Trầm Lương Sinh không đáp lời, mặc y ở trên người mình nắn nắn sờ sờ thoa dược, trong lòng biết ngoại thương cũng không đáng ngại, chính là nội thương ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng hơn một tháng, công lực muốn hồi phục hoàn toàn lại chẳng biết đến khi nào, mà thời cơ đã gần tới, nhiệm vụ trong giáo lại vô cùng cấp bách cần người, thật sự là phiền toái.
-“Kinh mạch của bị hư tổn rất nặng, trước mắt cần an dưỡng mới mong bình phục.” – Tần Kính đem từng bình thuốc cất kỹ vào hòm, -“Nếu chuyên tâm điều dưỡng khoảng chừng bốn năm mươi ngày có thể hồi phục công lực được tám phần, hai phần còn lại thì phải dựa vào chính ngươi…”
Tần Kính nói một nửa liền thấy Trầm Lương Sinh giương mắt thẳng tắp nhìn về phía mình, nghĩ rằng hắn sợ quá chậm, lắc đầu khuyên nhủ:
-“Việc này không nên quá gấp gáp. Ta nói với ngươi là lời thật, biện pháp giúp ngươi hồi phục công lực nhanh hơn không phải không có, nhưng cách này khiến ngươi ba năm cuối tất có hậu hoạn, ta không muốn dùng. Ngươi còn trẻ, về sau như vậy không đáng.”
-“Ngươi là đại phu giỏi.”
Mặc dù biểu tình không chút cảm kích, Trầm hộ pháp lời này nói tuy bình thản thật ra là thực lòng —- những lúc hắncùng địch giao chiến, ngẫu nhiên gặp kẻ khó đối phó cũng thường thu kiếm vào vỏ, chân tâm thực ý mà nói: “Đa tạ chỉ giáo”rồi thẳng tay đem người đưa vào vòng luân hồi —- cho nên nói hắn thiệt tình tán thưởng cũng không quá lời.
-“Không dám nhận.” – Tần Kính đứng dậy đi đến chỗ đựng dược, lấy ra một bình sứ màu xanh, – “Mới nãy còn chưa nói hết, hai thành công lực còn lại….” – Lại trở về bên cạnh bàn, lật chén nước ra, dừng một chút vẫn là tính toán đem lời nói rõ ràng:
-“Vừa tỉ mỉ xem mạch của ngươi giống lúc đầu nhưng thật ra ta không nhầm. Ngươi đích thực tu luyện tâm pháp vô cùng cổ quái, hai phần công lực kia ta xác thực bất lực, chỉ dựa vào chính ngươi chậm rãi bù đắp thôi.”
Y mang bình dược phía trước trở lại bên giường, đổ ra hai viên dược đỏ thẫm đưa tới trước mắt Trầm Lương Sinh:
-“Uống đi.”
Trầm Lương Sinh chưa nhận dược, vẫn thẳng tắp nhìn Tần Kính, không chút nào che dấu ý muốn dò xét. Ngũ uẩn giai không này tuy là mật bảo của giáo, chỉ có các thế hệ Đại hộ pháp mới có thể tu hành, nhưng trên giang hồ đối với điều này cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả. Nếu vị đại phu này đã rõ mình như lòng bàn tay, lại vẫn chịu ra tay cứu giúp, chắc chắn không phải do hai chữ “thiện tâm” đơn giản vậy.
Trầm Lương Sinh không nhận dược, Tần Kính cũng không tức giận, tự cầm lấy tay hắn đem hai viên dược hoàn cùng chén trà nhét vào, thu tay lại rồi nói tiếp:
-“Nơi đây hiện tại trừ ngươi và ta không có người ngoài. Vừa rồi khi tiến vào ngươi chắc cũng thấy rõ, nơi này không có gì ngoài địa thế bí mật lại thêm trận pháp gia tăng, không phải ai muốn vào liền có thể xông vào. Ta đã đáp ứng cứu ngươi thì sẽ không tính toán hại ngươi. Ta là đại phu, ngươi là người bệnh, không có ý gì khác. Trời cũng đã tối rồi, muốn đi hay ở tùy ngươi quyết định.”
Tần Kính nói xong liền quay về bên bàn, tự mình châm chén nước lạnh một hơi uống hết, cảm thấy khó chịu trong lòng dường như cũng bớt đi chút ít. Kì thực Tần Kính chính y cũng biết khổ sở kia kỳ thật không tồn tại, chỉ là nghĩ đến kết quả ván cờ số mệnh kia, ảo tưởng đau lòng mà thôi.
Trầm Lương Sinh lặng yên một lát, thanh âm nhàn nhạt hỏi:
-“Ngươi muốn gì?”
Tần Kính quay người nhìn hắn, chớp mi cười:
-“Ân cứu mạng đương nhiên là muốn ngươi lấy thân báo đáp rồi.”
Nói Tần Kính bình sinh mặc dù cùng hai chữ “người xấu” hoàn toàn không dính dáng, nhưng cũng là loại người tốt bề ngoài không hề đứng đắn. Chẳng những thích cờ bạc lại còn háo sắc. Hơn nữa chỉ cần bộ dạng tốt đẹp không quản nam nữ, đều tùy tiện muốn chiếm tiện nghi. Tuy rằng thật ra y chưa có gì quá phận, cũng không có lá gan đó, người trước mắt này y lại vạn phần không thể trêu vào, nhưng có tiện nghi không chiếm rốt cuộc không phù hợp Tần đại phu trước sau như một luôn miệng nói toàn lời bỉ ổi.
-“Ngươi là đại phu, ta là người bệnh, không còn gì khác?”
Cùng một câu, Trầm Lương Sinh dùng lại, tuy là ngữ khí bình thản lại khiến Tần Kính nghe ra một tia chế nhạo thú vị, ý tứ chắc hẳn châm chọc chính mình câu trên nói còn dễ nghe tiếp câu dưới liền nói năng phi lễ, không có y đức.
Ai, Tần Kính âm thầm thở dài, chau mày ủ rũ mà nhìn kẻ ngồi trên giường, thầm nghĩ vị nhân huynh này rõ ràng nhìn qua lạnh lùng ít lời, thật sự là lãng phí da mặt mà.
Trầm Lương Sinh không cần nhiều lời nữa liền nuốt xuống viên dược kia, chỉnh lại y phục rồi nhắm mắt ngủ. Hắn có trực giác người này sớm muộn gì cũng có chuyện yêu cầu mình, trước mắt không nói thẳng liền để lại điều kiện trao đổi về sau. Lấy lợi đổi lợi rất làm cho người ta yên tâm.
Tỉnh lại đã là ba ngày sau, Tần Kính chữa bệnh quả nhiên không tệ, bồi bổ cố nguyên lại dùng dược lưu thông khí huyết, ngay cả ngoại thương cũng hiệu quả rõ ràng, ngắn ngủi ba ngày miệng vết thương đều đã kết vảy, có lẽ mấy hôm nữa liền hồi phục toàn bộ.
-“Thế nào? Có thể dậy rồi đi?” – Tần Kính chính mình phối dược tự nhiên trong lòng hiểu rõ, ừ, trông tốt lắm, qua đây liếc mắt dò xét một cái chính là thấy Trầm Lương Sinh khoác áo bước xuống giường.
-“Đa tạ, ngoại thương đã không còn đáng ngại.”
-“Một tháng tới, cứ ngày cách ngày tiến vào dược tuyền ngâm hai canh giờ, đi theo ta.”
Ra khỏi dược lư, đi lanh quanh một hồi, liền thấy phía trước hơi nước mỏng manh phả vào mặt, một cỗ dược hương thanh dịu cùng truyền tới. Trầm Lương Sinh không kiêng dè —- hai đại nam nhân cũng chẳng có gì phải cố kị —- trực tiếp trút bỏ sạch sẽ y phục, đi vào trong ao ngồi xuống.
Tâm tư Tần Kính cũng không đặt trên người hắn chỉ nhìn xiêm y dính máu trên mặt đất, nghĩ nghĩ nói:
-“Không đáng giá liền ném đi? Còn ngươi chính mình cứ vậy tắm.”
-“Tùy ý.”
Tần Kính nhặt từng kiện y phục lên xoay người đi vài bước, lại nghĩ tới hắn đã nhiều ngày cũng không được tắm gội, vì thế trở lại nói:
-“Ta đi lấy tạo sừng(*), ngươi thuận tiện gột rửa đầu tóc đi.”
Đợi cho Tần Kính lấy đồ dùng để tẩy rửa về, đã thấy Trầm Lương Sinh giống như ngủ thiếp đi rồi, nhắm mắt tựa vào bên cạnh ao, một bộ dáng vô tri vô giác.
-“Trời nóng nực ngâm dược tuyền này đích xác có chút khó chịu, lần sau ngươi buổi tối lại đến.”
– “… …”
Trầm Lương Sinh không lên tiếng, Tần Kính tiếp tục tự quyết định:
-“Chớ để thực sự ngủ quên, tuy nước không sâu, ngộ nhỡ chết đuối cũng không hay a.”
-“… …”
-“Đồ vật này nọ ta đặt ở bên này, ngươi có thể tự mình làm chứ?”
-“… …”
-“Trầm Lương Sinh Trầm hộ pháp, ta là Tần đại phu không phải Tần lão mụ tử…. Ai, ta xem như đã hiểu được cái gì gọi vô thanh vô tức mà sai khiến người a.”
Kì thật Trầm Lương Sinh cũng không có ý tứ sai khiến gì đó, hắn chỉ là đang vận công chuyển khí mà thôi.
Tâm kinh nói, Ngũ uẩn giai không, vô trung vô sắc, không còn cảm thụ nhận thức với bên ngoài, không có thị giác, thính giác hay khứu giác, cũngkhông có sắc-thanh- vị-xúc pháp.
Tâm pháp của hắn lại toàn bộ không tuân theo chủ ý nguyên gốc của phật gia, càng muốn tự tạo không thành có, nội tức sinh sôi bất diệt, đối với ngoại vật tri giác càng thêm mẫn tuệ sâu sắc.
—- Hắn cảm thấy được có bàn tay nhẹ nhàng tháo xuống phát quan trên đầu mình, từng chúttừng chút xõa bung tóc.
Tần Kính gỡ phát quan của Trầm Lương Sinh xuống, đánh tan sợi tóc, lấy qua gáo gỗ múc từng gáo nước ấm đổ lên đầu hắn.
Tóc đen như mực, uốn lượn uyển chuyển.
—- Cảm thấy được có bàn tay tinh tế chải qua mái tóc, không bài xích phiền hà này, gỡbỏ từng chút lại từng chút sợi tóc dính bết.
Trầm Lương Sinh ngày đó máu chảy nhiều như vậy, tóc thấm đẫm máu tươi, sau khi khô dính chặt rối bời, khi gặp được nước ấm lập tức tách ra, trong nước lại thêm vài sợi đỏ nhạt.
Tần Kính đưa mắt nhìn theo màu máu đang tan ra phía trước, dập dờn nhỏ bé tựa như một dải lụa mỏng đỏ tươi, sau lớp mỏng manh ấy là thân thể xích lõa quanh năm tập võ, trên người vài đạo vết thương rất sâu, đóng lớp vảy máu dữ tợn giống như vật còn sống… Tựa như con rắn dài đỏ sậm uốn mình loan chuyển nổi lên trên thân thể, đầu rắn nằm trước ngực, ngay chính vị trí nhũ đầu(núm vú), nhè nhẹ phẫn hận vừa phun vừa thu cái lưỡi độc, từ trên nhũ đầu uốn lượn lướt qua.
—- Cảm thấy được đôi tay kia không nhanh không chậm ấn nhu sợi tóc ở cổ, khi thì nặngkhi thì nhẹ. Lúc nào nặng lúc nào nhẹ cũng là…. không thể nắm bắt.
Ánh nắng loang loáng làm nước ao trong veo sáng tỏ như không có gì. Ánh mắt lại hướng xuống dưới, liền thấy tư thế ngồi của đối phương thanh thản, tính khí nam nhân đang ngủ đông giữa hai chân hắn cũng mảy may hiển hiện. Bởi vì rất bình thản ngược lại không có tâm tư dục hỏa xa xôi gì.
Tần Kính thu hồi ánh mắt, chỉ chăm chú nhìn gương mặt Trầm Lương Sinh, chuyên tâm vào việc dưới tay.
Mày ngài mắt phượng, mũi cao thẳng cặp môi mỏng, lạnh lùng như tuyết nơi đồng hoang, lại sắc sảo như băng phủ rừng thông. Tuyệt không phải vẻ yêu mị tà ác, chính là mang sát khí quá nặng.
Còn có… Tần Kính tinh túy xem xét, ngay cả mặt cũng không dám nhìn lại, thầm nghĩ thế nào cố tình có người rành rành phía trước, lại vẫn là nhất phái cấm dục cơ chứ.
Phải biết càng cấm kỵ… càng sẽ làm người ta đa tưởng a.
—- Cảm thấy được quanh người nước ấm thấm nhập tứ chi xương cốt, lướt nhẹ khôngdụng sức mà tê dại. Dược hương dần dần nồng đậm, cũng là hai cỗ hương vị bất đồng. Trênthân mình người nào đó mùi thảo dược thơm mát, giống như một bóng dáng mờ ảo nhàn nhạt giữa lớp sương mù dày đặc, càng bước càng gần, cuối cùng hiển nhiên giữa mù mịt hiện ra thân ảnh.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, Tần Kính hạ quyết tâm không trộm nhìn nữa.
Được rồi không nhìn thì không nhìn, ngón tay tách ra sợi tóc trơn mịn lại như trốn không thoát khỏi vòng vây, tựa như cá mắc lưới cố vùng vẫy tránh trái tránh phải…. Tần Kính mạnh buông tay ra, đứng lên thối lui từng bước, tính khí dưới hạ thân y đã hơi ngạnh lên cọ xát tiết khố, quả như cá mắc lưới, xiết chặt cũng khó chịu mà nới lỏng… vẫn là khó chịu a.
Chỉ vì sớm muộn gì cũng chết mà ở trong nước vùng vậy lâu một lát, cũng chỉ là chịu tội sống mà thôi.
—- Cảm thấy được đôi tay kia đột nhiên rời đi, giống như bóng người mờ ảo trong sương mù sắp sáng tỏ lại chợt biến mất không tìm thấy nữa.
-“Tắm rửa thay đổi y phục này, ngươi ngâm đủ canh giờ liền tự lên đi.”
Tần Kính hắng giọng một cái, nói xong xoay người rời đi. Còn lại Trầm Lương Sinh một mình ngâm trong ao, nội tức chuyển động đủ một vòng, chậm rãi mở mắt ra.
Tóc, thứ này… Hắn vuốt một lọn tóc, hiếm khi có tâm nghĩ đến một ít chuyện vẩn vơ.
Tóc, thứ này vốn là vật vô dụng. Cắt đi chẳng đau, mặc kệ thì lại mọc quá dài, nhưng cố tình lại có khi linh hoạt, nhạy bén giống như một cây tế ti huyền châm chẩn mạch kia.
Trong tâm có tạp niệm, dục vọng hiển lộ, giấu cũng chẳng thể giấu, muốn che đậy càng dễ dàng bộc lộ thôi.
END 2.
(*) Chú thích: Trầm Lương Sinh [沈凉生]
nhất oản lương thủy [一碗凉水]: một chén nước lạnh
sinh bất phùng thì [生不逢时]: sinh không hợp thời
(*) tạo sừng (皂角): đồ để tắm, chắc giống bông tắm thời nay =)))