Trên đường về, tôi chẳng muốn nói chuyện nên dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bố tưởng tôi ngủ nên vừa lái xe vừa an ủi Tiểu Tử:
"Bảo bối à, không nghĩ đến thông báo tìm người nhiều năm trước sẽ bị lật lại. Nếu không phải sợ mất mặt với người ta, bố cũng sẽ không mang Viên Viên trở về."
Mẹ đồng ý ngay với những gì bố nói.
"Đúng vậy! Chúng ta đã tốn rất nhiều công sức để bồi dưỡng con thành danh môn thục nữ, đây là điều một đứa nhà quê không thể làm được.”
Lâm Truy kích động đến nước bọt văng tứ tung, dính lên cả cổ của bố.
"Tiểu Tử, nếu con bé nhà quê này dám khi dễ em, anh sẽ cóc đầu nó thật mạnh để trút giận cho em.”
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.
Đây là màn trình diễn người một nhà tương thân tương ái sao?
Thật ra tôi có thể hiểu tại sao bố mẹ lại thích Tiểu Tử hơn.
Có một từ trong kinh tế học gọi là chi phí chìm.
Họ đã đầu tư thời gian và tiền bạc vào Tiểu Tử.
Còn quảng bá cho cô ta.
Khiến Tiểu Tử trở thành một tiểu thư danh giá khá nổi tiếng.
Làm thế nào một đứa con gái sống ở vùng núi hẻo lánh như tôi có thể sánh kịp.
Nhưng bố mẹ không hề biết rằng việc họ gặp tôi trong thôn, đều là do bố nuôi tôi sắp đặt.
Hồi đó, bố nuôi vớt tôi từ dưới sông lên.
Khi còn nhỏ, tôi đã bị nhiễm trùng phổi nặng.
Ông ấy mời những bác sĩ có tiếng trong giới y học thay phiên nhau cứu chữa, giành lại tôi từ tay tử thần.
Thấy tôi đã phải chịu nhiều thiệt thòi khi còn nhỏ, ba người anh trai đối xử với tôi vô cùng tốt.
Nhưng bố nuôi không yên lòng.
Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, ông đều bảo tôi lên núi để hít thở không khí trong lành.
3
Cuối cùng cũng đến nơi.
Bố nhìn tôi đầy thương hại.
"Viên Viên, đó giờ con chưa từng ở nhà đẹp như vậy đúng không? Có biết dùng máy nước nóng không?”
Phải nói một câu, đám ngốc này tới cửa cũng không thèm hỏi thăm tình hình nhà bố nuôi tôi sao?
Không nói đến anh cả là trùm khai thác mỏ vàng, anh hai cũng là hắc mã trong giới khoa học kỹ thuật, còn anh ba là một nghệ sĩ vĩ cầm thiên tài.
Bọn họ tuy lai lịch không tầm thường nhưng đều là một đám cưng chiều em gái tới tận xương.
Anh cả sớm đã mua cho tôi một ngôi nhà rộng năm trăm mét vuông trong thành phố.
Anh hai đã giúp tôi lắp đặt những món đồ nội thất hiện đại đắt tiền, ngay cả nhiệt độ nước trong bồn tắm cũng được điều khiển bằng giọng nói. ngôn tình hài
Còn anh ba, người bị giới giải trí trăm phương nghìn kế muốn cho ra mắt, đã xây dựng một phòng hòa nhạc nhỏ ở tầng hầm.
Ngay khi có dịp lập tức bắt tôi phải thưởng thức màn biểu diễn solo không phải ai cũng được nghe của anh ấy.
Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn bố tôi với vẻ thương hại.
"Thành thật mà nói, đây là ngôi nhà tồi tàn và nhỏ nhất mà con từng ở.”
Cơ mặt mẹ tôi giật giật, sắc mặt hơi xấu.
Lâm Truy với Tiểu Tử nhìn nhau, ánh mắt bọn họ đầy vẻ khinh bỉ.
Bố đúng là người làm ăn đã quen sóng gió, nên tùy thời chuyển đề tài:
"Viên Viên, con lớn lên ở trong thôn, chắc học rất kém!”
“Mặc dù chỉ còn một học kỳ năm lớp mười hai, nhưng bố hy vọng con sẽ nỗ lực, sẽ giỏi hơn sau kỳ thi thứ ba.”
"Tiểu Tử là học sinh lớp chọn, nếu rảnh thì để con bé dạy kèm con.”
Mẹ lớn tiếng từ chối:
"Không được, nếu trì hoãn thời gian của Tiểu Tử thì sao?"
Lâm Truy cũng đồng ý.
"Bùn vẫn là bùn, dù trát thế nào cũng chẳng dính được vào tường.”
Xin lỗi! Tôi không nhịn được cười nữa.
Anh hai học rất giỏi, thời đi học lúc nào cũng đứng hạng nhất, chưa từng rớt khỏi ngôi vị đầu bảng.
Những mầm non như vậy đều được cử đi Thanh Hoa, Bắc Đại.
Và dưới những buổi dạy kèm đầy áp lực, tôi cũng trở thành sinh viên được tiến cử đến đại học Thanh Hoa.
Học hay không học đều không quan trọng.
Anh hai nói cuộc sống là phải trải nghiệm.
Để tôi biết cảm giác có bố mẹ ruột là như thế nào, bố nuôi sẽ không đón tôi về cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc.