Tưởng Chân Trừng nhận lấy chai soda Hướng Vy đưa tới, nói cảm ơn.
Sân thể dục về đêm cũng không vắng người hơn ban ngày, bọn họ ngồi trên khán đài nhìn những đôi tình nhân và đôi bạn thân tay trong tay đi dạo phía dưới, vầng trăng sáng treo trên bầu trời, ánh trăng phản chiếu lên khuôn mặt dịu dàng mà xinh đẹp của Hướng Vy, khiến người ta phải chói mắt.
Năm ấy, nếu không phải Hướng Vy kiên trì, Tưởng Chân Trừng có lẽ đã không thể thành công gia nhập hội học sinh.
"Các cậu hỏi vì sao thì tôi không trả lời được, chỉ là tôi cảm thấy em ấy có thể làm được."
Khi đó, cả chủ tịch và trưởng CLB đều không mấy coi trọng tính cách nội liễm của Tưởng Chân Trừng, họ cho rằng cô quá hướng nội, sẽ không đảm đương được các công tác sau này, chỉ có Hướng Vy nhất quyết giữ cô lại. Hướng Vy từ trước đến nay vẫn luôn điềm đạm khéo léo, hiếm khi nói lời châm chọc như vậy, chị chưa bao giờ tranh cãi với chủ tịch trước mặt nhiều người như thế này. Chủ tịch là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, chơi ghi-ta giỏi, cao ráo, rất được các cô gái trong khoa yêu mến mà lại phải lòng Hướng Vy, thấy Hướng Vy không kiêng nể, anh ta ngay tại chỗ gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai, đành thỏa hiệp.
Có lẽ bởi vì lúc đó được Hướng Vy bênh vực, trưởng CLB Văn nghệ luôn đối xử rất tốt với Tưởng Chân Trừng, cô cũng không làm bọn họ thất vọng, lần nào cũng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà trưởng CLB giao phó.
"Đàn chị, năm sau là năm cuối rồi, sẽ rất bận rộn đúng không?" Tưởng Chân Trừng nghiêng đầu nhìn chị.
Trong nháy mắt, một năm trôi qua, hội sinh viên tuyển chọn thành viên xong, Hướng Vy chính thức trở thành sinh viên năm tư. Một năm này, người trong CLB bọn họ thỉnh thoảng tụ tập, Hướng Vy bất ngờ phát hiện tửu lượng Tưởng Chân Trừng rất tốt, không say cũng không đỏ mặt.
Có một lần, có lẽ là trong kỳ nghỉ đông, hội sinh viên của họ đến nhà hàng liên hoan, sau đó cùng nhau đi hát karaoke, ai nấy say khướt, hát tình ca, duy chỉ có Tưởng Chân Trừng và Hướng Vy ngồi trong góc. Hướng Vi phát hiện, Giang Chấn Thành đang chăm chú xem bộ phim của Audrey Hepburn mà cô đã tải về điện thoại trước đó.
"Em thích Hepburn à?" Chị hỏi.
Tưởng Chân Trừng cười cười: "Em thích tất cả những minh tinh biết diễn xuất."
Cũng lúc ấy, Hướng Vy biết được rằng Tưởng Chân Trừng từ nhỏ đã muốn trở thành một ngôi sao, muốn diễn hết câu chuyện đặc sắc này đến câu chuyện đặc sắc khác. Chỉ là gia đình phản đối nên cô không theo học nghệ thuật mà chọn con đường học tập rồi thi vào khoa Kế toán ổn định này. Cô nói người trong nhà vẫn luôn yêu thương mình, nhưng bố mẹ phản đối mạnh mẽ nên cũng không kiên trì nữa, suy cho cùng, cái gọi là ước mơ đôi khi quá nhỏ bé so với tình thân.
Hướng Vy muốn an ủi, nhưng cô nhanh chóng ngẩng đầu lên nói: "Sau khi tốt nghiệp đại học, em muốn thi lên nghiên cứu sinh về kịch nghệ. Em nghĩ đến lúc đó bố mẹ sẽ không phản đối nữa đâu." Sau đó còn tinh nghịch nháy mắt với Hướng Vy.
Dưới ánh sáng mờ ảo lập lòe sắc màu, Tưởng Chân Trừng quan sát tỉ mỉ góc nghiêng của Hướng Vy. Tóc chị rất dài, rủ xuống bên hông, phần đuôi hơi xoăn, mái chéo, sống mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng, nhưng không phải khuôn miệng cherry, trông chị rất giống con lai, tuy nhiên Hướng Vy đã nói mình là người Trung thuần, không có huyết thống ngoại lai. Hướng Vy không phải loại con gái cao cao tại thượng, cũng rất thích cười, chị không cần cố tình tỏ ra cao lãnh để thu hút ánh nhìn của kẻ khác, ngay cả khi cười cũng giống như một nàng tiên từ trên trời rơi xuống, tỏa ra khí chất thần tiên rồi.
"Chân Trừng, chị hát cho em nghe một bài nhé."
Tưởng Chân Trừng nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ quên được thần sắc của Hướng Vy khi hát 《Ốc sên》cho mình nghe, vài sợi tóc vương lại trên má, đôi mắt hơi nheo lại, từng lời hát đều chạm đến trái tim.
Tôi muốn từng bước từng bước tiến lên, đón ánh nắng lên rồi lặng lẽ ngắm nhìn.
Hướng Duy thở dài một hơi, xoa đầu Tưởng Chân Trừng: "Ừ, nhưng học kỳ vừa rồi vẫn ổn, học kỳ sau mới thật sự là bận."
"Chị hẳn là muốn làm giáo viên nhỉ?"
Hướng Vy gật đầu: "Hồi nhỏ ham chơi, nghĩ rằng trở thành giáo viên sẽ có kỳ nghỉ đông và hè để nghỉ ngơi nên mới luôn muốn làm nghề giáo. Bây giờ lớn rồi, không ham hố nghỉ ngơi nữa, nhưng chị thấy đứng trên bục giảng cũng rất oai phong, thú vị."
Quả nhiên, nữ thần xa tận chân trời khi bé cũng ham vui như người thường.
"Chị dịu dàng như vậy, học sinh tương lai sẽ rất vui vẻ."
- -----------
Mọi người ghé qua thì cho mình xin một sao lấy động lực nhé! 🎔