Vào ngày thứ hai, Hứa Kinh Niên "treo màu" đến trường. Cằm hắn bầm tím, bên sườn mặt còn có một vết xước. Ngay cả tôi cũng rất ngạc nhiên. Khương Vũ chưa bao giờ đánh vào mặt người khác, nhưng lần này là một ngoại lệ.
Các bạn học nữ chú ý đến vết thương của Hứa Kinh Niên, vây quanh hắn thể hiện sự lo lắng.
Thấy vậy, các bạn học nam vô cùng bất bình: "Vừa mới chuyển trường đến đã đánh nhau. Học sinh ngoan ngoãn, đàng hoàng ghê!"
"Học sinh ngoan chuyển trường? Chắc chỉ là bề ngoài thôi!"
Tôi không chịu nổi nữa, bèn đi đến phòng y tế.
Dù sao thì hành động thực tế lấy thuốc bôi vết thương sẽ dễ chạm đến trái tim hơn là sự quan tâm nhẹ nhàng bằng lời nói.
Khi tôi trở lại lớp học, Chu Nghiên đang ngồi ở chỗ của tôi, nhẹ giọng nói chuyện với Hứa Kinh Niên. Chẳng qua thái độ của Hứa Kinh Niên lãnh đạm, phớt lờ sự mến mộ của cô ta.
"Bạn Chu Nghiên, mời cậu trở về chỗ ngồi của mình."
Tôi công khai tuyên bố chủ quyền của mình.
Chu Nghiên lập tức thay đổi sắc mặt.
"Tránh sang một bên!"
Cô ấy tức giận đứng dậy, đưa tay ra đẩy tôi.
Một ý nghĩ loé ra trong đầu, tôi loạng choạng và ngã sang một bên.
"Loảng xoảng!"
"Ui da!"
Tôi đụng phải bàn của một bạn cùng lớp, bị cuốn sách rơi trúng đầu và kêu lên đau đớn. Túi thuốc trong tay tôi rơi xuống đất, miệng túi mở ra, lộ ra thuốc trị thương ở bên trong. Ngoài thuốc khử trùng vết thương, còn có thuốc giảm đau và thuốc tan máu bầm. Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì đều có thể nhìn ra được tất cả số thuốc này là mua cho Hứa Kinh Niên.
Đúng như dự đoán, vẻ mặt của Hứa Kinh Niên đã thay đổi. Hắn ngồi không yên nữa, tiến lên đỡ tôi dậy rồi quay đầu trừng mắt nhìn Chu Nghiên: "Chu Nghiên, xin lỗi đi!"
"Không phải tớ, tớ không đẩy cô ta. Hứa Kinh Niên, cậu phải tin tưởng tớ..."
Chu Nghiên túm lấy người bạn bên cạnh: "Mau làm chứng cho tôi, tôi không đẩy cô ta..."
Người bạn kia do dự, ấp úng không nói thành lời.
Tôi quyết định lên tiếng giúp cô ấy một tay: "Là do tôi đứng không vững, không liên quan gì đến Chu Nghiên. Cậu đừng trách cô ấy."
Tôi nắm lấy cổ tay Hứa Kinh Niên như một bông hoa trắng nhỏ yếu đuối và vô hại.
Chu Nghiên rất kích động: "Đúng, đó là vấn đề của cô ta!"
Ánh mắt Hứa Kinh Niên rơi xuống cổ tay tôi, tia sáng lóe lên trong mắt.
Tôi kìm lại ý muốn hất tay hắn ra, lại lần nữa kéo tay hắn một cách "khiêm tốn".
Chu Nghiên đẩy ngã tôi là "sự thật" trong mắt mọi người. Tôi thay cô ấy xin lỗi là một chuyện, nhưng việc cô ấy cố gắng đổ lỗi cho tôi sẽ chỉ khiến Hứa Kinh Niên ghét cô ấy hơn.
"Bạn cùng bàn của tôi không truy cứu, nhưng từ nay về sau làm ơn cách xa chúng tôi mười bước."
Đúng như dự doán, Hứa Kinh Niên lạnh lùng đưa ra "Lệnh trục xuất".
Khuôn mặt Chu Nghiên lập tức trắng bệch. Cô ta giậm chân, phẫn nộ rời đi.
"Cũng may không bị rơi vỡ. Đây là tôi mua cho cậu, cậu xem có dùng được hay không..." Tôi cẩn thận nhặt thuốc lên, đưa cho Hứa Kinh Niên.
Cầm thuốc trên tay, hắn nhìn tôi chằm chằm hồi lâu. Tôi “đỏ mặt” quay lại chỗ ngồi và ngồi xuống.
Trong giờ học, Hứa Kinh Niên đưa cho tôi một tờ giấy, bên trên ghi dòng chữ "Cảm ơn".
Nét chữ đẹp bay bổng, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Nhận thấy ánh mắt của hắn, tôi cười “e thẹn”, kẹp mẩu giấy vào trong sách rồi bắt đầu làm bài tập ôn tập. Bất kể là thật lòng hay giả dối, ít nhất trong mắt hắn cũng đã có sự tồn tại của tôi. Bắt được hắn chỉ là chuyện nay mai mà thôi.
Hết tiết hai, Chu Nghiên bị Khương Vũ gọi ra ngoài. Khi quay lại mắt cô ấy đỏ hoe. Cô ấy nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Từ đó về sau, cô ấy làm theo lời của Hứa Kinh Niên, cách xa cả hai chúng tôi ít nhất mười bước. Tôi chợt thấy trong lòng dâng lên một niềm vui thầm kín.
Bắt được Hứa Kinh Niên, đồng thời giải quyết xong Chu Nghiên cũng được coi là bất ngờ ngoài ý muốn.
Ngày hôm đó, khi Hứa Kinh Niên nói chuyện với các bạn cùng lớp, tất cả những gì hắn nhận được là những cái nhìn khinh bỉ.
Hắn không biết rằng Chu Nghiên là một bông hoa trong lớp, được bao quanh bởi những chàng trai yêu thích cô ấy và cô ấy cũng có một nhóm nhỏ của riêng mình.
Hắn vì "bảo vệ" tôi mà trách mắng Chu Nghiên trước mặt mọi người, điều này tương đương với việc "đắc tội" với tất cả học sinh trong lớp.
Khi tan học, hắn không có ai đi cùng nên đã thu dọn đồ đạc và đi về từ rất sớm. Tôi lặng lẽ đi theo hắn trong đám đông, thấy hắn bị Khương Vũ cùng một đàn em kéo vào trong ngõ…
Ngày thứ ba, vết thương của hắn trở nên tệ hơn.
Hắn đi khập khiễng, luôn cau mày và xoa bụng. Hắn đến Phòng Giáo vụ trong giờ giải lao giữa các tiết. Lúc quay lại, trông hắn rất ấm ức.
Tôi cười thầm.
Khương Vũ luôn tránh camera trong lúc đánh nhau. Cậu ấy cũng có năng lực tránh bị điều tra nhất định, không ai có thể đưa ra bằng chứng cậu ấy bắt nạt người khác. Đối với Hứa Kinh Niên - một học sinh mới chuyển đến, ngay cả khi có sự bảo vệ của giáo viên chủ nhiệm, muốn hạ gục Khương Vũ còn khó hơn lên trời.
Hơn nữa, làm sao một học sinh trùm trường lại không có chống lưng chứ.
Thư viện mới của trường cấp ba số hai của chúng tôi là do cha của Khương Vũ quyên tặng. Chỉ cần không có bằng chứng, lãnh đạo nhiều nhất cũng chỉ trách mắng Khương Vũ vài câu.
Nhưng đối với người mặt dày hơn tường thành Khương Vũ mà nói, những đạo lý này không khác gì gãi đúng chỗ ngứa.
Buổi tối, đến lượt Hứa Kinh Niên dọn dẹp vệ sinh. Vừa tan học, nhóm nam sinh cùng tổ với hắn đã lần lượt giải tán.
Tôi đặc biệt ở lại để giúp đỡ hắn.
Sau khi dọn dẹp và khóa cửa, chúng tôi người trước người sau bước ra cổng trường.
Chỉ là bước chân của tôi thì nhanh nhẹn, còn bước chân của hắn thì ngập ngừng, nhiều lần do dự muốn nói rồi lại thôi.
Tôi thấy buồn cười trong lòng.
Hôm qua còn muốn lấy học sinh khác làm lá chắn, hôm nay lại không đành lòng kéo tôi cùng bị bắt nạt.
Mấy năm không gặp, chàng hot boy họ Hứa máu lạnh tàn ác rốt cuộc đã có "lương tâm" rồi sao?
"Tôi vừa mới nhớ ra..." Khi còn cách cổng trường mấy chục mét, Hứa Kinh Niên đột nhiên lên tiếng.
"Có phải cậu muốn nhắc tôi chưa trả chìa khóa không?"
Tôi dừng lại, lấy chìa khóa lớp học trong túi ra.
"Ừm..." Hắn thở phào nhẹ nhõm.
"May có cậu nhắc nhở, nếu không sáu giờ ba mươi ngày mai tôi lại phải đến trường mở cửa rồi."
Tôi cầm lấy chìa khóa, từ biểu cảm đến giọng điệu đều rất đơn thuần, lương thiện: "Tôi đi trả chìa khóa, còn có một vài kiến thức muốn hỏi giáo viên. Bạn học Hứa, cậu đi trước đi."
Nói xong, tôi vẫy tay với hắn, quay người chạy về phía tòa nhà văn phòng.
Hai mươi phút sau, tôi lững thững đi ra khỏi trường.
Đi qua con ngõ nhỏ, bên trong truyền đến tiếng chửi rủa của Khương Vũ hòa lẫn với tiếng rên rỉ đau đớn của Hứa Kinh Niên.
Đây là thời điểm tốt để "mỹ nhân cứu anh hùng".
Tôi cố gắng hết sức để kìm nén khóe môi đang nhếch lên của mình, lao vào không chút do dự.