc Cố Tiêu đã có gia đình mà vẫn nói với bạn bè là mình còn độc thân, lại còn ba hoa như vậy ở bệnh viện, tôi lập tức b.ố.c h.ỏ.a.
“Không phải anh ta lấy vợ rồi sao?” Tôi nhắc khéo cô ấy.
“Lấy vợ?” Quả nhiên là cô ấy bị sốc.
“Tôi chưa thấy ai nói vậy cả.”
Chuyện này…
“Sao cô biết vậy?” Nét mặt cô ấy hơi sượng trân.
Hình như cô ấy nghĩ là tôi nói dối, tôi thấy đau đầu quá.
“Chẳng lẽ nick của anh ta bị hack?” Tôi chỉ còn cách cho cô ấy xem bài đăng kia.
Xem xong, cô ấy sốc đến tái cả mặt.
“Bác sĩ Cố có con rồi á?”
Vừa dứt lời…
“Cô ra đây một lát.” Phía sau truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
Tôi hoảng sợ.
Là Cố Tiêu!
Toi rồi, chắc chắn là anh ta bực vì bị tôi vạch trần bí mật nên mới thẹn quá hóa giận.
“Cố Tiêu, sao anh lại đến đây…” Bác sĩ Lưu xúc động đứng dậy.
Tôi xoay người liền thấy anh ta mặc áo blouse dài, rõ ràng là dáng vẻ của một cây ngọc thụ đón gió, nhưng mặt thì tối sầm lại.
“Nhanh lên, tôi không có thời gian…” Anh ta hơi tức.
Tôi nghĩ bụng, việc quái gì phải sợ, anh ta mới là người sai cơ mà.
Vì thế cuối cùng tôi vẫn theo anh ta ra ngoài.
Anh ta dẫn tôi đến phòng của mình, sau khi bước vào cửa, anh ta khóa trái lại.
Tôi tự nắm cánh tay mình, hơi căng thẳng.
“Nói chuyện thôi mà, anh khóa cửa làm gì?” Tôi nhìn cánh cửa bị khóa, thấy hơi không ổn.
“Không muốn bị làm phiền.” Anh ta quăng ra một câu rồi ngồi xuống ghế làm việc.
Á đù! Cái thói phách lối này vẫn y như sáu năm trước đây mà.
“Vậy anh nói đi.”
Trong căn phòng kín mít này, tôi thực sự không dám nhìn anh ta.
“Cô đi rêu rao khắp nơi với mọi người là tôi có con à?” Anh ta dò xét nhìn tôi.
Tôi toát mồ hôi lạnh.
“Cũng không hẳn là khắp nơi… Tôi chỉ nói sự thật. Huống chi, bác sĩ Lưu rất tốt, anh không thể lừa cô ấy.”
Anh ta không lên tiếng, ánh mắt lại lướt qua bụng tôi.
Nhìn bụng tôi làm gì hả?
Tôi vội vàng kéo áo che xuống.
“Hừ…” Anh ta lạnh lùng cười khẩy: “Đúng là muốn dựa dẫm vào tôi rồi? Sao thế, không vừa lòng đối tượng xem mắt à?”
Tôi:?
Tôi dựa dẫm anh ta bao giờ, đứa bé mà tôi nói đến đâu phải đứa bé trong bụng này, anh ta mất n.ã.o rồi à?
“Anh đừng có tự mình đa tình.” Tôi không nói nên lời.
“Trần Giai, tôi thừa hiểu cô, dáng vẻ của cô bây giờ có khác gì lúc theo đuổi tôi năm đó không?” Anh ta nực cười nhìn tôi.
Rõ ràng tôi bị kích động bởi những lời nói của anh ta.
“Ừm, sau đó thì sao?”
“Đương nhiên là không có hi vọng rồi. Mấy mánh khóe hồi đó cô lừa gạt tôi, cô nghĩ sáu năm qua rồi, tôi vẫn sẽ bị cô đùa giỡn nữa à?” Anh ta hừ lạnh.
“Thấy bảo cô sắp kết hôn, đừng bám lấy tôi nữa, hay là muốn tôi gửi phong bì chúc mừng?”
Kết hôn? Anh ta cho rằng tôi tìm anh ta chỉ để kiếm chác phong bì?
Anh ta thực sự ch.ọ.c đ.i.ê.n tôi rồi.
“Thế anh tưởng mình vẫn đẹp trai như năm đó à, bây giờ anh già đi, nếp nhăn cũng có, như hai người khác nhau, chắc tôi hứng thú?” Tôi độp lại một tràng.
Nụ cười của anh ta cứng đờ, vẻ mặt càng khó ở hơn.
“Trần Giai, phương pháp khích tướng không có tác dụng với tôi đâu.” Anh ta đứng dậy, bình tĩnh cởi áo blouse.
“Chúng ta chia tay rồi, mà cho dù không chia tay, tôi cũng không thể nuông chiều để cô làm càn được.”
Bầu không khí lập tức rơi vào bế tắc.
Tôi bật cười.
Anh ta nuông chiều tôi? Thứ tình yêu vĩ đại?
“Cố Tiêu, anh có khí phách lắm.” Tôi cười cười, đi về phía cửa, đến chỗ cửa, như chợt nhớ ra điều gì, tôi liền xoay người: “Đã có khí phách như thế thì đừng có uống rượu, ôm tôi không chịu buông, gào khóc rồi gọi tên tôi nữa, tôi còn tưởng anh không quên được tôi đó.”
“Còn nữa, hạt giống của anh.” Tôi chỉ vào bụng:
“Không còn nữa rồi.”
7.
Anh ta ch.ô.n chân tại chỗ cứ như người bị th.ư.ơ.n.g nặng.
Nhìn anh ta khó chịu, tôi thực sự rất vui.
Sau khi đóng cửa lại, tôi quay về khoa phụ sản.
Một tin tức như t.á.t vào mặt tôi.
Đứa bé không m.ấ.t. Không những không m.ấ.t mà còn rất khỏe mạnh.
“Rất bình thường, đôi khi HCG ban đầu hơi thấp nhưng dần dần tăng lên, đứa nhỏ kia tiến triển rất tốt, tôi làm cho cô một tấm thẻ trước nhé.”
Tôi hoàn toàn mờ mịt.
“Hôm đó tôi đi vệ sinh ra m.á.u.” Tôi run rẩy hỏi bác sĩ Lưu.
“Không sao cả.” Bác sĩ Lưu ân cần khuyên bảo tôi: “Đứa bé này có duyên với cô, đừng lo, cô là bạn bè với bác sĩ Cố nên tôi cũng nói thật với cô, bây giờ tình trạng vô sinh phổ biến lắm, mang t.h.a.i được một đứa bé không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa thành trong tử c ung của cô mỏng như thế, tình trạng này càng khó mang thai hơn.”
“À phải rồi, cô vừa bảo bác sĩ Cố có con phải không? Có lẽ là cô hiểu lầm thôi, hình như là chị gái anh ấy sinh em bé, chứ anh ấy còn chưa có bạn gái kìa, cô làm tôi giật cả mình.”
Tôi: Gì cơ? Là chị gái anh ta?
Đồ thần kinh, chị gái sinh con, mắc gì phải đăng cái bài kia?
Tôi đã quẩy một trận tanh bành.
Chẳng trách vừa rồi anh ta tức giận như thế.
Quậy thì quậy, anh ta không thích tôi, không muốn đứa bé này là sự thật.
Tôi thoáng bình tĩnh lại, thở dài một hơi: “Chẳng có cách nào cả, cha đứa bé không cần nó.”
Vừa nói xong, Cố Tiêu lại xuất hiện trước mặt tôi.
“Em ra đây một lát.”
Tôi giật mình.
Sao lại là anh ta?
Vẫn câu nói này?
Bác sĩ Lưu cũng không biết phải nói gì, chỉ ngờ vực nhìn hai chúng tôi.
Tôi phiền não, theo anh ta ra ngoài.
“Lại có chuyện gì nữa? Bác sĩ Cố…” Bây giờ tôi đang mang bầu nên rất mệt mỏi, thực sự không muốn đối đầu với anh ta.
“Anh bận lắm mà, có thể đừng tìm tôi được không…?”
“Tối đó… Em nói xem giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì?” Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tối hôm nào?” Tôi giả ngu.
“Hôm – họp – lớp.”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói vậy.
“Bản thân làm gì mà em không biết à?”
Đêm ấy anh ta gọi tên tôi bao lần, thế mà giờ cũng mất trí nhớ đấy thôi.
“Tôi cứ nghĩ… là một giấc mơ.” Anh ta trầm lặng.
“Giấc mơ?” Chắc tôi c.h.ế.t vì tức mất.
Lúc cần kiềm chế thì không ậm ờ chút nào, giờ lại bảo nằm mơ?
Một lúc lâu sau, anh ta lại nói: “Đứa bé là con tôi?”
“Nếu không phải thì sao?”
“Trần Giai, em đừng đùa giỡn anh nữa!” Anh ta cau mày nhìn tôi.
“Tôi đùa giỡn anh?” Tôi bật cười: “Mấy hôm đó, ngoài anh ra không còn ai khác.”
Thực ra là chưa bao giờ có ai khác, nhưng nếu nói ra thì lại giống như tôi không thể quên được anh ta vậy.
“Nói đi, em định thế nào?” Anh ta khẽ thở dài.
Gì mà hỏi tôi định thế nào?
Hảo hán không thèm tính cái lợi trước mắt, tôi lười tranh luận với anh ta.
“Chứng nhận kết hôn với tôi, đứa bé cần làm giấy khai sinh, mỗi tháng chuyển cho tôi 3000 tệ, tôi không thể tự nuôi con được.”
Yêu cầu của tôi rất đơn giản.
Anh ta nhìn tôi chăm chú, không nói gì.
Tôi bị anh ta nhìn đến mức mất tự nhiên.
Thấy anh ta mãi không trả lời, tôi càng chột dạ.
“Nếu anh thấy 3000 hơi nhiều thì 2500 cũng được.” Tôi thăm dò.
“Trần Giai…” Giọng anh ta trầm đến đáng sợ: “Hôn nhân không phải trò đùa.”
Tôi không nói gì.
Anh ta vẫn không muốn lấy tôi chứ gì?
Giằng co giây lát, tôi tự thấy mất mặt nên cắn môi quay người bỏ đi…
“Cuối tuần sắp xếp chút thời gian.” Anh ta gọi với theo tôi, như thể vừa đưa ra một quyết định khó khăn nào đó.
“Để làm gì?”
“Đến nhà em.”
Tôi sững người, sau đó hoàn hồn, vờ như thờ ơ, đáp lại: “Biết rồi.”
Trở lại phòng khám, tôi làm thẻ, bác sĩ Lưu vẫn nhiệt tình với tôi, còn làm thân tôi để hỏi chuyện Cố Kiêu.
Tôi nhìn kỹ cô ấy.
Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, chỉ nhìn đôi bàn tay thôi đã đủ cho thấy là một cô công chúa sống sung sướng từ nhỏ, tính tình cởi mở.
Nếu tôi là đàn ông thì tôi cũng sẽ thích cô ấy.
Một cô gái như thế theo đuổi Cố Tiêu, tôi lại hơi lo rồi.
Nhưng hình như tôi còn chẳng có tư cách.
Cố Tiêu bảo cuối tuần đến nhà tôi, nghĩa là muốn kết hôn với tôi nhỉ?
Khám chữa bệnh xong, tôi cầm tấm thẻ vừa làm, lúc đi qua khoa cấp cứu không thấy Cố Tiêu đâu.
Tôi buồn bực ngồi xe buýt thì anh ta nhắn tin đến.
“Em về rồi à?”
“Ừ.”
“Tối anh gọi lại cho em sau.”
“Tùy anh.”
Ngồi trên xe buýt, tôi nhìn đoạn chat, rõ ràng đang bàn luận về sự kiện trọng đại nhất đời người nhưng tôi chẳng hề vui mừng.
Đến tối anh ta giữ lời, gọi điện thoại cho tôi.
Nhưng người này vô cùng nhàm chán và lạnh nhạt.
Mỗi lần nói chuyện hầu như chỉ hỏi mấy câu linh tinh như “Hôm nay em có n.ô.n không”, “Nôn mấy lần”, “Ăn món gì rồi”…, chứ nào có quan tâm xem tôi có khó chịu hay không.
Tôi cũng máy móc trả lời mấy câu hỏi của anh ta.
Trả lời mà qua loa, anh ta lại không vui: “Trần Giai, em cứ lơ đễnh như này mãi à?”
“Vậy bác sĩ Cố rời giường thì sẽ mãi mãi lạnh lùng như băng phải không?”
Cuộc trò chuyện của đôi bên đi vào ngõ c.ụ.t, tôi cúp máy.
Chẳng lẽ tôi vĩnh viễn phải dùng sự nồng nhiệt của mình để đổi lấy sự thờ ơ của anh ta ư?
8.
Cuối tuần, một chiếc xe Mercedes màu đen đậu trước sân nhà tôi.
Trên bàn ăn bỗng nhiên có thêm ba người xa lạ là Cố Tiêu và cha mẹ anh ta, bầu không khí xấu hổ khôn cùng.
“Có bầu bao lâu rồi, con bé này cũng chẳng nói cho chúng tôi biết.” Mẹ Cố Tiêu nói.
Bà mặc váy vest, dưới chân đi đôi giày cao gót, lúc xuống xe giẫm phải mương nước nhà tôi, phải rút mãi mới lên được.
“12 tuần.” Cố Tiêu đáp.
Tôi hơi bất ngờ, không hiểu sao anh ta biết được.
(Còn nữa…)