Không lâu sau, không ngờ cô phát hiện thì ra đội ngũ bên hệ Cơ điện cũng chỉ còn lại một người, vì vậy liền cùng cái người áo sơ mi trắng kia kết bạn mà đi.
“Làm sao cậu lại chạy chậm như vậy được nhỉ?” Mễ Khâu Khâu thở hổn hển nói.
Kim Ba sửng sốt, cô ấy thậm chí chạy đến nỗi không kịp thở, mà còn hỏi ngược lại với mình như vậy?
“Nam sinh không phải chạy rất nhanh à? Chắc cậu phải chạy nhanh hơn tôi rất nhiều mới phải chứ?” Mễ Khâu Khâu càng thêm thở hồng hộc.
Kim Ba mờ mịt, cô rõ ràng đến để chạy cùng cho có bạn, nếu như chạy nhanh hơn thì chẳng phải là đem cô ấy bỏ lại phía sau sao?
“Aiz, vậy chúng ta cùng nhau từ từ mà chạy thôi.” Mễ Khâu Khâu rất có nghĩa khí nói.
Kim Ba có chút dở khóc dở cười, chẳng lẽ cô ấy không nhận ra là cố ý đợi cô ấy sao?