7.
Hạ Hoài mỗi ngày sau giờ tan làm đều ngửi thấy mùi thơm nồng của đồ ăn, thực sự rất thèm thuồng, khiến cho ngay cả đồ ăn cậu mua về cũng không thấy ngon.
Hạ Hoài không biết nấu ăn, trước đây cậu từng thử một lần lại khiến chuông báo khói trong phòng kêu inh ỏi, hàng xóm vì tưởng nhà cậu cháy nên đã gọi cho cả 119.
Cho đến nay, toàn bộ cư dân của tòa nhà này đều biết rằng trong căn 502 có một chàng trai trẻ nấu ăn mà suýt nữa hỏa thiêu nơi ở của chính mình.
Sự cố lớn như vậy làm Hạ Hoài không dám vào bếp nữa.
Mỗi lần đến bữa hoặc là đồ ăn nhanh, hoặc là cơm hộp, về cơ bản cậu đều đã ăn ở các cửa hàng bán đồ ăn mang về xung quanh, mà ăn quá nhiều liền chẳng còn cảm nhận được mùi vị gì. Đặc biệt là bây giờ cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi hương của thức ăn do Lục Thời Minh nấu, cửa tuy đóng chặt, mùi thơm vẫn xộc vào mũi.
8.
Hạ Hoài tranh thủ đem hộp cơm thừa phóng tới cửa, hướng nhà bếp nhìn vài lần, cùng bóng dáng và động tác nấu nướng thuần thục của Lục Thời Minh mà nuốt nước bọt.
Đại khái là ánh mắt Hạ Hoài quá mức nóng bỏng, trong nhà bếp Lục Thời Minh tựa hồ cảm nhận được ngay, ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu bên này.
Bốn mắt gặp nhau, còn gì xấu hổ hơn nhìn trộm bị bắt quả tang!
Hạ Hoài vội vàng tránh ánh mắt của anh, để che giấu sự chột dạ, giả vờ không thèm để ý gãi gãi đầu, xoay người định chạy về phòng. Nhưng lại bị Lục Thời Minh ngăn cản, hắn thấp giọng nói: "Cùng nhau ăn cơm?"
Hạ Hoài nuốt nước miếng, từ chối một cách tượng trưng: "Như vậy...hơi ngại xíu..."
Lục Thời Minh lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, một lúc sau mới nói: "Cậu nói có lý, là tôi quá đường đột."
Hạ Hoài: "..."
Anh làm sao lại không theo kịch bản vậy? Tôi khách khí khách khí, theo đạo lý không phải nên lôi qua kéo lại vài cái, rồi tôi thật tình không thể chối từ, sau đó bưng bát ăn chung?
9.
Hạ Hoài còn chưa ăn cơm, vẻ mặt cay đắng trở về phòng, vừa lén liếc mắt liền thấy trên bàn kia là món thịt kho tàu mà mình yêu thích!!!
Tôi không nên khéo léo như vậy, chỉ cần nói rằng tôi muốn ăn là được rồi!
Hạ Hoài đang hối hận vô tận, đấm ngực đập chân trong phòng thì có tiếng gõ cửa.
10.
Vừa mở cửa, đã thấy Lục Thời Minh bưng khay đứng trước mặt.
Hạ Hoài giả vờ thờ ơ: "Có chuyện gì vậy?"
Lục Thời Minh nói: " Mặc dù hơi đột ngột, nhưng cậu có thể ăn những món này không? Tôi tính sai khẩu phần nên đã nấu hơi nhiều."
Hạ Hoài nhìn đĩa thức ăn màu sắc hấp dẫn, ánh mắt sáng lên, "Nhìn rất ngon, vứt đi cũng tiếc, tôi sẽ ăn hết."
Lục Thời Minh gật đầu, ừ một tiếng, nhìn đôi mắt cậu sáng ngời, đáy mắt anh xẹt qua một tia tối tăm.
11.
Hạ Hoài không khỏi xúc động khi ăn. Cảm khái vạn phần, này cũng quá ngon đi.
Nếu mà đem người ra so sánh sẽ tức chết mất.
Lục Thời Minh diện mạo đẹp trai, dáng người chuẩn, nấu ăn ngon, cảm thấy kỹ năng gì cũng full điểm, ngoại trừ biểu cảm u ám ra thì có thể nói là hoàn hảo.
Nếu so sánh như vậy, mình chính là phế vật!
12.
Hạ Hoài ăn xong, cầm chén đĩa đi vào bếp, Lục Thời Minh cũng vừa ăn xong và đang chuẩn bị rửa bát.
Hạ Hoài nói: "Để tôi rửa."
Lục Thời Minh liếc nhìn chiếc đĩa sạch sẽ trên tay cậu, "Không sao, cậu cứ để đĩa vào bồn rửa ở đây là được."
Hạ Hoài nhìn vẻ mặt kiến định của anh, chỉ có thể đem mâm đặt ở vị trí anh nói.
Lục Thời Minh:"Ăn ngon sao?"
Hạ Hoài liên tục gật đầu, "Ngon lắm, đã lâu rồi không có ăn ngon như vậy."
Lục Thời Minh: "Nếu cậu không phiền, về sau chúng ta có thể ăn tối cùng nhau."
Đề nghị của Lục Thời Minh có một sự cám dỗ không thể giải thích được.
Hạ Hoài buột miệng nói: "Được."
Nói xong lại lúng túng xua tay, "Ai, không...không, để anh nấu ăn cũng không tốt lắm, dù sao đi làm cũng đã rất vất vả."
Lục Thời Minh rũ mi mắt, "Phần ăn một người không dễ khống chế, nếu cậu ngại có thể giúp tôi, sẽ không vất vả như vậy."
Hạ Hoài đáng xấu hổ mà động tâm, "Vậy...Vậy sau này chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Nghe xong lời Hạ Hoài nói, Lục Thời Minh thế nhưng hiếm thấy lộ ra vẻ mặt tươi cười, lông mày giãn ra, ánh mắt giống như xoáy nước sâu không đáy, trên mặt lộ ra thần sắc ôn hòa Hạ Hoài chưa từng gặp.
Hạ Hoài sửng sốt một chút, ngây người nhìn anh, không khỏi bị hấp dẫn.
Mẹ kiếp, đẹp trai quá!