Tôi giấu ngón tay bị đứt ngón tay của mẹ trong lòng, rồi bò trở lại bãi rác.
Khi Từ Bình Nam kéo tôi từ trong bãi rác ra.
Toàn thân tôi bẩn thỉu và hôi hám, khuôn mặt thì bẩn thỉu đến mức không thể nhìn ra hình dạng ban đầu.
Nhưng ông ấy mắt đỏ hoe, ôm chặt tôi vào lòng.
“Man Man.” Ông run rẩy gọi tên tôi.
"Bố đưa con về nhà."
Tôi không khóc, tôi chỉ lấy ngón tay của mẹ ra đưa cho ông.
"Mẹ bị thiêu rụi rồi, chỉ còn một ngón tay."
Tôi mở to mắt, nước mắt trực trào ra.
Nhưng tôi đang cố kìm nén, không để nó rơi xuống.
Từ Bình Nam nghiến chặt răng, thái dương nổi đầy gân xanh.
Ông đã cố gắng chịu đựng và kiềm chế, nhưng cuối cùng.
Khi ông chạm vào ngón tay đó, chạm vào chiếc nhẫn không thể nhận ra trên ngón tay.
Những giọt nước mắt vẫn của tôi vẫn rơi xuống.
"Man Man, chúng ta đưa mẹ về nhà đi."
Giọng ông khản đặc, ông đặt những ngón tay của mẹ tôi vào người trước rồi mới bế tôi lên.
Nhưng vừa đứng dậy, ông ấy lại khụy gối xuống một cách nhếch nhác.
Tôi nghe tiếng ông gào khóc gọi tên mẹ mà xót xa.
Chuỗi trang hạt trên cổ tay bị ông giật đứt, chia năm xẻ bảy (*).
(*) Bản gốc 四分五裂
"Tĩnh Vi..." Ông lẩm nhẩm gọi tên mẹ.
Khi đứng dậy lần nữa, nhìn vào đôi mắt đỏ như má.u của ông ấy, tôi biết rằng ông ấy đã trở thành một con quỷ rồi.
4
Sau khi trở về Bắc Kinh, Từ Bình Nam giữ tôi bên cạnh, không để tôi rời khỏi tầm mắt dù chỉ một chút.
Chứng kiến cảnh mẹ mình bị đánh chế.t, tôi hoàn toàn “bị dọa ngốc” rồi, từ đó đến nay tôi không nói một lời nào.
Ông ấy lập mộ cho mẹ.
Ngoại trừ ngày chôn cất, về sau ông ấy không đi thăm mộ nữa.
Nhưng ông cẩn thận giữ ngón tay bị đứt lìa và giấu nó bên mình.
Mẹ tôi mất, chỉ để lại một đứa con gái duy nhất là tôi. Khi lớn chỉ cần cho chút hồi môn rồi gả ra ngoài là được rồi.
Vậy nên vị trí vợ của Từ Bình Nam vẫn đang được tranh giành.
Ông ngoại tôi mang dì tôi đến.
Bà ta là em gái cùng cha khác mẹ của mẹ tôi.
Vừa nhìn thấy tôi, bà ta đã khóc không thành tiếng, ôm lấy tôi không buông.
"Man Man đáng thương, còn nhỏ như vậy đã mất mẹ rồi, sau này phải làm sao đây?"
Ông ngoại nói: “Dì ruột còn hơn là người ngoài gả vào ức hiếp Man Man.”
Bà ta xấu hổ ôm chặt lấy tôi, sau đó lén nhìn Từ Bình Nam, trong mắt không giấu được vẻ ngưỡng mộ.
"Anh rể, em chỉ là đau lòng cho Man Man, đau lòng cho chị gái, chỉ muốn thay chị gái tôi chăm sóc Man Man."
Tôi cũng nhìn ông ấy.
Ông đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt đờ đẫn, vô cảm như thường lệ.
Ông ấy mân mê chuỗi tràng hạt mới trên cổ tay.
Một lúc sau, ông ấy gật đầu: "Vậy giữ lại chăm sóc Man Man đi."