Mới đầu hắn vô cùng hưng phấn, chủ tử đây là đang tín nhiệm hắn, cũng là lúc hắn hiện thực lý tưởng của mình, nhưng mà hiện tại…
“Vương gia!” Sở Thị ép nộ hỏa cố không bạo phát, khuôn mặt thanh tú đỏ lên không biết là do lạnh hay do phẫn nộ, “Ta chỉ là một nam từ, dù sao thì quản mấy thứ này cũng không tốt!”
Phong Khinh Nhai ngáp to một cái, dáng vẻ đầy mệt mỏi, nhắm mắt lại, mơ hồ nói: “Nam tử? Không lẽ Tiểu Thị muốn trở thành một nam tử được dưỡng trong khuê phòng?”
Sở Thị nghẹn lời, trong mắt hiện lên sự chán ghét, muốn hắn làm một nam tử trong khuê phòng thì hắn nguyện ý chết, nhưng mà… cắn chặt răng, trừng mắt nhìn thiếu nữ sắp rơi vào giấc mộng, gằn ra từng chữ một: “Ta… còn… muốn… gả… đi…” hít vào một hơi sâu, nói ra lời trong suy nghĩ: “Nếu cứ như thế này, ta liền không thể gả cho ai nữa rồi!”
Phong Khinh Nhai gật gật đầu, mắt nhắm lại giống như ngủ gật, “Ồ, nếu như tương lai ngươi không thể gả được, thì ta cưới ngươi là được rồi…” thanh âm càng lúc càng nhỏ, không chịu trách nhiệm nói.
“Ngươi!” Sở Thị sắc mặt đỏ bừng, phẫn nộ gào lên, “Ta mới không gả cho một nữ nhân còn lười hơn heo đâu!”
Nực cười, gả cho nàng!
Vậy không phải kiếp này hắn phải làm trâu làm ngựa ư!
Người trên nhuyễn tháp đã không còn phản ứng nữa rồi.
Sở Thị thấy vậy, tức đến mức suýt nữa thì xé rách quyển sổ.
“Tiểu Thị, Vương gia ngủ rồi?” Sở Vu cầm một hộp đồ ăn bước vào, thấp giọng hỏi đệ đệ.
Mặc dù hai người có tướng mạo giống nhau, nhưng chỉ cần dựa vào biểu tình trên mặt liền có thể dễ dàng phân biệt được ra.
“Ừm…” Sở Thị khuôn mặt tràn ngập phẫn nộ, nhưng thanh âm cũng rất khẽ không lớn.
Mặc dù bất mãn vì bị trêu cợt, nhưng tâm tư hộ chủ thì vẫn chiếm đầu gió.
Sở Vu gật gật đầu, quạt bếp lò để nó cháy mạnh hơn một chút, sau đó cùng đệ đệ đi ra.
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Phong Khinh Nhai vốn dĩ đang ngủ say liền mở mắt, bỏ chăn lụa trên người mình ra, đôi chân trần đi trên thảm lông cừu dày trên mặt đất, ở bên cửa sổ nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài lớp cửa kính.
“Cô là đồ ma quỷ…”
“Tôi vốn dĩ không thích anh ta, tại sao chị lại ép tôi gả cho anh ta..”
“Tôi không cần tiền... tôi chỉ muốn được hạnh phúc...”
“Cút đi! Ta không cần một đứa con gái điên cuồng táng tận như ngươi!”
“Từ nay về sau, chị không còn là chị gái của tôi nữa!”
“Thân là em trai của chị là nỗi nhục lớn nhất đời này của tôi!”
Tiếng khóc tuyệt vọng của em gái, biểu tình phẫn nộ của em trai, khuôn mặt đau khổ của ba, mọi thứ dường như lại một lần nữa hiện lên trong đầu nàng.
Mười năm rồi, nàng cho rằng bản thân đã có thể buông xuống, nhưng lại vẫn khắc ghi trong lòng.
Thì ra, mọi thứ nàng làm không hề đem lại hạnh phúc cho người thân, ngược lại còn đem đến một loạt thảm họa và nhục nhã.
Nhớ lại những chuyện này, dường như đã cách một đời.
Không, là đã cách một đời rồi...
Phong Khinh Nhai cắn chặt môi, khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ mang đầy vẻ cay đắng, bất động đứng đó, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, y phục mỏng manh không thể ngăn được sự lạnh lẽo thẩm thấu đến xương cốt.
Ngoài cửa, tuyết vẫn bay, gió bắc gào thét như muốn cuốn phăng mọi thứ trên đời.
Nó có thể mang đi được sự đau thương và nuối tiếc sao?
Giữa mùa đông, tuyết bay dày đặc, gió bắc hoành hành.
Trong hoàng cung Thiên Phượng lại vô cùng náo nhiệt. Ngoài cổng cung dừng đầy xe ngựa sang trọng. Trong cổng cung, khắp nơi đều là dáng ảnh bận rộn của cung thị. Hành lang hoàng cung treo đầy những chiếc lồng đèn màu đỏ tràn ngập không khí vui vẻ.
Hôm nay, là ngày thành nhân của đương triều nhị hoàng nữ, được thánh thượng ngự phong Nhã vương, Thành Đức nữ hoàng hạ lệnh, mở yến tiệc đãi thần.
Mặc dù lúc nhị hoàng nữ được phong vương, mặc dù thân thể nhị hoàng nữ yếu ớt, nữ hoàng đã ám thị nhị hoàng nữ vô duyên với vị trí thái nữ, nhưng đối với sự sủng ái thông thường của nữ hoàng đối với Nhã vương, cũng đủ thành đối tượng để chúng thần nịnh hót, nhưng lại rất kỳ lạ là, đại thần đương triều chỉ cần nhìn thấy vị Nhã vương được một thân ngàn vạn sủng ái, thì có thể trốn thì trốn, không thể trốn thì làm như không nhìn thấy.
Hôm nếu, nếu như không phải Thành Đức nữ hoàng hạ lệnh, cũng có thể nghĩ rằng người đến tham dự lễ thành nhân của nàng đến một cọng lông cũng không có.
Tại một góc hiu quạnh trong hoàng cung, một tòa cung điện đơn giản tĩnh lặng được một rừng trúc bao quanh lại, lặng lẽ đứng ở đó. Dưới màn tuyết nặng hạt, một rừng trúc xanh biếc điểm xuyết cho vùng đất trắng.
Nó vẫn vắng vẻ như mọi khi, nếu như không nói rõ, ai cũng không thể biết rằng đây vậy mà là nơi ở của thân phụ Nhã vương, hậu quân được Thành Đức nữ hoàng sủng ái nhất - Hiền quý quân.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy rừng thanh trúc nổi bật kia thôi cũng không khó để đoám được.
Thanh trúc, vốn sinh trưởng ở phương Nam ấm áp.
Quê hương của Hiền quý quân vốn ở Giang Nam, vùng đất của cá và lúa, nơi bốn mùa đều là mùa xuân, Thành Đức nữ hoàng biết Hiền quý quân yêu thích thanh trúc của quê hương nên đặc biệt phái người mang thanh trúc chuyển đến hoàng cung, nơi mà nó không hợp để sinh trưởng. Ai cũng không biết được vì sao thanh trúc chỉ ưa ấm áp lại có thể xanh tươi dưới màn tuyết rơi dày dặc trong hoàng cung, nhưng sự sủng ái của Thành Đức nữ hoàng đối với Hiền quý quân đã rõ rệt không thể nghi ngờ.
Trong Thính Nhai tiểu trúc, nơi ở của Phong Khinh Nhai trước khi rời hoàng cung.
Như mọi khi, Phong Khinh Nhai nằm dài trên nhuyễn tháp, dáng vẻ ngái ngủ tựa như có ngủ nhiều thế nào cũng không đủ.
Sở Vu đang tỉ mỉ dùng lò sưởi ủi lễ phục, để chuẩn bị cho chủ tử mặc trong yến hội.
Sở Thị ngồi một bên vẻ không tình nguyện gảy bàn tính, nghiêm túc tính toán sổ sách, cũng không thể tranh cãi với chủ tử trong ngày thành nhân của nàng.
Bên ngoài tiểu trúc, tuyết vẫn rơi dày đặc, nhưng bên trong tiểu trúc lại là một mảnh yên tĩnh ấm áp. Phong Khinh Nhai trộm hé mắt, nhìn hai nam tử giống như thân nhân bên mình, một dòng ấm áp chảy qua trong lòng.
Lão thiên đối với nàng cũng không tồi.
“Nhai Nhi, vẫn chưa tỉnh sao?” một thanh âm ôn nhã truyền vào, sau đó một nam tử nhẹ nhàng bước vào trong căn phòng ấm áp, áo choàng màu vàng sáng thêu thanh trúc sống động như thật, gương mặt phong hoa tuyệt đại không hề lưu lại dấu tích năm tháng, đôi mắt trong suốt nhìn thấy đáy đong đầy từ ái và ôn nhu.
Sở Vu và Sở Thị nghe thấy thanh âm vội bỏ công việc trong tay, cúi người hành lễ.
Phong Khinh Nhai vừa nghe thấy giọng nói dịu dàng này, dù không muốn tỉnh ngủ cũng không thể không tỉnh ngủ được, âm thầm thở dài một tiếng, mở mắt ra, nở một nụ cười đã được vẽ sẵn, làm nũng nói: “Phụ quân, sao sớm thế này đã đến gọi con rồi, thật mệt mỏi...”
“Sớm?” Doãn Nguyên nghe thấy nửa câu đã không rời miệng chữ mệt, gõ nhẹ trán nữ nhi một cái, ôn hòa nói: “Lẽ nào con còn muốn mẫu hoàng của con đợi sao?”
Phong Khinh Nhai nhìn nụ cười phong hoa tuyệt đại của Doãn Nguyên, trong lòng thầm than, thảo nào mẫu hoàng hết mực sủng ái hắn. Kiếp trước, nàng đã gặp không ít nam nhân anh tuấn, nhưng không người nào có thể dùng từ đẹp để hình dung, mà Doãn Nguyên, phụ thân của cơ thể này lại không thể chỉ dùng một từ đẹp đến để hình dung, hắn giống như một viên minh châu rơi xuống trần gian, đã nhiễm phải phàm trần nhưng vẫn phát ra ánh sáng đoạt mục như cũ, ngoài khuôn mặt khiến người kinh diễm ra, trên người hắn còn có một cảm giác khiến cho người ta được tắm trong làn gió xuân, rất dễ chịu, cũng rất an toàn.
Danh Sách Chương: