"Thiếu gia đã nghỉ ngơi, thiếu phu nhân mời trở về đi." Nhắm chặt cửa phòng ngoại, người hầu Tiểu Bình cằm nhẹ nâng, mặt mày không chút che dấu lộ ra sự khinh thường, cảm thấy bản thân ưu việt.
Tô Mộ đầu có chút đau, vừa rồi nàng muốn ngăn cản Tạ Y uống thuốc độc, kết quả đột nhiên bị một đạo chói mắt bạch quang lung lay mắt
Lại mở mắt ra,người hầu Tiểu Bình lúc trước bên người Nhan Tễ Nguyệt đang đứng trước mặt nàng.
Tô Mộ có chút ngốc.
Hắn không phải đã bị Nhan Tễ Nguyệt tống cổ bán cho mẹ mìn rồi sao? Như thế nào còn ở Nhan phủ?
Sau 5 năm Tô Mộ cùng Nhan Tễ Nguyệt thành hôn, Tô Mộ đem Nhan gia sinh ý làm càng lớn, trở thành nhà giàu số một ở Quyện Thành, hơn nữa còn quét sạch đám sâu mọt thân thích chỉ biết duỗi tay đòi tiền, trong lúc nhất thời quyền to khó lung lạc.
Mà thanh danh Tô Mộ, trong miệng người bên ngoài cũng từ 'Nhan gia tức phụ tới cửa ăn cơm mềm ' biến thành ' Nhan gia thiếu phu nhân Tô Mộ, tới cuối cùng, những người đã từng xem thường nàng, nhìn thấy nàng đều phải cung cung kính kính gọi một tiếng Tô nương tử.
Có lẽ bởi vì trong tay nàng nhiều quyền thế, lui tới đều là bên trong thành quan lớn, nam nhân tự tiến cũng nhiều lên.
Trong đó bao gồm Tiểu Bình, Tô Mộ tất nhiên không có chạm vào hắn.
Tính cách Tiểu Bình cùng Nhan Tễ Nguyệt không có sai biệt, lại còn có tật cáo mượn oai hùm, nàng nhìn liền thấy phiền, trực tiếp quay đi.
Sau không biết Nhan Tễ Nguyệt từ nơi nào biết được tin tức Tiểu Bình tự tiện bò lên giường nàng, lấy roi hung hăng đánh hắn một hồi, đêm đó liền liên hệ mẹ mìn cấp bán.
5 năm sau đó, người hầu bên người Nhan Tễ Nguyệt một tư sắc đều không có, nhìn kĩ chút còn có điểm xấu.
Không đúng, vấn đề hiện tại không phải cái này, Tô Mộ phục hồi tinh thần lại, nhìn Tiểu Bình, lại nhìn nhìn cánh tay mình.
Cùng Nhan Tễ Nguyệt kết hôn sau mùa đông năm thứ nhất, Tô Mộ vì bảo hộ Nhan Tễ Nguyệt, bị than lửa nóng làm phỏng cánh tay, vết sẹo mười năm không thể chữa khỏi
Mà hiện tại cánh tay nàng lại trơn bóng tinh tế, chẳng lẽ chính mình trọng sinh?
Tô Mộ có chút không thể tin được.
Lúc này Tiểu Bình nhìn Tô Mộ còn đứng trước cửa phòng Nhan Tễ Nguyệt không chịu đi, cho rằng nàng ăn vạ Nhan Tễ Nguyệt, hắn khịt mũi coi thường nói:"Thế nào thiếu phu nhân, thiếu gia đã dạy ngài quy củ, thành hôn mới nửa tháng ngài liền đã quên?"
Tô Mộ bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là nàng trọng sinh đến thời điểm ở rể đã nửa tháng a. Tiểu Bình ngươi thật đúng là đủ tư cách npc*
*NON-PLAYER CHARACTER là nhữg nhân vật đc thiết kế sẵn trog game để hỗ trợ nhân vật của người chơi làm các nhiệm vụ, mỗi NPC trong game đảm nhận các chức vụ
"Nhớ rõ nhớ rõ, ta đi liền đây."Trong giọng nói Tô Mộ tràn đầy vui vẻ, bước chân thoải mái mà rời đi.
Tiểu Bình nhìn bóng dáng Tô Mộ, nhất thời cảm thấy có chút kì quái, dù sao chính là không thích hợp.
"Nữ nhân kia đi rồi?"Trong phòng Nhan Tễ Nguyệt giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Tiểu Bình lắc lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ miên man trong đầu, trả lời:" Hồi thiếu gia, Tô Mộ đã đi rồi, lúc nãy nàng cũng không có dây dưa ngài."
Ở trước mặt Nhan Tễ Nguyệt, không thể xưng Tô Mộ là thiếu phu nhân.
Đối với người tâm cao khí ngạo như Nhan Tễ Nguyệt mà nói, xuất thân người hầu của Tô Mộ chính là sỉ nhục cả đời hắn.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Nhan Tễ Nguyệt quần áo khinh bạc, mặt mày thon dài lạnh lùng như trong cố nhân thơ từ miêu tả lãnh yên ướt tuyết hoa mai, tấm lưu li sa mỏng gắn vào trên người hắn giống như bao phủ một tầng mây mù, không hổ là đệ nhất mỹ nhân Quyên Thành.
Nhan Tễ Nguyệt nhìn trong bóng đêm viện môn, ánh mắt khinh mạn:"Nàng biết rõ thân phận chính mình thì tốt."
"Còn không phải sao, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga." Tiểu Bình tận dụng mọi thứ, dùng từ vũ nhục nhất hạ thấp Tô Mộ, chỉ có như vậy mới có thể lấy lòng Nhan Tễ Nguyệt.
Quả nhiên, Nhan Tễ Nguyệt kiêu căng cười, quay đầu trở về phòng.
Nhìn mấy ngôi nhà trên đường, Tô Mộ tâm tình rất tốt, bước chân vui sướng hừ ca.
Chính mình chẳng những về một cái mệnh, còn trẻ mười tuổi, duy nhất không được hoàn mỹ thời điểm trọng sinh có sinh chút xấu hổ, nếu trở lại trước khi ở rể thì tốt rồi.
Tô Mộ là thân là người xuyên đến thế giới nữ tôn, khi đó nàng mới 16 tuổi, vừa học xong cao nhị, phiền não lớn nhất chính là làm sao để học giỏi toán học (okia: chung cảnh ngộ vs e nè cj iu)
Lại không biết sao lại thế này, liền xuyên đến thế giới nữ tôn.
Này còn chưa phải điểm chết người, điểm chết người chính nàng từ mùa hè xuyên qua đến mùa đông, mặc đồng phục tay ngắn, vai trần. Trước một giây còn nóng muốn chết, giây tiếp theo liền tới mùa đông khắc nghiệt, hoang sơ núi rừng, thiếu chút nữa bị đông chết.
May mắn đúng lúc nàng gặp đạo quân cầu thần trở về Nhan gia chủ quân, phụ thân Nhan Tễ Nguyệt, Mạc Huệ
Nhan chủ quân biết nàng không thân không thích, đem nàng về Nhan phủ thu làm nô bộc, cho nàng chỗ dung thân.
Ở Nhan gia nữa năm làm người hầu, nàng bởi vì lớn lên đẹp, tính tình tốt, tâm tư lả lướt,thực mau liền từ tạp dịch thăng thành tiểu quản gia chuyên môn phụ trách ngoại viện Nhan phủ.
Vốn tưởng mỗi ngày sẽ tiếp tục trôi qua như vậy, nhưng ai biết trước đó không lâu tiểu thư duy nhất cuuả Nhan gia Nhan Phong, trên đường gặp sơn tặc, ngã xuống vách núi, không tìm thấy thi cốt.
Tin tức truyền đi khắp thành, đêm đó chủ quân liền chạy đến phòng nàng nói muốn nàng tới cửa Nhan gia làm tức phụ.
Tô Mộ lúc ấy tuy rằng tuổi còn nhỏ, tính cách cũng đơn thuần, cũng hiểu tại sao Nhan Chủ Quân vì cái gì chọn nàng.
Ở thế giới nữ tôn nam tử không có quyền kế thừa tài sản,Nhan Phong vừa chết, đống tài sản của Nhan Chủ Quân cùng Nhan Tễ Nguyệt liền bị đám chi thứ ăn sạch sẽ, đến lúc đó cuộc sống giàu có của bọn họ không còn sót lại thứ gì, thậm chí có khả năng lưu lạc đầu đường.
Mà lý do lựa chọn Tô Mộ cũng rất đơn giản, nàng là bé gái mồ côi, lại là ở rể, cơ bản không có nguy cơ tuyệt hậu
Tuy rằng ở thế giới nữ tôn ở rể quả thật vô cùng nhục nhã, nhưng rốt cuộc đối với Tô Mộ có ơn cứu mạng.
Trước mắt là thời điểm nguy hiểm, Tô Mộ vẫn là đồng ý.
Cái duy nhất nàng lo lắng chính là Nhan Tễ Nguyệt có đồng ý hay không, nếu hắn không muốn,bản thân cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của hắn.
Huống chi trước đó hai người còn không có gặp mặt qua, khác nào là đi ép duyên.
Ai ngờ Nhan Chủ Quân vội vàng nói:"Chuyện này chúng ta đã thương lượng qua, Nhan Tễ Nguyệt cũng đồng ý."
Vì thế hết thảy đều thuận lợi thành chương, Tô Mộ được bêu danh khắp thành, làm rể thê Nhan gia.
Lúc bái đường, Tô Mộ nghỉ lúc sau cùng Nhan Tễ Nguyệt hảo hảo nói chuyện, rốt cuộc nàng ở rể Nhan gia vì giúp Nhan Chủ Quân, hai người vốn dĩ không có cảm tình, hai bên tôn trọng nhau như khách, làm phu thê mặt ngoài là được.
Nhưng Tô Mộ mới phát hiện nàng bị Nhan Chủ Quân lừa, Nhan Tễ Nguyệt căn bản không có đồng ý trận hôn sự này, hắn bị cưỡng bách cùng nàng thành hôn, tứ chi bị buộc chặt lại.
Nhìn ánh mắt phẫn uất của Nhan Tễ Nguyệt, Tô Mộ kinh hãi, cởi trói dây thừng trên tay hắn.
"Bang------"Tô Mộ vừa mới cởi bỏ dây thừng cho Nhan Tễ Nguyệt trên mặt liền ăn một cái tát.
"Tô Mộ ta nói cho ngươi biết, Nhan Tễ Nguyệt ta căn bản sẽ không coi trọng loại nữ nhân như ngươi, cho ngươi ở rể nhà chỉ là vì lấp kín miệng thân thích, cho nên nhân lúc còn sớm ngươi bỏ đi mấy cái tâm tư xấu xa, không cần si tâm vọng tưởng, về sau cũng không cho chạm vào ta, nếu không ta làm ngươi chết không tử tế."
Trong đêm tân hôn đó, một thân áo cưới đỏ như máu Nhan Tễ Nguyệt lạnh giọng mang độc vang vọng trong đầu nàng.
Tô Mộ bạch bạch ăn một cái tát, mới biết được Nhan Tễ Nguyệt muốn gả cho Thẩm gia nhị tiểu thư, nhưng Nhan Chủ Quân lo lắng Thẩm gia ăn tuyệt hậu, thứ hai nhi tử gả đi, Nhan gia gia sản bị chi thứ chia cắt, chính mình vài thập niên sống trong nhung lụa, về già ngược lại nghèo túng.
Lúc này mới nổi lên tâm tư cho Tô Mộ ở rể.
Theo lý thuyết, Tô Mộ cùng Nhan Tễ Nguyệt đều là người bị hại, Nha Tễ Nguyệt oán hận phụ thân chính mình thế nào, hắn đem hết thảy tính trên đầu Tô Mộ
Là Tô Mộ si tâm vọng tưởng, là Tô Mộ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, là nàng muốn nhân cơ hội trèo cao, thuyết phục Nhan Chủ Quân gả hắn cho nàng.
Nàng thật giống như yêu phi thời cổ đại, sai lầm đều là của nàng, Nhan Chủ Quân bị nàng mê hoăc nên mới biến thành như vậy.
Sau một năm đầu tân hôn, Tô Mộ nghỉ thầm muốn cùng Nhan Tễ Nguyệt giảng hoà, cho nên đối hắn nơi chốn nhường nhịn, nhưng hắn vĩnh viễn đều là bộ dáng 'ta không nghe ta không nghe ', Tô Mộ tính tình tốt cũng đã hao hết.
Mệt mỏi, thích làm gì thì làm.
Từ đây các nàng ghét nhau như chó với mèo, Nhan Tễ Nguyệt vừa thấy mặt nàng liền trào phúng vài câu.
Mãi cho đến năm thứ ba thành hôn, Nhan Tễ Nguyệt thái độ có tốt hơn một chút, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, chỉ là ngữ khí ôn hoà một chút.
Đời trước Tô Mộ cũng không phải không nghỉ tới hoà li, nhưng Nhan Chủ Quân vẫn luôn ngăn đón không cho, còn bắt nàng học kinh thương.
Kinh thương vốn là cấp bậc kém trong xã hội, một cái kinh thương ở rể, cấp bậc càng kém hơn nữa, Tô Mộ chịu đựng toàn thành nhạo báng, chính là chảy ra một cái đường máu, từ ở rể thê bị mọi người khinh thường trở thành nhà giàu số một.
Nàng lại lần nữa đưa ra thư hoà li, lần này Nhan Chủ Quân cùng Nhan Tễ Nguyệt đều chết sống không đồng ý.
Tô Mộ lúc này mới hậu tri hậu giác, nàng bị Nhan Chủ Quân lợi dụng a, nàng nhớ đến ân thu lưu, nhưng hắn chỉ nghỉ đến hiệp ân báo đáp.
Đáng tiếc Tô Mộ tỉnh ngộ quá muộn, thành hôn đến năm thứ 9, nàng lần cuối cùng đưa ra thư hoà li, lấy điều kiện là mình không rời khỏi nhà.
Lúc này đây Nhan Chủ Quân không có ý kiến gì, ngược lại Nhan Tễ Nguyệt muốn chết muốn sống, còn dùng ánh mắt u oán nhìn nàng, mạnh mẽ lên án nàng không màng tình cảm phu thê, giống như nàng là cái gì phụ lòng nữ nhân.
Vô ngữ, giữa bọn họ chưa bao giờ có tình cảm phu thê.
Đáng tiếc nàng cuối cùng vẫn không thể chờ đến ngày nàng cùng Nhan Tễ Nguyệt li hôn, nàng bị người ta hạ độc mạn tính, độc phát mà chết.
Cuộc hôn nhân đời trước đầy đất lông gà, trọng sinh Tô Mộ tỏ vẻ nhất định phải nhân lúc còn sớm hoà li.
Nàng suốt đêm viết xuống một phong hoà li thư cất vào phong thư, chỉ chờ ngày hôm sau giao cho Nhan Tễ Nguyệt.
Lúc này Nhan Nguyệt toàn tâm toàn ý yêu Thẩm nhị tiểu thư, hắn nhất định sẽ đáp ứng.
Đến lúc đó chính mình dọn ra khỏi Nhan phủ, tránh vận mệnh bị người ta hạ độc, lại tìm được Tạ Y.
Tưởng tượng đến đời trước Tạ Y, chịu đựng độc phát tán đau tâm phế liệt phế, ôm nàng thi cốt đã có mùi thúi, bộ dáng cười trong nước mắt, Tô Mộ viết thư hoà li đầu bút lông viết xuống nhu hoà.
Sáng sớm hôm sau, Tô Mộ liền mang thư hoà li hướng Nhan Tễ Nguyệt Hạm Đạm Viện.
Nhan gia không hổ là gia đình giàu có ở Quyện Thành, Hạm Đạm Viện Thanh Trì thuỷ mãn, hoa sen trắng tinh tĩnh nhã thịnh phóng, sáng sớm tinh mơ sương đọng trên cánh hoa, mùi hoa thơm mát hợp lòng người, hương thơm thấm vào ruột gan.
Đáng tiếc đều là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, Nhan gia dòng chính thì ít nhưng chi thứ nhiều, một đại gia tộc đều ở cùng một cái sân, Nhan Chủ Quân cùng Nhan Phong lại kinh doanh không tốt lắm.
Những cái chi thứ sau lưng cơ hồ bán trao tay đại bộ phân ruộng đất cùng thôn trang Nhan gia, che giấu rất tốt, cho nên chính Nhan Chủ Quân cũng không biết.
Vẫn là Tô Mộ sau lại phát hiện manh mối, tiếp đó lại bị Nhan Chủ Quân buộc kinh thương cứu lại Nhan gia sắp lung lay sụp đổ.
Qua đoạn hồi ức, Tô Mộ đã tới trước cửa Hạm Đàm Viện, nàng gõ gõ cửa.
Thủ vệ canh cửa đánh ngáp mở cửa ra:"Ai vậy?"
Nhìn thấy Tô Mộ, hắn trực tiếp trợn mắt âm dương quái khí:"Nha, không phải Tô Mộ đây sao, tối hôm qua mới bị thiếu gia đuổi đi, sáng sớm hôm nay liền tới xum xoe."
Mặc dù nàng ở rể, nhưng cũng là Nhan gia chủ tử, một nô bộc cũng dám nói thế với nàng, đoán cái liền biết Nhan Tễ Nguyệt bày mưa đặt kế.
Năm đó nàng một lòng muốn cùng Nhan Tễ Nguyệt hoà hảo, cho nên đối với nô bộc làm khó dễ cũng liền nhịn.
Nhưng sau khi trọng sinh tính tình Tô Mộ liền không tốt như vậy, nhà giàu số một ưu việt mỗi ngày quá quán, làm sao chịu được loại nghẹn khuất này.
Nàng đang muốn tát cho hắn một cái thật vang dội, liền thấy cách đó không xa đội ngũ chậm rãi đi tới.
Tô Mộ tròng mắt chuyển động, khiêm tốn cười nói:"Lại nói thế nào ta cũng là thê chủ thiếu gia"
Tô Mộ thoái nhượng vô hình càng thêm cổ vũ khí thế Hoa Lộ, không chút kiên nhẫn đánh gãy nàng:"Thật đúng là cho rằng mình ở rể Nhan gia thì chính là thê chủ thiếu gia?."
"Tô Mộ không phải thê chủ Nhan Tễ Nguyệt thì là ai?."Phía sau truyền đến giọng nam già nua.
Người tới là phụ thân Nhan Tễ Nguyệt,hắn cũng là người khởi xướng hôn nhân của Tô Mộ cùng Nhan Tễ Nguyệt
"Gặp qua chủ quân." Hoa Lộ nhìn thấy Nhan Chủ Quân nháy mắt cung kính quỳ xuống hành lễ.
Tô Mộ giờ phút này nội tâm không hề gợn sóng, nhưng ngoài mặt rốt cuộc vẫn phải làm.
Nàng xoay người, hướng về phía Nhan Chủ Quân hơi hơi uốn gối hành lễ:"Gặp qua chủ quân."
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?Nô bộc như ngươi cũng dám chống đối chủ tử, không đúng mực."Nhan Chủ Quân cau mày mở miệng
"Thỉnh chủ quân tha thứ, nô biết sai rồi."Hoa Lộ quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.
Lúc trước khi Tô Mộ cùng Nhan Tễ Nguyệt vừa mới thành hôn, hạ nhân trong phủ đều xem thường nàng, Nhan Tễ Nguyệt cũng bày mưu đặt kế cho người hầu giáp mặt nhục nhã nàng. Mỗi lúc này, Nhan Chủ Quân đều sẽ ra mặt giúp nàng.
"Ngươi không nên cầu ta khoan thứ, hẳn phải là Tô Mộ, nàng là Nhan thiếu phu nhân, ngươi dám phạm thượng nàng,Lăng Hoa, vả miệng mười cái."Nhan Chủ Quân nghiêm khắc nói.
Quả nhiên lại bắt đầu diễn.
Vốn dĩ Tô Mộ không nghĩ để cho ân nhân cứu mạng vì chính mình đeo trên lưng cái danh ác chủ, đều sẽ thay người hầu cầu tình, nhưng lần này Tô Mộ tính toán đổi cái đa dạng.
"Chủ quân đừng vả miệng, đối với nam nhi khuôn mặt chính là cùng tánh mạng trân quý giống nhau, phạt hai mươi côn đi."Tô Mộ ôn nhu cười cười.