Anh hoàn toàn trần truồng. Tâm trí cô mơ hồ nhận thức được sự thực đó trước khi đẩy nó sang một bên bởi những vấn đề cấp thiết hơn. Chính cô vẫn đang hổn hển nuốt vào từng ngụm không khí, nhưng cô bắt mình phải ngưng thở trong lúc đặt tay lên lồng ngực anh tìm kiếm một nhịp tim, hay một chuyển động thở lên xuống. Anh bất động, hoàn toàn bất động. Cô chẳng thể tìm thấy chút dấu hiệu sống sót nào từ anh, và da anh quá lạnh...
Tất nhiên là nó lạnh rồi! Cô nâng mình dậy dứt khoát, lắc đầu để xua đi sự mệt mỏi rã rời. Anh đã ở trong nước trong một khoảng thời gian mà chỉ có Chúa mới biết là lâu thế nào, nhưng anh vẫn bơi, dù có yếu ớt, vào lúc đầu tiên cô nhìn thấy anh, và cô đang để những giây đồng hồ quý giá trôi đi vào lúc mà đáng nhẽ cô nên hành động.
Cô phải mất toàn bộ sức lực để lật anh nằm úp xuống, bởi vì anh không phải là một người đàn ông bé nhỏ, và ánh sao sáng rực rỡ cho thấy anh có cơ bắp rắn chắc. Hổn hển, cô bắt đầu hành động kéo đẩy nhịp nhàng để kích thích phổi của anh. Đó là một thứ nữa mà ông cô đã dạy cô, và đã dạy cô rất giỏi. Cánh tay và bàn tay cô mạnh mẽ do làm vườn và bơi lội, và cô tiếp tục động tác với người đàn ông cho đến khi cô được thưởng bằng một tiếng ho khan và một dòng nước bắn ra khỏi miệng anh.
“Đây rồi,” cô thở, không giảm nỗ lực của mình xuống. Anh tiếp tục với một cơn ho sặc sụa, cơ thể anh phập phồng bên dưới cô, rồi anh rên rỉ khan khan và run lên trước khi trở nên mềm oặt.
Rachel nhanh chóng lăn anh nằm ngửa ra, lo lắng cúi xuống phía trên người anh. Giờ hơi thở của anh đã nghe thấy rõ. Nó quá nhanh và quá đứt đoạn, nhưng anh rõ ràng là đang thở. Mắt anh nhắm nghiền, và đầu anh gục sang một bên khi cô lay anh. Anh đã bất tỉnh.
Cô khụy xuống, rùng mình khi luồng gió biển thổi xuyên qua chiếc áo sơ mi ướt đẫm cô mặc, và nhìn chăm chú vào mái tóc đen nằm gục trên cát. Chỉ đến lúc ấy cô mới chú ý đến đống băng gạc lộn xộn quanh vai anh. Cô với tay ra để kéo nó đi, nghĩ rằng có thể đó là những gì còn sót lại của chiếc áo sơ mi anh mặc lúc phải hứng chịu bất kể loại tại nạn nào đã ném anh vào lòng đại dương. Nhưng miếng vải ẩm ướt bên dưới ngón tay cô là vải din, quá nặng cho bất kỳ một cái áo sơ mi nào trong kiểu thời tiết này, và nó đã bị thắt thành nút. Cô lại kéo nó, và một phần miếng vải tuột ra. Nó đã được gấp lại thành miếng và nhét dưới cái nút thắt, và ở đầu vai anh là một vết thương, một miệng tròn xấu xí nơi mà đáng nhẽ không nên có, hiện lên màu đen trong luồng ánh sáng nhợt nhạt.
Rachel nhìn chằm chằm vào vết thương, tâm trí cô choáng váng hiểu rõ. Anh đã bị bắn! Cô đã nhìn thấy quá nhiều vết đạn để mà không nhận ra một vết thương như vậy, thậm chí trong ánh sáng mờ ảo của những ngôi sao mà đã giảm thiểu mọi thứ trong ánh sáng bạc và bóng tối đen thẫm. Đầu cô quay quanh và cô nhìn chằm chằm ra biển, căng mắt ra để nhìn thứ ánh sáng nhỏ nhoi cảnh báo về một con thuyền, nhưng chẳng có gì cả. Tất cả các giác quan của cô đều rung lên, các dây thần kinh của cô râm ran, và cô ngay lập tức đề phòng. Người ta không bị bắn mà không có lý do, và cũng hợp lý thôi khi cho rằng bất kỳ ai đã bắn anh lần đầu tiên cũng sẽ sẵn sàng làm thế lần nữa.
Anh cần phải được giúp đỡ, nhưng chẳng có cách nào để cô có thể ném anh qua vai và mang anh vào nhà được. Cô đứng dậy, nhìn quét qua bờ biển tối mịt lần nữa để chắc chắn rằng cô đã không để nhỡ thứ gì, nhưng mặt nước mênh mông không có gì. Cô hẳn phải để anh lại đây, ít nhất là trong lúc cô chạy về ngôi nhà và quay lại.
Một khi đã quyết định Rachel không hề chần chừ. Cúi xuống, cô túm chặt dưới vai anh ta và cắm gót chân mình xuống cát, nghiến răng hết sức khi cô kéo anh đủ xa khỏi làn nước để thủy triều đang lên không vây lấy anh trước khi cô có thể quay lại. Thậm chí ở sâu trong trạng thái vô thức anh vẫn cảm thấy cơn đau cô gây ra cho anh khi lê mạnh bờ vai bị thương của anh và thốt ra một tiếng rên trầm khàn. Rachel chớp chớp mắt và cảm thấy mắt cô trong khoảnh khắc nóng rẫy, nhưng đó là một việc mà cô phải làm. Khi cô đánh giá rằng anh đã đủ xa trên bãi biển cô hạ vai anh xuống cát nhẹ nhàng hết mức có thể, thì thầm một lời xin lỗi không thành tiếng với anh dù cho cô biết anh không thể nghe thấy cô. “Tôi sẽ quay lại ngay,” cô trấn an anh, chạm lướt qua khuôn mặt ướt đẫm của anh. Rồi cô chạy.
Thường thì con đường dọc bãi biển và xuyên qua đám gỗ thông có vẻ tương đối ngắn, nhưng tối nay nó trải dài vô tận trước mắt cô. Cô chạy, không quan tâm đến việc vấp bàn chân trần vào những cái rễ lộ thiên, phớt lơ những cành cây nhỏ quẹt vào áo sơ mi. Một cành cây kiểu đó đủ mạnh để mắc vào áo cô, kéo giật cô lại giữa chừng chân bước. Rachel giật mạnh bằng toàn bộ trọng lượng của mình, quá điên cuồng để dừng lại gỡ nó ra. Với một tiếng toạc ướt át cái áo rách ra, và cô được tự do tiếp tục lao điên cuồng trên khúc quanh.
Ánh sáng chào đón từ ngôi nhà nhỏ của cô là một đèn hiệu trong đêm, ngôi nhà là ốc đảo yên bình và thân thuộc, nhưng có gì đó đã trở nên vô cùng tồi tệ, và cô không thể giấu mình trong sự an toàn của nó được nữa. Cuộc sống của người đàn ông trên bờ biển phụ thuộc vào cô.
Joe đã nghe thấy tiếng cô đến. Nó đứng trên mép hang hiên với lông cổ dựng đứng và một tiếng gầm gè phát ra từ cổ họng. Cô có thể thấy nó được đèn hiên phản chiếu khi cô chạy vội qua sân, nhưng cô không có thời gian để làm nó dịu xuống. Nếu nó cắn cô, thì cứ để nó cắn. Cô sẽ lo đến chuyện đó sau. Nhưng Joe còn không liếc mắt đến cô khi cô nhảy lên các bậc thang và đóng sầm cánh cửa xanh vào bản lề. Nó tiếp tục canh gác, đối mặt với hàng thông và bãi biển, mọi bắp cơ đều rung lên khi nó đặt mình giữa Rachel và bất kỳ cái gì đã khiến cô chạy như bay xuyên qua màn đêm.
Rachel túm lấy điện thoại, cố kiểm soát hơi thở của mình để cô có thể nói một cách mạch lạc. Tay cô run rẩy khi cô dò dẫm quyển danh bạ, tìm kiếm danh sách cứu thương, hay một đội giải cứu - có lẽ là sở cảnh sát. Bất kỳ ai! Cô thả rơi quyển sách xuống và chửi thề hung tợn, lại cúi xuống để túm lấy quyển sách. Đội cứu hộ - họ hẳn sẽ có người cấp cứu, và anh ta cần chăm sóc y tế hơn là cần một báo cáo cảnh sát về anh ta.
Cô tìm thấy số điện thoại và đang bấm số, thì tay cô đột ngột đông cứng lại, và cô nhìn chằm chằm vào điện thoại. Một biên bản điều tra của cảnh sát. Cô không biết tại sao, không thể giải thích một cách hợp lý cho bản thân mình ngay lúc đó, nhưng đột ngột cô biết mình phải giữ kín chuyện này, ít nhất là vào lúc này. Những bản năng cô đã phát triển suốt những năm làm phóng viên điều tra đang gửi đi những tín hiệu cảnh báo đều đặn, và giờ đây cô phục tùng chúng y như cô đã phục tùng chúng lúc trước. Cô sập mạnh ống nghe vào điện thoại, run rẩy khi cô đứng đó và cố ép những suy nghĩ của mình vào trật tự.
Không cảnh sát. Không phải bây giờ. Người đàn ông trên bãi biển hoàn toàn vô dụng, không phải là mối đe dọa cho cô hay bất kỳ ai khác. Anh sẽ chẳng có cơ hội nào hết nếu chuyện này còn hơn là một phát đạn đơn thuần, một trận cãi cọ vượt quá tầm kiểm soát. Anh ta có thể là một tên buôn bán thuốc phiện. Một phần tử khủng bố. Bất kỳ ai. Nhưng, chúa ơi, anh có thể chẳng phải như kẻ nào trong số ấy hết, và cô là cơ hội duy nhất anh có.
Thậm chí khi cô kéo lê một tấm mền từ ngăn trên cùng tủ đồ và lại phóng ra khỏi ngôi nhà, với Joe ngay sau gót, những cảnh tượng hỗn loạn từ quá khứ vẫn bay lượn qua đầu cô. Những cảnh tượng về những thứ không hẳn là chính xác, nơi vẻ ngoài hào nhoáng được chấp nhận và cẩn thận gọt giũa, câu chuyện thực sự mãi mãi bị giấu đi khỏi tầm nhìn. Có những thế giới vượt xa cuộc sống hàng ngày bình thường mà phần lớn mọi người đều sống, hàng lớp lớp nguy hiểm, dối trá, và bội bạc mà thậm chí còn không bao giờ bị ngờ tới. Rachel biết về những lớp bọc ấy. Chúng đã cướp đi cuộc sống của B.B. Người đàn ông trên bãi biển có thể là nạn nhân hoặc kẻ ác, nhưng nếu anh ta là kẻ ác thì cô hẳn sẽ có rất nhiều thời gian để đưa anh ta đến chính quyền trước khi anh ta có thể hồi phục vết thương của mình, mặt khác, nếu anh ta là một nạn nhân, khoảng thời gian duy nhất mà anh ta có là những gì cô có thể cho anh ta.
Anh ta đang nằm y như khi cô bỏ anh ta lại, thủy triều xoáy tít chỉ cách bàn chân anh ta vài inch. Thở dốc, Rachel khuỵu gối xuống trên cát bên cạnh anh và đặt tay cô lên lồng ngực anh ta, rùng mình nhẹ nhõm khi cô cảm thấy chuyển động lên xuống đều đặn báo cho cô biết rằng anh ta vẫn còn sống. Joe đứng bên cạnh cô, đầu nó thấp xuống và tai vểnh lên khi một tiếng gầm gừ trầm, kéo dài thoát ra khỏi họng, mắt nó không hề rời khỏi anh ta.
“Ổn cả mà, Joe,” cô nói, tự động vỗ về an ủi chú chó, và lần này nó không hề tránh khỏi cái vuốt ve của cô. Cô trải dài tấm chăn trên cát, rồi lại quỳ xuống để chống tay vào cơ thể mềm oặt của người đàn ông. Cô lăn anh ta lên trên chiếc chăn. Lần này anh ta không phát ra âm thanh nào hết, và cô cảm thấy mừng rỡ khi anh ta không thể cảm thấy cơn đau mà cô đã phải gây ra cho anh ta.
Cô mất vài phút để chỉnh lại vị trí cho anh ta, rồi cô phải nghỉ ngơi. Cô lại nao núng nhìn ra biển, nhưng nó vẫn vắng vẻ. Không có một ai ngoài đó, dù không phải là bất thường khi nhìn thấy ánh đèn đêm từ những con thuyền đi qua. Joe cọ vào chân cô, lại gầm gừ, và cô tập hợp được sức mạnh của mình. Rồi cô cúi xuống, tóm lấy hai góc chăn gần đầu anh ta và cắm gót chân xuống cát. Cô làu bàu vì ráng sức, thậm chí với toàn bộ sức nặng của cô dồn vào nỗ lực này, tất cả những gì cô có thể làm là kéo lê anh đi vài feet. Chúa ơi, anh ta nặng thật!
Có thể khi cô đưa anh ta khỏi bãi biển và lên chỗ đường thông trơn thì sẽ dễ dàng hơn. Nếu còn khó hơn nữa thì chắc cô sẽ không thể làm anh nhúc nhích tí nào hết. Cô đã biết sẽ rất khó, nhưng cô đã không nhận ra rằng nó gần như vượt quá khả năng thể chất của cô. Cô mạnh mẽ và khỏe khoắn, và sự sống của anh phụ thuộc vào cô. Chắc chắn là cô có thể kéo lê anh lên đến nhà mình, thậm chí dù cô có phải kéo từng inch một!
Đó là con số ước lượng gần đúng. Thậm chí khi cô đã xoay xở để kéo anh ra khỏi bãi biển, dù cho con đường thông trơn và cái chăn trượt đi dễ dàng hơn, con đường mòn của cô vẫn là dốc lên. Độ dốc không quá lớn, và thường thì cô đi lên một cách dễ dàng, nhưng với cái nỗ lực cô bỏ ra để kéo một người đàn ông nặng hai trăm pound lên đó thì cũng giống như là dốc thẳng đứng vậy. Cô không thể duy trì nỗ lực tiến tới của cô trong một lúc nữa. Cô lao tới và lảo đảo, khuỵu gối xuống vài lần. Phổi cô đang phập phồng và khò khè như ống bễ, và toàn bộ cơ thể cô đau nhức dữ dội trước khi cô kéo anh lên được nửa khúc quanh. Cô dừng lại một lúc và dựa vào một cây thông, đấu tranh với cảm giác buồn nôn không thể tránh khỏi vì gắng sức. Nếu không phải vì cái cây nâng đỡ cô, cô hẳn là không thể đứng được nữa, bởi vì chân và tay cô đều đang bủn rủn dữ dội.
Một con cú kêu lên đâu đó gần đây, và những chú dế gáy trong tĩnh lặng, những sự kiện của đêm đó chẳng có nghĩa gì với chúng. Joe không hề rời khỏi bên cô, và mỗi lần cô dừng lại nghỉ ngơi nó lại cuộn tròn quanh chân cô, hoàn toàn không hề giống nó tí nào. Nhưng nó không phải nép vào cô để tìm kiếm sự bảo vệ, mà là nó đang bảo vệ cô, đặt nó giữa cô và người đàn ông kia. Rachel hít vào một hơi thật sâu và nâng mình dậy nỗ lực thêm lần nữa, vỗ vỗ vào bên người Joe và nói, “Cậu bé ngoan, cậu bé ngoan.”
Cô với tay xuống để lại nắm lấy tấm chăn, và Joe đã làm một điều thật phi thường, nó goặm lấy mép chăn giữa hai hàm răng và gầm gừ. Rachel nhìn nó, tự hỏi nó đã cắn lấy cái chăn có phải để ngăn cô không kéo lê cái chăn xa hơn nữa. Cô cẩn trọng trụ vững đôi chân run rẩy của mình, rồi dựa ra sau và kéo với từng mảnh sức mạnh còn sót lại trong người. Vẫn gầm gừ, Joe chống vững chân và cũng kéo cùng, và với sức mạnh của nó thêm vào với cô tấm chăn trượt lên trước vài feet.
Rachel dừng lại sửng sốt, nhìn chằm chằm chú chó. “Cậu bé ngoan,” cô nói lần nữa. “Cậu bé ngoan!” Chỉ là may mắn một lần, hay nó sẽ làm lại lần nữa? Nó là một chú chó to lớn, khỏe mạnh. Honey Mayfield đã ước lượng rằng nó nặng gần tám mươi pound. Nếu có thể dụ nó kéo cùng với cô, cô hẳn sẽ sớm kéo được anh ta lên khỏi khúc quanh thôi.
“Được rồi,” cô thì thầm, nắm chặt lấy mép chăn hơn nữa. “Để xem xem mày có làm thế thêm lần nữa không.” Cô kéo, và Joe kéo, cái tiếng rên khàn khàn đó vẫn gầm gừ trong họng nó, như thể nó không tán thành việc cô đang làm, nhưng vẫn giúp cô nếu cô quyết tâm thực hiện.
Mọi việc dễ dàng hơn nhiều với sự giúp đỡ của chú chó, và họ đã sớm ra khỏi thảm thông dày đặc, chỉ còn con đường đất và khoảng sân nhỏ phải vượt qua trước khi họ đến được ngôi nhà. Rachel thẳng người dậy và nhìn ngôi nhà chăm chú, tự hỏi làm sao mà cô có thể đưa anh lên hai bậc thang để tới được mái hiên. Chà, cô đã mang được anh xa đến tận đây, cô sẽ mang được anh vào nhà, dù bằng cách này hay cách khác. Cúi xuống, cô lại bắt đầu kéo.
Anh không phát ra âm thanh nào kể từ tiếng rên trên bãi biển, không kể cả khi họ kéo anh qua những rễ cây lộ thiên hay những tảng đá xốp trên con đường đất. Rachel thả rơi cái chăn và lại cúi xuống trên người anh, quỳ xuống trên thảm cỏ mát lạnh, ẩm ướt bên cạnh anh. Anh vẫn đang thở, sau những gì cô đã bắt anh trải qua, cô không cho rằng mình có thể đòi hỏi gì thêm nữa. Cô lại nhìn chằm chằm vào hai bậc thang, một cái nhíu mày làm nhăn trán cô lại. Cô cần đến một cái băng chuyển mới đưa anh lên những bậc thang đó được. Cảm giác khẩn trương ngày càng tăng lên cứ gặm nhấm cô. Không chỉ vì anh cần được chăm sóc, nhưng cô càng sớm đưa anh vào trong thì càng tốt hơn. Cô ở có một mình chỗ này ở vịnh Kim Cương, nên các vị khách tình cờ là không nhiều lắm, nhưng bất kỳ ai tìm kiếm người đàn ông này cũng sẽ không phải là một vị khách tình cờ. Cho đến khi anh có ý thức, cho đến khi cô biết thêm về những gì đang diễn ra, cô phải giấu anh đi.
Cách duy nhất cô có để đưa anh lên các bậc thang là túm lấy dưới cánh tay anh và kéo anh lên đó, y như cô đã kéo anh ra khỏi biển. Giờ thì Joe không thể giúp gì. Cô sẽ phải nhấc đầu người đàn ông này, vai và ngực - phần nặng nhất của cơ thể anh ta.
Cô đã lấy lại được nhiệt huyết của mình, và ngồi đó trên đám cỏ sẽ không hoàn thành được một điều gì hết. Nhưng cô quá mệt, như thể tay chân cô đều trĩu xuống với mỏ neo, chúng lờ đờ, và cô hơi lảo đảo khi gượng đứng dậy. Cô dịu dàng bọc tấm chăn quanh người đàn ông, rồi đặt mình đằng sau anh và trượt tay cô xuống dưới vai anh. Căng mình, đấu tranh cho từng phần nâng cao, cô nâng anh lên tư thế nửa ngồi, rồi nhanh chóng chống anh lên chân cô. Anh bắt đầu đổ xuống, và với một tiếng rên Rachel túm lấy ngực anh, cuốn thật chặt cánh tay cô và khóa đôi bàn tay cô lại với nhau. Đầu anh ngả xuống trước, và mềm oặt như một đứa trẻ sơ sinh. Joe lo lắng bên cạnh cô, gầm gừ khi nó không thể tìm được chỗ nào để goặm lấy cái chăn.
“Ổn cả thôi,” cô vỗ về. “Bây giờ ta buộc phải làm thế này.” Cô băn khoăn không hiểu mình nói chuyện với chú chó hay với người đàn ông nữa. Dù là ai thì cũng thật lố bịch, nhưng cả hai dường như đều quan trọng.
Các bậc thang ở sau lưng cô. Giữ cho chân ở dưới và tay khóa chặt quanh lồng ngực người đàn ông, Rachel ném mình về phía sau, mông cô hạ xuống bậc thang đầu tiên với một tiếng thịch chấn động, và mép bậc thang đầu tiên kéo xước một đoạn áo dọc lưng cô, nhưng cô đã xoay xở để nhấc anh ta lên một ít. Cơn đau bỏng rát thiêu đốt lưng và chân cô với sự căng cứng cô đặt lên các bắp cơ. “Oh, Chúa ơi,” cô thì thầm, “mình không thể gục xuống lúc này được. Một tẹo nữa thôi mình sẽ nghỉ ngơi, nhưng không phải bây giờ.
Nghiến chặt răng, cô lại chống vững chân, sử dụng cơ bắp mạnh mẽ hơn của đùi thay vì những cơ lưng dễ bị tổn thương. Cô lại một lần nữa nâng lên và lùi lại, đẩy bằng chân, kéo lê người đàn ông lên cùng. Giờ thì cô đang ngồi ở bậc thang trên cùng, và những giọt nước mắt vì đau đớn và ráng sức làm cay xè mắt cô. Thân người anh ta ở trên các bậc thang, chân anh ta vẫn ở ngoài sân, nhưng nếu cô có thể đưa phần thân trên của anh ta lên hiên nhà thì phần còn lại cũng sẽ dễ dàng hơn. Cô phải thực hiện cái hành động khổ sở này thêm lần nữa.
Cô không biết làm sao mà cô làm được, hay cô tìm thấy sức mạnh ở đâu. Cô tập trung, lăng mình, đẩy mạnh. Đột ngột chân cô trượt đi và cô nặng nề ngã đập lưng xuống trên hàng hiên gỗ, anh chàng nằm trên chân cô. Sững người, cô nằm đó một khắc, nhìn chằm chằm vào ánh đèn hiên vàng dịu nhẹ với lũ thiêu thân nhỏ xíu tụ lại xung quanh. Cô có thể cảm thấy tim mình đập hoang dại trong lồng ngực, nghe thấy những tiếng thở khò khè khi cô cố hớp vào đủ không khí trong phổi để đáp ứng nhu cầu do cơ bắp làm việc quá sức gây ra. Trọng lượng của anh đang nghiền nát chân cô. Nhưng cô đang nằm trọn trên hiên nhà, nên nếu anh đang nằm trên chân cô, thì có nghĩa là cô đã làm được. Cô đã đưa được anh lên các bậc thang!
Rên rỉ, nức nở, cô nâng mình lên tư thế ngồi, dù cô nghĩ những miếng ván bên dưới cô tạo thành một cái giường hoàn hảo. Cô phải mất một giây để vật lộn thoát ra từ dưới sức nặng giam hãm của anh, và rồi cô còn không thể đứng được nữa. Cô bò tới cánh cửa kính và đẩy nó mở ra, rồi trườn về chỗ người đàn ông. Chỉ thêm vài feet nữa thôi. Bên trong cửa trước, rẽ vào bên phải, rồi vào phòng ngủ của cô. Hai mươi, ba mươi feet nữa. Chỉ thế thôi, tất cả những gì cô đòi hỏi ở bản thân.
Phương pháp cũ là tóm lấy mép chăn và kéo đi dường như là một ý kiến hay, và Joe lại đang sẵn sàng cho mượn sức mạnh của mình, nhưng Rachel chỉ có rất ít sức mạnh quý giá của bản thân, và chú chó phải làm phần lớn mọi việc. Chậm rãi, cần mẫn, họ rê người đàn ông băng qua hiên nhà. Cô và Joe không thể đi qua cửa cùng một lúc, nên cô đi trước và quỳ xuống để tóm lại cái chăn. Gầm gừ, cơ thể lực lưỡng trụ vững, Joe kéo lại bằng toàn bộ sức mạnh của nó, và người đàn ông cùng cái chăn đi xuyên qua cửa.
Có vẻ như là một ý hay khi tiếp tục di chuyển trong lúc họ vẫn còn di chuyển anh ta, cô xoay anh về hướng phòng ngủ của mình, và một phút ít ỏi sau đó anh đang nằm trên sàn nhà cạnh giường cô. Joe thả cái chăn ngay lúc cô thả nó ra và ngay lập tức lùi ra khỏi cô, lông nó dựng lên khi phản ứng lại với ranh giới lạ lẫm của ngôi nhà.
Lúc này Rachel không thử vỗ về nó nữa, cô vốn đã đòi hỏi quá nhiều ở nó, vượt quá xa ranh giới đã được định sẵn, khiến cho bất kỳ một sự thương lượng nào nữa cũng sẽ là quá đáng. “Đường này,” cô nói, vật lộn đứng dậy và dẫn nó quay lại cửa trước. Nó băng qua cô, một lần nữa lo lắng vì sự tự do của mình, và biến mất trong bóng tối ngoài tầm chiếu của ánh đèn hiên. Cô chậm rãi kéo cánh cửa và đóng nó lại, đập một con muỗi mắt đã xâm nhập được vào nhà.
Một cách cẩn thận, các bước chân của cô chậm rãi và loạng choạng, cô khóa cửa trước, cửa sau rồi kéo màn che cửa sổ. Phòng ngủ của cô có những tấm rèm Venetian lạc hậu, và cô khép chúng lại. Thế là xong, căn nhà an toàn hết mức cô có thể tạo ra, cô nhìn chằm chằm xuống người đàn ông trần truồng nằm thành đống trên sàn nhà cô. Anh cần được chăm sóc y tế, sự chăm sóc y tế chuyên nghiệp, nhưng cô không dám gọi một bác sĩ. Họ được yêu cầu phải báo cáo toàn bộ những vết thương do súng đạn cho cảnh sát.
Thực sự chỉ có một người có thể giúp cô vào lúc này, một người cô tin sẽ giữ bí mật. Đi vào bếp, Rachel quay số Honey Mayfield, bắt chéo ngón tay cầu mong rằng không có một trường hợp khẩn cấp nào đã gọi Honey ra ngoài trước. Điện thoại được nhấc lên vào hồi chuông thứ ba, và một giọng nói ngái ngủ rõ ràng thốt lên, “Đây là Mayfield.”
“Honey, đây là Rachel. Chị có thể ra đây không?”
“Bây giờ á?” Honey ngáp. “Có gì xảy ra với Joe à?”
“Không, nó ổn. Nhưng... chị có thể mang theo túi cấp cứu không? Và đặt nó trong một cái bao tải hay gì gì đó, để không ai có thể nhìn thấy nó được.”
Tất cả dấu hiệu ngái ngủ đều đã rời khỏi giọng Honey. “Đây có phải một trò đùa không?”
“Không. Nhanh lên nhé.”
“Chị sẽ ở đó nhanh hết mức có thể.”
Hai ống nghe được dập đồng thời, và Rachel quay về phòng ngủ, nơi cô cúi mình xuống bên cạnh anh chàng. Anh ta vẫn đang bất tỉnh, và vết thương anh đã nhận hẳn là đủ để đánh thức tử thần, trừ phi anh đã mất quá nhiều máu đến mức đang trong cơn sốc mạnh và gần như đã chết. Sự lo lắng nhói buốt, nhức nhối chộp lấy cô, và cô chạm vào mặt anh với đôi bàn tay run rẩy, như thể cô có thể truyền sự sống cho anh bằng cái chạm của mình. Giờ đây anh ấm hơn lúc nãy, và anh đang thở với những cử động chậm chạp, nặng nề của lồng ngực. Vết thương trên vai anh đầy máu rỉ ra đóng cục, và cát dính đầy người anh, thậm chí lẫn vào tóc anh, vẫn còn đang nhỏ giọt nước biển.Cô cố vuốt cát ra khỏi tóc anh và cảm thấy có thứ gì đó dính dính bên dưới ngón tay cô. Cau mày, cô nhìn vào màu đỏ ướt đẫm nhuốm màu trên tay cô, rồi nhận thức léo lên. Anh cũng có một vết thương trên đầu nữa! Và cô đã kéo lê anh trên cái khúc quanh đó, rồi thực sự thô bạo đẩy anh lên các bậc thang vào hiên nhà! Ngạc nhiên là cô đã không giết chết anh!
Tim cô đập thình thịch, cô chạy vào bếp và lấp đầy cái bát trộn bằng nhựa to nhất của cô bằng nước ấm, rồi quay vào phòng để ngồi xuống sàn bên cạnh anh. Dịu dàng hết sức, cô rửa máu và cát khỏi tóc anh hết mức có thể, cảm thấy những lọn dày trở nên lộn xộn giữa các ngón tay cô. Đầu ngón tay cô tìm thấy một cục sưng bên phải đầu anh, chỉ quá mép tóc ở thái dương anh, và cô đẩy các lọn tóc sang bên để lộ một vết rách nham nhở trên da. Dù vậy không phải là một vết đạn bắn. Như thể là anh đã đập đầu, hay bị đánh bằng thứ gì đó. Nhưng tại sao lúc này đây anh lại bất tỉnh? Anh đang bơi lúc cô mới nhìn thấy anh, nên lúc đó anh hẳn là vẫn còn ý thức, tiến vào nhờ sức đẩy của thủy triều. Anh đã không hề mất đi ý thức cho đến khi đã ở trong cửa vịnh Kim Cương.
Cô ấn miếng vải vào cục u, cố rửa sạch cát ra khỏi vết rách. Có phải anh đã đập đầu vào một trong những tảng đá lớn, nham nhở bao lấy cửa vịnh? Lúc thủy triều thấp chúng chỉ ở ngay dưới mặt nước và thật khó để tránh trừ phi bạn biết chính xác nơi chúng ở. Biết rõ như cô biết về con vịnh, Rachel quyết định rằng đó chính xác là những gì đã xảy ra, và cô cắn môi khi nghĩ đến cảnh kéo lê anh ta quanh con đường theo cái cách cô đã làm khi mà rõ ràng đang chịu đựng một cơn chấn động. Sẽ thế nào nếu trí tưởng tượng của cô cũng chạy điên loạn với cô, và cô gây ra cái chết của người đàn ông bằng nỗi sợ hãi và sự do dự của mình? Một cơn chấn động là rất nghiêm trọng, và cả một vết đạn bắn cũng vậy. Oh, Chúa ơi, có phải cô đang làm điều đúng đắn không? Nếu anh chỉ tình cờ bị bắn và ngã qua boong tàu vào buổi đêm, rồi mất đi khả năng chịu đựng vì đau đớn và bối rối? Nếu có ai đó đang điên cuồng tìm kiếm anh ngay lúc này đây?
Cô đờ đẫn nhìn anh chằm chằm, tay cô di chuyển để chạm vào vai anh như một lời xin lỗi, các ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve trên làn da rám nắng sẫm màu ấm áp của anh. Cô thật là đồ ngốc! Điều tốt nhất cô có thể làm cho người đàn ông này là gọi đội cứu hộ ngay lập tức và hy vọng rằng cô đã không gây ra thêm bất kỳ tổn hại nào cho anh với xự lôi kéo thô bạo của mình. Cô bắt đầu đứng dậy, để quên đi những tưởng tượng điên rồ của mình và làm điều khôn ngoan, thì cô nhận ra rằng mình vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chân anh, và cái chân dái có một miếng vải din thắt nút cuốn quanh. Din. Anh cũng đã buộc vải din quanh vai mình. Xương sống cô gợn lên cảnh giác, và cô rời khỏi vị trí của mình cạnh đầu anh để bò tới chân anh, lo sợ về những gì mình sẽ tìm thấy. Cô không thể gỡ nút thắt được, nó bị kéo quá chặt, và nước biển cũng chỉ làm nó chặt thêm.
Cô lấy một cái kéo ra khỏi rỏ khâu vá và gọn gàng cắt miếng vải ra. Cái kéo trượt đi khỏi các ngón tay đột nhiên yếu ớt của cô khi cô nhìn xuống đùi anh, nhìn cái vết thương xấu xí trên bắp cơ bên ngoài. Anh cũng bị bắn vào cả bắp chân nữa. Cô nghiên cứu chân anh một cách gần như là lạnh lùng, vết thương hở, nên ít nhất là viên đạn không còn ở trong anh nữa rồi. Anh không may mắn đến thế với vai của mình.
Không ai lại tình cờ bị bắn đến hai lần cả. Có ai đó đã cố tình giết anh.
“Tôi sẽ không để nó xảy ra nữa đâu!” cô nói dữ dội, âm thanh của chính cô làm cô sửng sốt. Cô không biết người đàn ông nằm trên sàn nhà, bất động và không chút phản ứng này, nhưng cô cúi mình trên anh với toàn bộ tính bảo vệ của một con sư tử cái dành cho đứa con yếu ớt của nó. Cho đến khi cô biết điều gì đang diễn ra, sẽ không một ai có cơ hội làm hại người đàn ông này hết.
Đôi bàn tay cô dịu dàng, cô bắt đầu lau rửa cho anh sạch hết mức có thể. Sự trần trụi của anh không làm cô xấu hổ, dưới hoàn cảnh này cô cảm thấy thật là ngu ngốc khi nao núng trước làn da trần của anh. Anh đã bị thương, vô dụng, nếu cô chạm mặt anh đang tắm nắng trần truồng, sẽ là một tình thế hoàn toàn khác, nhưng giờ thì anh cần cô, và cô sẽ không để sự e thẹn ngăn cô giúp đỡ anh.
Cô nghe thấy tiếng xe ô tô đi vào con đường của cô và vội vàng đứng dậy. Đó hẳn là Honey, và dù Joe thường không thù địch đối với phụ nữ như với đàn ông, sau sự kiện bất thường đêm nay nó có thể đang căng thẳng và sẽ trút ra trên vị bác sỹ thú y. Rachel mở khóa cửa trước và kéo nó ra, bước ra ngoài hiên trước. Cô không thể nhìn thấy Joe, nhưng một tiếng gầm gừ phát ra từ bên dưới bụi trúc đào, và cô nói nhẹ nhàng với nó khi xe của Honey rẽ vào đường nhỏ.
Honey ra khỏi xe và với tay vào ghế sau để lấy hai cái túi giấy, mà chị túm chặt vào người khi bắt đầu băng qua sân nhà. “Cảm ơn vì đã chờ cửa,” chị nói rõ ràng. “Cô Audrey muốn em nhìn qua đống vải chăn cho cửa hàng của em.”
“Vào đi đã,” Rachel mời, giữ cửa mở, Joe lại gầm gừ khi Honey đi lên các bậc thang, nhưng vẫn ở nguyên dưới bụi trúc đào.
Honey đặt hai cái túi giấy trên sàn và quan sát khi Rachel cẩn thận khóa lại cửa trước. “Có chuyện gì xảy ra vậy?” chị gặng hỏi, đặt hai nắm tay mạnh mẽ, đầy tàn nhang lên hông. “Tại sao chị lại cải trang cho túi đồ nghề của mình thành vải may chăn chứ?”
“Trong này,” Rachel nói, dẫn đường tới phòng ngủ của cô. Anh vẫn không cử động, ngoài trừ chuyển động thông thường của lồng ngực khi anh hít thở. “Anh ta đã bị bắn,” cô nói, quỳ xuống bên cạnh anh.
Màu sắc sống động quét sạch khỏi mặt Honey, bỏ lại đốm tàn nhang của cô như những đốm sáng trên mũi và gò má. “Chúa ơi, điều gì đang diễn ra ở đây vậy? Anh ta là ai? Em đã gọi cảnh sát trưởng chưa? Ai đã bắn anh ta?”
“Em không biết, để mà trả lời được ba trong số những câu hỏi đó,” Rachel nói một cách căng thẳng, không nhìn Honey. Cô vẫn giữ mắt mính dính chặt trên khuôn mặt người đàn ông, muốn anh ta mở mắt ra, ước gì anh ta có thể đưa cô câu trả lời cho những câu hỏi Honey đã hỏi. “Và em sẽ không gọi cảnh sát trưởng đâu.”
“Em có ý gì, em sẽ không gọi ư?” Honey gần như hét lên, rũ mình khỏi khả năng bình tĩnh thường ngày trước hình ảnh một người đàn ông trần truồng trên sàn nhà phòng ngủ của Rachel. “Có phải em đã bắn anh ta không?”
“Tất nhiên là không! Anh ta đã dạt vào bãi biển!”
“Càng có thêm lý do để gọi cảnh sát trưởng!”
“Em không thể! Rachel ngẩng đầu lên, đôi mắt cô dữ dội và bình tĩnh lạ lùng. “Em không thể mạo hiểm cuộc sống của anh ta như thế.”
“Có phải em đã mất lý trí rồi không? Anh ta cần một bác sĩ, và cảnh sát trưởng cần phải điều tra lý do anh ta bị bắn! Anh ta có thể là một đào phạm, hoặc một kẻ buôn thuốc phiện. Bất kỳ ai!”
“Em biết điều đó.” Rachel hít vào một hơi thật sâu. “Nhưng trong tình trạng này của anh ta, em không nghĩ mình gặp nguy hiểm đến thế. Anh ta vô dụng. Và nếu mọi chuyện không phải như thế... ‘chuyện lại tiếp diễn‘... anh ta không thể có nổi một cơ hội trong bệnh viện nơi ai đó có thể tiếp cận anh ta.”
Honey đặt tay lên đầu. “Chị không hiểu em đang nói cái gì,” cô nói mệt mỏi. “Em có ý gì, ‘chuyện lại tiếp diễn‘? và tại sao em lại nghĩ có ai đó sẽ cố tiếp cận anh ta? Để hoàn thành việc họ đã bắt đầu ư?”
“Phải.”
“Vậy thì đó là việc cho cảnh sát trưởng!”
“Nghe này,” Rachel nói kiên định. “Khi em còn là một phóng viên, em đã nhìn thấy vài thứ khá là... lạ lùng. Một đêm em đã ở trong một hiện trưởng khi một cơ thể được tìm ra. Cảnh sát trưởng của hạt đó đã làm báo cáo, cơ thể được nhận đi để nhận dạng, nhưng khi bản báo cáo dài một đoạn văn xuất hiện trên mặt báo hai ngày sau nó lại nói rằng anh ta chết vì các nguyên nhân khách quan! Theo một cách nào đó, em cho rằng thật khách quan khi chết vì một viên đạn trong não, nhưng điều đó làm em tò mò, và em mò mẫm một chút, tìm kiếm bản gốc. Bản báo cáo đó đã biến mất. Nhân viên pháp lý không có ghi chép gì về một người đàn ông bị bắn vào đầu. Cuối cùng có lời rỉ ra bảo em hãy dừng rình mò đi, rằng có những tai to mặt lớn trong chính phủ đã lo liệu chuyện này rồi và muốn nó bị lãng quên.”
“Điều đó không có nghĩa lý gì lắm,” Honey lẩm bẩm.
“Người đàn ông đó là một điệp viên!”
“Loại điệp viên nào? DEA? FBI? Ai chứ?”
“Chị đi đúng hướng rồi đấy, nhưng sâu hơn nữa đi.”
“Một gián điệp ư? Em đang nói anh ta là một gián điệp ư?”
“Anh ta là một điệp viên. Em không biết cho bên nào, nhưng toàn bộ chuyện này bị bưng bít và làm giả sự thực. Sau đó em bắt đầu chú ý những thứ khác mà không giống vẻ ngoài của chúng cho lắm. Em đã nhìn thấy quá nhiều để đơn thuần cho rằng người đàn ông này sẽ an toàn nếu em chuyển anh ta cho chính quyền!”
“Em nghĩ anh ta là một điệp viên ư?” Honey nhìn xuống anh ta, đôi mắt nâu của cô mở to.
Rachel bắt mình trả lời bình tĩnh. “Em nghĩ có một tỷ lệ đó, và em nghĩ chúng ta sẽ mạo hiểm mạng sống của anh ta khi chuyển anh ta cho cảnh sát trưởng. Lúc đó nó sẽ là vấn đề tường thuật công khai, và bất kỳ ai đang săn đuổi anh ta cũng sẽ có thể tìm ra anh ta.”
“Anh ta vẫn còn có thể là một kẻ buôn thuốc phiện. Em có thể mạo hiểm mạng sống của mình bằng việc bảo vệ anh ta.”
“Đó là một xác suất,” Rachel thú nhận. “Nhưng anh ta đã bị thương, còn em thì không. Anh ta không có tí cơ hội nào, ngoại trừ những gì em có thể trao cho anh ta. Nếu DEA càn quét một ổ thuốc phiện thì phải có gì đó về nó trên đài, hoặc trên báo. Nếu anh ta là một đào phạm thì sẽ có trên bản tin. Anh ta không trong tình trạng có thể làm hại bất kỳ ai, nên em an toàn.”
“Và nếu một vụ mua bán thuốc phiện nào đó bị khám phá, và có vài kẻ xấu xa nào khác theo sau anh ta? Lúc đó thì em sẽ không an toàn nữa đâu, dù là với anh ta hay với những kẻ khác.”
“Đó là một khả năng mà em phải nhận lấy,” Rachel nói bình tĩnh, đôi mắt xám kiên định khi cô nhìn vào ánh mắt lo lắng của Honey. “Em biết mọi xác xuất, và em biết mối nguy hiểm. Em có thể đang nhìn nhận u ám về một thứ không hề có, nhưng hãy nghĩ xem đối với anh ta mọi chuyện sẽ thật khủng khiếp làm sao nếu em đúng.”
Honey hít vào một hơi thật sâu và thử lại lần nữa. “Chẳng có mấy khả năng một gián điệp bị thương lại dạt vào bờ biển của em cả. Những chuyện như thế không xảy ra với người bình thường, và em vẫn đang ở trong ranh giới đời thường, dù cho em có hơi lập dị.”
Rachel không thể tin nổi những điều cô đang nghe, từ Honey trong số tất cả mọi người, người thường là kẻ lý trí nhất trong cả bang. Các sự kiện đêm nay đang làm tất cả mọi người rối loạn. “Chẳng có mấy khả năng rằng một người đàn ông bị thương lại dạt vào bãi biển của em trong thời đại này, bất kể công việc của anh ta là gì! Nhưng anh ta đã dạt vào! Anh ấy ở đây, và anh ấy cần sự giúp đỡ. Em đã làm những gì mình có thể, nhưng anh ấy cần được chăm sóc y tế. Anh ấy vẫn còn một viên đạn ở vai. Honey, làm ơn đi!”
Nếu còn có thể, thì Honey càng trở nên trắng hơn. “Em muốn chị chăm sóc anh ta ư? Anh ta cần một bác sĩ! Chị chỉ là bác sĩ thú y!”
“Em không thể gọi bác sĩ được! Các bác sĩ được yêu cầu phải báo cáo toàn bộ vết thương do súng đạn cho cảnh sát. Chị có thể làm được. Không một cơ quan nội tạng nào dính đến. Chỉ là vai và chân anh ta thôi, và em nghĩ anh ta bị chấn động. Xin chị đấy.”
Honey liếc xuống người đàn ông trần truồng và cắn môi. “Làm sao mà em đưa anh ta lên đây được?”
“Joe và em đã kéo anh ta, trên tấm chăn.”
“Nếu anh ta có một cơn chấn động mạnh anh ta có thể cần phẫu thuật.”
“Em biết. Em sẽ xử lý chuyện đó nếu cần thiết. Em sẽ nghĩ ra gì đó.”
Họ đều im lặng trong vài phút, nhìn xuống người đàn ông nằm quá mức bất động và vô dụng dưới chân họ. “Được rồi,” cuối cùng Honey nói, giọng chị dịu dàng. “Chị sẽ làm những gì mình có thể. Hãy đưa anh ta lên giường nào.”
Điều đó cũng khó như lúc đưa anh từ bãi biển vào vậy. Bởi vì Honey lớn và khỏe hơn, chị nâng dưới vai anh, trong khi Rachel trượt một cánh tay dưới hông và tay còn lại dưới đùi anh. Như Rachel đã ghi nhận trước đó, anh là một người đàn ông to lớn, và đầy những múi cơ, tức là với kích cỡ của mình anh nặng hơn so với một người đàn ông ít cơ bắp. Anh cũng đang bất tỉnh, và họ phải cẩn thận với các vết thương của anh nữa. “Chúa nhân từ,” Honey thở dốc. “Làm sao em xoay xở để đưa anh ta lên con dốc và vào nhà vậy, cho dù có cả sự giúp đỡ của Joe?”
“Em đã buộc phải làm thế,” Rachel nói, bởi vì đó là lời giải thích duy nhất cô có.
Cuối cùng họ đưa anh lên được trên giường, và Rachel sụp xuống sàn nhà, hoàn toàn kiệt sức với những nỗ lực trong đêm đó. Honey cúi xuống trên mình người đàn ông, khuôn mặt tàn nhang của chị chăm chú khi xem xét anh ta.