"Rõ ràng ta đã bị nổ chết, như thế nào lại vẫn còn sống?"
Liếc nhìn căn phòng, trong lòng nàng chấn động.
Thiết kế của căn phòng này giống hệt với phong cách cổ xưa.
Tiểu nha đầu kia thấy nàng tỉnh, không khỏi cảm thấy vui mừng:
"Tiểu thư, lão gia vừa nghe tin người bị ngã ao liền chạy tới xem người thế nào rồi cũng có việc trong triều phải rời đi. Do tiểu thư ở dưới nước quá lâu nên nhiễm lạnh, phát sốt ba ngày rồi ạ. Thật may người không sao, làm nô tì sợ chết khiếp!"
Kiều Nhan bắt được trọng điểm, liền cố lục lại ký ức, nàng sửng sốt.
Nếu là xuyên không thì cũng quá lạ rồi, chủ nhân trước của cơ thể này theo ký ức mình tiếp nhận, nàng ta chết vì bị tra tấn. Nhưng tình cảnh hiện tại, lại giống với tình tiết hai năm trước khi nàng ta qua đời. Ta phải xác nhận lại.
Nàng nhìn nữ tử trước mặt, khéo léo hỏi:
"Sắp tới sinh thần của ta rồi nhỉ?"
Tì nữ kia cười tươi:
"Dạ vâng, người sắp tròn 16 tuổi rồi!"
"Quả nhiên."
Nàng lẩm nhẩm rồi quay lại thực tại. Cô vẫn không thể tin còn có chuyện hoang đường như vậy, vừa xuyên không sang thế giới khác, lại xuyên vào thời gian hai năm trước khi biến cố ập đến.
Ha! Nếu sống lại một kiếp thì phải sống cho trọn vẹn, hưởng thụ cuộc sống mới lại là chuyện rất thú vị.
"Tiểu thư, cơ thể người còn yếu, người nghỉ ngơi thêm đi cho lại sức. Em đi bẩm báo với lão gia!"
Tiểu nha hoàn kia nói, ánh mắt trong suốt nhìn nàng đầy lo lắng. Bấy giờ Kiều Nhan mới nhìn kỹ nữ tử kia, bất quá mới mười bốn tuổi, dung mạo thanh tú không kém phần lanh lợi, hoạt bát. Toàn bộ ký ức của nguyên chủ này đều được nàng tiếp nhận, trong lòng thầm nghĩ:
Cô bé này có lẽ là nha đầu trung thành nhất rồi.
"Tiểu thư, manh manh hầu hạ người không chu toàn xin tiểu thư trách phạt.."
Nàng rơm rớm nước mắt, sụt sịt tự trách.
"Được rồi, nín đi, ta không sao mà."
Ký ức của nguyên chủ này nói cho nàng biết, nàng là con gái của thái uý, còn lại đại tiểu thư. Cha cô có hai người vợ. Thứ thiếp sinh được hai người con gái. Vì thân thể yếu ớt nên cô hoàn toàn không thể đảm đương trọng trách của cả gia tộc và gần như mất đi quyền thừa kế. Sau khi ôm hận chết oan, oán khí cùng linh hồn nàng sau khi chết đã dùng số hồn phách còn lại triệu linh hồn khác nhập vào thân xác này. Tuy nhiên, lại bị lệch thời gian lùi về hai năm trước. Mặc dù luôn được cha âm thầm quan tâm nhưng phải lo chuyện triều chính nên cũng ít có thời gian gặp gỡ, không thể tận lực bù đắp cho đứa con gái đáng thương. Tuy sau đó ông gả con gái cho thái tử chỉ mong cầu nàng có cuộc sống vô tư vô lo, trước đó ông nhiều lần ngăn cản nhưng vì nàng nhất kiến chung tình với thái tử nên ông đành chấp thuận. Chẳng ngờ tới cưng chiều nữ nhi của mình lại thành hại nàng ta chết thảm. Mẫu thân nàng sau khi sinh con cũng không thể đi lại, ăn ngồi một chỗ, kẻ hầu người hạ cũng ngót nghét vài ba người, đều là do thứ thiếp sắp xếp qua mắt cha nàng. Nhị tiểu thư và tam tiểu thư con gái của thứ thiếp, đứa đầu tên Kiều Đào 14 tuổi, đứa út tên Kiều Hy 12 tuổi. Từ nhỏ đã sống trong sự dạy dỗ nuông chiều quá mức của Thẩm Dạ nên sinh hư, lại đem lòng ganh ghét với đại tỷ nên lúc nào cũng nhân cơ hội cha vắng nhà mà bắt nạt nàng. Nơi nàng xuyên qua có tên là Đông Ly Quốc. Nhưng theo nhưng gì nàng học về lịch sử thì hoàn toàn không xuất hiện quốc gia này. Có lẽ nàng đã kẹt vào một thế giới không có trong vũ trụ. Đông Ly Quốc do người Tần cai trị. Mới ba tháng trước, nhiếp chính vương đã dẫn quân chinh phạt Bắc Hà Quốc mở rộng bờ cõi. Nâng vị thế của Đông Ly đứng đầu lục quốc hùng mạnh nhất. Đang đăm chiêu suy nghĩ thì bên ngoài vang lên từng tiếng bước chân.
"Lão gia, nhị phu nhân!"
Manh manh nhanh chóng hành lễ.
"Đứng lên đi!"
Kiều Từ Kham bước vào, thấy con gái đã tỉnh trong mắt lộ rõ vẻ vui mừng. Ông nhanh chóng tiến lại cạnh giường hỏi han:
"Nhan nhi, con thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?"
Đối diện với người cha xa lạ này, nàng có chút không quen. Thất thần một lúc, nàng mới mở lời:
"Đa tạ phụ thân quan tâm, con đỡ nhiều rồi."
Đảo mắt qua phía bên cạnh cha. Nàng liền bắt gặp vẻ mặt chán ghét lộ rõ từ nhị nương tốt của nàng. Người này chính là nhị phu nhân Thẩm Dạ của thái uý phủ.
Kiều Nhan rũ mắt cười lạnh.
Vì là con của chồng nên bà ta chưa từng đối sử tối với nàng. Đúng câu gì ghẻ con chồng chưa từng có chuyện hòa hợp. Bà ta chán ghét nàng nhưng tính tình ngu ngốc không giống con gái bà ta là Kiều Đào vừa độc ác, lòng dạ khó lường. Kiều Đào là nữ tử được coi là tài sắc nổi trội nhất ở kinh đô. Nàng nghĩ tới không khỏi phì cười nhạo báng.
Sắc có, nhưng tài thì chưa chắc như lời đồn.
"Nhan nhi, con khổ nhiều rồi. Mẹ con bệnh nặng.. vậy mà thân là nhị nương lại không chăm sóc tốt cho con. Để con thành ra như vậy, ta hổ thẹn trong lòng."
Thẩm Dạ quay phắt lại phía Manh manh một mực quở trách:
"Nha đầu đáng chết, hầu hạ chủ tử như nào để xảy ra cớ sự này. Ngươi chán sống rồi!"
Manh manh sợ hãi, quỳ sụp xuống đất:
"Là nô tỳ sai, xin tiểu thư trách phạt."
Kiều Nhan liếc nhìn manh manh, trong lòng có chút không vừa ý, thản nhiên nói:
"Đứng dậy, cho dù là lỗi do ngươi thì cũng không đến lượt người ngoài đòi chém đòi giết là được."
Nàng trừng mắt nhìn nhị nương rồi cười nhẹ, khiến bà ta bất giác cảm thấy sợ hãi.
"Nhị nương khéo đùa, manh manh là nha hoàn hầu hạ ta đã lâu. Tận tân đến đâu ta đều thấu. Nương nửa câu đòi phạt nửa câu đòi đánh trước mặt ta là đang không nể mặt ta rồi."
Nói rồi nàng nhấp một ngụm trà nóng được đặt cạnh giường.
Lời nói cùng cử chỉ này của nàng như để Thẩm Dạ biết người của nàng không dễ động càng là nhắc nhở bà ta nên an phận thủ thường.
"Bà quá phận rồi đấy."
Kiều Từ Kham lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Dạ chứa ý cảnh cáo.
Sắc mặt Thẩm Dạ tái đi, lòng không khỏi bồn chồn lo lắng:
"Nghiệt chủng này sao hôm nay lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Không phải trước giờ nó rất ngu ngốc nhu nhược, mặc kệ người đời xỉa xói chà đạp hay sao?"
Bà ta nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu, ôn nhu nói.