Còn nhớ dáng vẻ của đứa trẻ ấy lần đầu tiên đi học.
Buổi sáng khi ra cửa là gương mặt phụng phịu không cam lòng, thế nhưng khi về nhà, trên khuôn mặt tinh nghịch kia ánh lên sự kiêu ngạo và vui vẻ, cùi chỏ tay phải có chỗ phải bôi thuốc đỏ nữa.
Thật muốn chạy lại hỏi, ở trường học đã xảy ra chuyện gì? Trường học có thật là một nơi khiến người ta vui vẻ đến vậy… Cậu ở trường có thích không?
Kể từ khi Hiểu Thần qua đời, nhà họ Nhạc chưa từng có ai dậy sớm nấu bữa sáng cả. Bình thường thì là Nhạc Chấn Vũ chở con đến mẫu giáo, tiện đường ghé mua bữa sáng cho bé, còn bản thân thì hầu như không tồn tại khái niệm bữa sáng.
Vì vậy khi hai cha con sáng sớm tỉnh dậy bởi mùi thức ăn, một thì hưng phấn mặc luôn đồ ngủ chạy vào phòng bếp, một thì nhìn thấy bóng hình quen thuộc nơi bếp lò, thoáng nghĩ rằng vợ mình lại một lần nữa trở lại nhân gian. Nhưng đó chỉ là một giây phút thoáng qua mà thôi, lý trí anh nhắc nhở rằng đó chẳng qua chỉ là ảo giác. Bóng người trong phòng bếp kia bất quá chỉ là người xa lạ mới tới nhà ngày hôm qua.
“Oa! Con thích cháo bắp nhất!” Nhạc Thần Vũ mặc đồ ngủ cứ thế leo lên bàn ăn, vui vẻ khuấy khuấy cái thìa, để cho mùi thơm nồng nặc bốc lên, nhìn vừa ngon lại vừa là cháo nóng. Bởi mẹ mất sớm, nên ấn tượng của bé về mẹ toàn bộ là từ những câu chuyện kể mà ra. Chính vì thế vừa thức dậy đã có người chuẩn bị sẵn thức ăn ngon mà mình thích, loại chuyện này đối với bé vừa vui sướng vừa mới lạ.
Bạch Thiên Vũ dọn hết các món ăn sáng lên trên bàn. “Ăn mau đi! Nếu không sẽ không kịp tới trường đâu.” Quay đầu về phía Nhạc Chấn Vũ ăn mặc tinh tươm. “Tôi có chuẩn bị chút cháo, với chao và ít thức ăn rồi đấy. Anh cũng ngồi xuống ăn chút đi.”
Nhìn một bàn bày toàn món mình thích. “Tôi không có nhờ cậu chuẩn bị giùm tôi bữa sáng.” Biết rõ cậu có ý tốt, nhưng anh vẫn cảm thấy sự riêng tư của mình bị xâm phạm vào.
“Tôi biết, mau ăn đi. Cháo nguội rồi ăn không ngon nữa đâu.” Cậu cố ý bỏ qua giọng điệu không vui của anh, đưa đũa qua. Trong một tích tắc khi tay hai người chạm nhau, Nhạc Chấn Vũ lập tức rút trở về, Bạch Thiên Vũ cũng từ từ thu về, đôi mắt che dưới hàng mi dài nhìn không ra được bất kì cảm xúc nào.
Nhạc Thần Vũ nhạy cảm nhận ra bầu không khí khác thường giữa hai người, lập tức cười thành tiếng, giục cha mau ăn xong bữa sáng thôi, nếu không sẽ đi học, đi làm trễ mất. Nhờ vậy mới khiến Nhạc Chấn Vũ ngồi xuống giải quyết sạch sẽ. “Thiên Vũ thì sao? Sao lại không ăn?” Nhạc Chấn Vũ cũng đã sớm nhận ra điều này, nhưng Nhạc Thần Vũ nhanh miệng hơn hỏi ra trước.
Bạch Thiên Vũ lắc đầu, rót cho hai người ly sữa đậu nành. “Chú ăn trước rồi, hai cha con mau ăn đi.”
Lời cậu nói căn bản Nhạc Chấn Vũ không tin một mảy may nào. Chỉ bằng thời gian cậu rời giường cùng tình hình căn bếp hiện nay, sẽ biết ngay là người này chẳng ăn cái gì cả.
Nhìn cổ tay khẳng khiu lộ ra khi cậu rót sữa đậu nành, trong lòng anh ân ẩn cảm giác không thoải mái.
Kệ! Cậu ta có ăn sáng hay không là chuyện của cậu ta, không liên quan gì tới mình. “Thần Vũ, ăn nhanh lên, sắp trễ rồi kìa, con còn chưa đánh răng thay quần áo nữa đó.”
Mau chóng dọn sạch chén cháo bắp của mình, Nhạc Thần Vũ thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng nhỏ. “Ngon quá đi! Chưa bao giờ ăn bữa sáng nào ngon như vậy.” Nhảy xuống ghế, xác định cha mình không chú ý tới, nó chạy đến bên cạnh Bạch Thiên Vũ, thơm một cái lên má cậu. “Cảm ơn mẹ!” Đây là giao kèo giữa bé và Thiên Vũ, trong khoảng thời gian cậu ở lại đây, phải làm mẹ của Thần Vũ.
Bạch Thiên Vũ cũng thơm một cái trả lại. “Không có gì, con trai.” Ôm bé một cái thật yêu thương mới thả ra để bé về phòng thay quần áo.
Nhạc Chấn Vũ chỉ nhìn thấy hai người thơm qua thơm lại chứ không nghe được là nói gì, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để anh khó chịu rồi.
Không nghĩ có ngày con trai mình cùng một người xa lạ thân thiết còn hơn chính cha ruột này.
“Cậu chẳng qua là tới nhà tôi để vẽ tranh, vẽ xong liền rời đi, không cần ra vẻ tạo quan hệ tốt với Thần Vũ.” Khi Hiểu Thần vẫn còn sống, anh từng nghĩ, khi gặp được ân nhân đã nhiều lần giúp đỡ cô, nên làm sao để biểu đạt hết sự cảm kích cùng kính nể. Nhưng đó là khi Hiểu Thần vẫn còn sống, anh vẫn còn chưa biết đến người này. Giờ đây, Hiểu Thần không còn, mà người này lại cứ thế giống y hệt cô, những điều đã định bị những sóng gợn không yên trong lòng che lấp, không cách nào thực hiện hoàn chỉnh được.
Bạch Thiên Vũ thu dọn sạch sẽ chén bát trên bàn. “Tôi chẳng phải ra vẻ tạo quan hệ gì, thuần túy chỉ vì thích mà thôi… Còn khoảng mười phút nữa, chuẩn bị kịp không?” Nhìn cà vạt còn chưa kịp thắt, ắt hẳn những giấy tời cần thiết còn chưa soạn xong đâu.
“Chuyện của tôi không cần cậu phải lo.” Đây là nhà của anh, toàn bộ phải do anh làm chủ, dù có đi trễ đi chăng nữa cũng là việc mình anh quản, một người xa lạ như cậu có tư cách gì?
Tức giận quay về phòng sửa sang lại quần áo, sắp xếp giấy tờ cần dùng, tổng cộng mất có sáu bảy phút. Vừa ra khỏi phòng đã thấy con trai ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi nói chuyện thân thiết với Bạch Thiên Vũ, cục giận trong lòng càng thêm mãnh liệt.
“Thần Vũ, đi thôi.”
Nhạc Thần Vũ thở dài nói với Thiên Vũ. “Xin lỗi, cha không cố ý đâu.” Bé không cách nào hiểu được tại sao cha lại hung dữ với Thiên Vũ như vậy, chú xinh đẹp như vậy, cha đúng ra không có không thích mới đúng. Đây tuyệt đối là do tâm tình không tốt mà ra… Lần trước nghe một chị cấp hai bảo, bạn của chị ấy mỗi lần tới kỳ kinh nguyệt tính tình sẽ hay cáu bẳn. Mặc dù bé hoàn toàn không hiểu nghĩa của mấy từ ‘kỳ kinh nguyệt’ nhưng từ sự gắt gỏng không sao giải thích được của cha, xem ra là cũng tới kỳ kinh nguyệt rồi.
Nghĩ trong lòng như vậy, cái miệng nhỏ chăm chú giải thích cho Bạch Thiên Vũ. Vốn là rất nghiêm túc nghe bé nói, nhưng cuối cùng cậu suýt chút nữa bị sặc nước miếng mà chết, khổ sở nhịn không phá ra cười trước mặt Nhạc Thần Vũ. Nhưng đến khi nhìn thấy Nhạc Chấn Vũ đứng đó làm mặt thối, cuối cùng không nhịn được cười khúc khích, cười đến hai cha con ngớ ra không hiểu chuyện gì, lại đồng thời vì nụ cười đẹp mắt này làm cho xuất thần.
Cắn chặt môi dưới để ngừng cười, cậu chỉ chỉ cái đồng hồ trên tường, nhắc nhở hai người còn đang đứng đực mặt ra, nếu không nhanh xuất phát sẽ trễ thật đấy. Khi ấy hai cha con mới tỉnh hồn phóng vội vào ga-ra, lấy xe chạy đi.
Hai năm qua, ngôi nhà vẫn luôn trống rỗng tịch liêu mỗi khi hai cha con rời đi, giờ đây lại phát ra những tiếng cười không cách nào không chế được. Bạch Thiên Vũ nằm trên ghế sa lon trong phòng khách, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Trên đường, Nhạc Chấn Vũ cuối cùng không nhịn nổi tò mò hỏi con trai rốt cuộc sáng nay đã nói cái gì với Bạch Thiên Vũ. Nhạc Thần Vũ dường như cũng biết mình nói sai, ngoan ngoãn đem những gì mình đã nói thuật lại không sót một từ nào, khiến cho Nhạc Chấn Vũ nhất thời ngớ người, gương mặt nghiêm nghị lúc này không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả biểu cảm. Tệ hơn nữa là, cậu con trai quý tử nhà mình, lúc nào không chọn lại chọn đúng lúc này để phát huy tinh thần ham học hỏi tốt đẹp, hỏi anh rốt cuộc ‘kỳ kinh nguyệt’ là gì vậy.
Anh phải trả lời vấn đề này cho một đứa trẻ đang học mẫu giáo theo cách nào đây?
Công ty cổ phần kinh doanh quốc tế Thiên Tường, là một công ty không hề nhỏ ở trong nước, dù rằng vẫn không thể so với các đại gia đầu ngành, nhưng trong giới cũng là có tiếng tăm.
Nhạc Chấn Vũ làm việc ở Thiên Tường ước chừng cũng được mười năm rồi, từ khi anh mười tám tuổi, vừa học đại học vừa thực tập ở đây, cho đến hôm nay, anh đã là thành viên quan trọng trong bộ máy giám đốc của Thiên Tường. Nói thẳng ra thì, hiện giờ có thể quản anh cũng chỉ còn lại hai người là Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị và Thư ký Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị mà thôi.
Trong công ty Thiên Tường, danh tính của Chủ tịch đến nay vẫn còn là một bí mật. Ngay cả Tổng giám đốc như anh cũng chưa từng gặp qua, hết thảy chỉ đạo đều là do Thư ký Chủ tịch mang tới, còn nếu muốn trực tiếp trao đổi cũng chỉ là qua máy tính.
Dù sao Nhạc Chấn Vũ cũng không để ý đến vấn đề này cho lắm. Đối với anh mà nói, nơi duy nhất anh toàn tâm toàn ý trung thành chỉ có công ty Thiên Tường này mà thôi. Bởi khi cuộc sống của anh gặp nhiều sóng gió nhất, cũng chỉ mình nơi đây đồng ý thuê mướn một người mới vào đại học chưa được bao lâu, hơn nữa còn đem mọi vốn liếng kinh doanh dạy hết cho anh.
Cho đến tận bây giờ, anh vẫn không hiểu được, vì sao một công ty lớn như vậy lại chịu thuê một kẻ mới vào nghề, cách duy nhất anh có thể báo đáp chính là tận lực làm việc, khiến cho công ty ngày ngày phát triển hơn.
Vì vậy, anh hay bị đồng nghiệp gọi là kẻ cuồng công việc, một khi đã vùi đầu vào làm rồi là sẽ quên hết thảy mọi thứ trên đời.
Nhưng câu nói này sai rồi, có một chuyện anh không cách nào quên. Vào thời điểm Hiểu Thần qua đời, anh ngày nối đêm chôn mình vào trong núi công việc, nhưng trong đầu chưa từng có số liệu sổ sách của công ty, tất cả đều là từng mảnh, từng mảnh ký ức giữa anh và Hiểu Thần. Từ trước đến nay, chưa có thứ gì có thể thay thế địa vị của Hiểu Thần trong lòng anh.
Giờ cơm trưa
“Ông hôm nay bị làm sao thế? Khác thường như vậy, chẳng giống ông chút nào.” Thư ký của Nhạc Chấn Vũ đồng thời là bạn tốt thời đại học của anh, Chu Thuyên Ngạn, cau mày cầm đũa đung đưa trước mặt.
Đã hai năm rồi không nhìn thấy bạn tốt của mình thất thường như vậy, trong cuộc họp khi nãy chẳng hiểu sao lại ngẩn người ra, cũng may không phải cuộc họp quan trọng gì, càng may hơn nữa là có thư ký nhanh trí này ở bên, nếu không đường đường là Tổng giám đốc của Thiên Tường lại trước mặt cả đám cấp dưới làm ra trò hề lớn.
“Không có gì!” Không muốn thừa nhận mình thất thần như vậy là vì một người hoàn toàn xa lạ, dẫu sao cũng chỉ mới gặp mặt chưa tới hai mươi tư tiếng mà thôi. Nghĩ mãi vẫn không ra, lý do thực sự khiến Bạch Thiên Vũ đến nhà anh thật chỉ là để vẽ thiên sứ thôi sao? Lại nghĩ đến gương mặt tương tự như Hiểu Thần, hoàn mỹ đến không thể tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào.
Đáng ghét!
Cuộc sống khó khăn lắm mới khôi phục lại quỹ đạo bình thường, tại sao lại đột nhiên sinh ra một người không thể xem thường này?
“Không có gì mới là lạ đó, rõ ràng trong lòng có chuyện, bộ có điều gì ông với tôi không thể trao đổi à?” Chu Thuyên Ngạn cau mày, gã là bạn tốt với Nhạc Chấn Vũ đã mười mấy năm rồi, từ cấp hai cho tới bây giờ giữa hai người cơ hồ không có gì giấu diếm, mà Chấn Vũ cũng chưa từng lừa được gã cái gì.
Nhạc Chấn Vũ hít một hơi thật sâu, buông đũa xuống, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. “Ngày hôm qua, nhà tôi đón một vị khách không tính là xa lạ… Ông còn nhớ xuất thân của Hiểu Thần chứ?”
Chu Thuyên Ngạn vội vàng gật đầu, dĩ nhiên biết chứ, gã đâu chỉ là bạn thời cấp hai kiêm đồng đảng đại học của Chấn Vũ, mà đồng thời cũng là bạn thời cấp hai kiêm tri kỷ thời đại học của Hiểu Thần nữa. Ba người họ đều từ một lò mà ra. Năm đó, Hiểu Thần là hoa khôi nổi danh của trường, Chấn Vũ vừa học giỏi là vừa đẹp trai, phải nói là cặp đôi siêu nổi tiếng.
Sau này, khi hai người chính thức quen nhau vào năm lớp mười, phát hiện ra thân thế có chút giông giống. Hiểu Thần là cô nhi, từ nhỏ đã có một người tài trợ vung tiền như nước giúp cô đi học, đồng thời đảm bảo một cuộc sống tương đối thoải mái. Còn Chấn Vũ thì sau khi cha mẹ mất đi, cũng có một người giám hộ chưa từng thấy mặt, không những giúp anh trả món nợ của cha mẹ để lại, mà còn cho anh tiền đi học, giúp anh ở lại trong ngôi nhà cũ, về sau nhờ vào cặp mắt tinh tường của ông chủ, đào được viên ngọc thô, nên mới có thành tựu của ngày hôm nay. Nói tóm lại, cặp vợ chồng vốn phải chật vật với cuộc sống, nhưng không rõ kiếp trước làm được việc gì tốt, mà gặp được điều kỳ diệu như trong chuyện cổ tích như thế.
Nhạc Chấn Vũ nói tiếp. “Hôm qua, người tài trợ của cô ấy tìm đến, nói muốn ở nhà tôi một thời gian.”
Miệng Chu Thuyên Ngạn há ra thành chữ O tròn trĩnh. “Nhân vật thần bí xuất hiện! Người trông ra làm sao? Có phải giống cái loại giàu nứt khố đổ vách, mặt mày đôn hậu không? Đầu bạc trắng, mặc quần áo trắng tinh, từ trên chiếc xe Rolls Royce chống gậy từ từ bước tới?” Gã từ lâu đã suy đoán đủ kiểu về hình dáng và diện mạo của người tài trợ này.
Nghe những lời lảm nhảm đó, Nhạc Chấn Vũ chỉ từ tốn uống cà phê. “Xem ra công việc ông làm hơi bị ít nhỉ, dư một đống thời gian xem phim truyền hình để rồi có cái loại tưởng tượng ba xu này.”
“Hứ! Đừng bảo ông chưa bao giờ nghĩ giống vậy.”
Nhạc Chấn Vũ cười khẩy. “Tôi đây không rảnh như ông.”
Chu Thuyên Ngạn ngứa tay, rất muốn đánh bay cái bản mặt đáng ghét kia. “Thôi, quan đây đại nhân đại lượng, không thèm so đo với dân đen. Rồi sao? Cái người tài trợ đó trông như thế nào?”
Gương mặt của Bạch Thiên Vũ rất nhanh xuất hiện. “Tuổi tác sấp xỉ chúng ta, vẻ ngoài khá giống Hiểu Thần, thậm chí có phần đẹp hơn.”
Miệng của Chu Thuyên Ngạn một lần nữa thành hình chữ O. “Không thể nào!?”
“Tại sao lại không thể?” Thực ra khi vừa nhìn thấy Bạch Thiên Vũ, trong lòng anh cũng có cùng suy nghĩ như vậy. Trên đời này sao lại có người còn đẹp hơn cả Hiểu Thần?
“Ý… Ý… Ý của ông là, cái người tài trợ ấy không những trẻ tuổi, mà còn là một đại mỹ nhân?” Chân lý này quá khó tiêu hóa đi, thật không dám tin trên đời này còn có người đẹp hơn cả Hiểu Thần. Trong lòng gã, Hiểu Thần giống như thiên sứ vậy, người phàm không cách nào chạm tới được.
“Đúng vậy.” Nhạc Chấn Vũ cười khổ.
Chu Thuyên Ngạn chớp mắt như điên. “Chấn Vũ!”
“Gì?”
“Tối nay tôi đến nhà ông ngủ nhờ!” Đây là một cơ hội trời cho, để bồi thường cho năm đó không có cơ hội theo đuổi được Hiểu Thần.
Nhạc Chấn Vũ thờ ơ nhìn gã một lúc, sau đó cầm đũa lên tiếp tục ăn.
“Này! Sao không nói gì hết?!”
Tên ngốc cứ nói, Nhạc Chấn Vũ cứ ăn. Kệ!
“Này! Không biết đâu đấy, tối nay tôi nhất định phải đến nhà ông ngủ ké. Ông đã có Hiểu Thần rồi, lần này đến phiên tôi, không thể cứ để ông ăn sạch món ngon được.”
Nhạc Chấn Vũ nheo mắt đầy nguy hiểm, tiếc thay, vẫn có ai đó không chú ý tới, cứ tiếp tục đắm chìm trong mộng tưởng theo đuổi một đại mỹ nhân vừa có tiền vừa có quyền.
“Đó là nam.”
“Thì có sao đâu, trời không phụ lòng người, chỉ cần tôi cố gắng hết sức, thâm tình tuyệt đối…”
“Đó là nam nhân.”
“Đã bảo không sao mà… Nam… Xin lỗi, ông nói gì tôi nghe không rõ, có thể lập lại một lần nữa được không?” Gương mặt đang chìm đắm trong mộng tưởng bị kéo giật trở về, thật là đặc sắc.
“Đó là nam. Người tài trợ của Hiểu Thần mà một nam nhân.” Ngu ngốc!
Chữ O tròn một lần nữa được ra sân, chỉ khác là lần này không phải kinh ngạc, mà nhăn nhó như bị đánh vậy.
“…Tại sao ông không chịu nói sớm một chút?” Báo hại gã đã tưởng tượng đến ngôi nhà và những đứa trẻ.
“Tôi nhớ không có nói đó là nữ.” Rõ ràng vừa nghe xong là đầu óc tràn ngập tự sướng, nước miếng chứ chảy như mưa. Bảo ai nào!
Chu Thuyên Ngạn ủ rũ cúi đầu dùng đũa gẩy gẩy thức ăn. “Thì đúng là như vậy. Nhưng mà có ai sau khi nghe bảo là đẹp hơn Hiểu Thần, sẽ không nghĩ ngay đó là nữ chứ chẳng phải nam hả?” Đẹp hình như là từ chuyên dùng cho phụ nữ mà.
Nhạc Chấn Vũ chẳng chút đoái hoài nào khi nhìn thấy hi vọng của ai đó nháy mắt sụp đổ, giờ giải lao gần hết rồi, anh tranh thủ về phòng ngả lưng một chút, cả ngày hôm qua vì chuyện của Bạch Thiên Vũ mà mất ngủ rồi.
“À phải, quên hỏi ông sao cậu ta lại tới nhà ông thế?” Để tưởng nhớ Hiểu Thần ư? Hiểu Thần đã chết hai năm rồi, bây giờ mới tới tưởng nhớ, nghe đã thấy sao sao.
“Cậu ta nói muốn hoàn thành nguyện vọng của Hiểu Thần.”
“Là vẽ tranh thiên sứ ư?” Gã đã từng nghe Hiểu Thần nhắc tới việc này. Cô có một loại yêu thích sâu sắc với thiên sứ.
“Ừ.”
“Bây giờ mới tới vẽ?” Hiểu Thần chết đã hai năm rồi. “Liệu có phải là giả danh không?” Hiện giờ người lừa người là vô cùng phổ biến.
“Tôi cũng chẳng biết nữa, có thư tay của hiệu trưởng, dựa theo miêu tả thì khá giống.”
“Quái thật. Vậy ông tính sao?” Khi Hiểu Thần còn sống, họ nhiều lần thảo luận với nhau xem nên báo đáp ân nhân của mình như thế nào. Nhưng rồi đột ngột nhận ra người đó lại xấp xỉ bằng tuổi với Hiểu Thần, đã thế hai năm sau khi người mất mới tới tìm, khiến mọi toan tính ban đầu đều chệch đường.
“Cậu ta muốn làm gì thì cứ để cậu ta làm. Dẫu sao nếu không có cậu ta chưa chắc đã có Hiểu Thần, chúng tôi cũng không thể gặp được nhau.” Vốn là lòng cảm kích đơn thuần, qua vô số sự kiện phát sinh đã loạn đến không thể nhận ra, thôi thì anh cũng chẳng còn biện pháp nào nữa rồi.
Nhìn Nhạc Chấn Vũ cau mày nhăn mặt, Chu Thuyên Ngạn bắt đầu cảm thấy đáng thương thay.
Một người khách đột ngột xuất hiện, không những là ân nhân của gia đình, mà còn là ân nhân có diện mạo giống với người vợ đã quá cố! Hằng ngày phải sống cùng người có thân thận và gương mặt như vậy, quả thực mệt mỏi mà.
Xem ra trong tương lai không tính là ngắn, gia đình này sẽ rất náo nhiệt đây.
Sau khi tiễn hai cha con rời nhà, Bạch Thiên Vũ thu dọn chén bát, dọn dẹp sạch sẽ rồi quay trở lại căn phòng nhỏ của mình nằm xuống. Hàng mi dài che đi đôi mắt đen ôn hòa, nước da trắng đến trong suốt, đôi môi nhợt nhạt giờ đây càng thêm tái nhợt.
Cậu chậm rãi hít vào thở ra nhiều lần liên tiếp, mãi sau mới mở mắt, mở ngăn kéo lấy điện thoại ra từ từ bấm số.
Tiếng tút đầu tiên vang lên không lâu, đầu bên kia đã nhấc máy.
“Chú Trịnh, là cháu.”
[Sao muộn thế mới gọi?] Giọng nói già nua đáp lại, nghe có phần gấp gáp.
“Hiện mới có tám rưỡi thôi, đâu có muộn. Sau này đúng giờ này cháu sẽ gọi… Chú cũng đừng ngồi canh bên điện thoại như vậy, áp lực cho cháu lắm.” Một phần cũng là bởi tuổi tác không cho phép, thật không biết hưởng lão mà.
[…Cậu không sao chứ?] Bên kia cũng chẳng hứa hẹn gì, nếu là việc mình nhất định không làm được, chi bằng không nói tới sẽ tốt hơn.
Bạch Thiên Vũ cũng hiểu ý ông, thở dài một cái. Tính tình chú Trịnh càng già càng cố chấp, xem ra cả đời này sửa cũng không được rồi.
“Cháu không sao.” Cậu mỉm cười yếu ớt. “Nếu có chuyện, cháu còn có thể thoải mái ngồi nói chuyện với chú như vậy không?”
[Làm sao tôi biết được, tính cậu cứ khoái gắng quá sức kiểu vậy đấy.] Đây cũng chính là lý do khiến ông không yên tâm.
“Chú Trịnh.” Cậu cắt ngang, hiểu rõ là nếu không làm thế, ông ấy nhất định sẽ tiếp tục ca cẩm.
Quả nhiên, đầu bên kia vang lên tiếng thở dài. [Được rồi, tôi không nói nữa, tránh cho cậu bảo tôi hay cằn nhằn.]
“Cháu có chê chú hay cằn nhằn bao giờ đâu?”
[Ngoài miệng dĩ nhiên không nói, bởi cậu toàn dùng ánh mắt nhắc nhở tôi mà thôi.]
Bạch Thiên Vũ nhướn mi, biết vậy mà vẫn cố tình không nhìn tới ‘nhắc nhở’ ư?! “Không nói tới việc này nữa, tình hình công ty hôm nay ra sao?” Cậu còn chẳng có cơ hội đụng tới máy tính xem thử.
[Có tên trợ thủ đắc lực đó của cậu, liệu có vấn đề gì nào?]
“Nói cũng phải.” Nụ cười lần này, vừa có chút đau khổ, nhưng cũng xen lẫn kiêu ngạo.
[Tình hình bên đó của cậu thì sao? Nhà ấy phản ứng thế nào?]
“Cũng may chỉ là khó tiếp nhận thôi, nhưng Thần Vũ đối với cháu rất tốt, còn muốn cháu tạm thời làm mẹ của nó nữa!” Nghĩ đến gương mặt đáng yêu của Thần Vũ, cậu thật sự mong thằng bé sớm trở lại.
[Mẹ? Vì sao không là cha?]
“Chú Trịnh!” Biết mà còn cố hỏi!
[…Đốt tốt với cậu là được rồi… Cậu ăn sáng chưa đấy?] Ông đột nhiên nhớ lại một vấn đề vô cùng quan trọng.
Bạch Thiên Vũ chớp chớp mắt. “Có, ăn một ít.” Nói có chút chột dạ.
Đứa trẻ một tay ông nuôi lớn, chẳng lẽ không nghe ra chút chột dạ trong đó. [Một ít là bao nhiêu?]
“Vài thìa cháo và một chút thức ăn.” Chính là mấy thìa nếm thử trong lúc chuẩn bị bữa sáng cho hai cha con.
[Vài thìa là bao nhiêu? Một chút là bao nhiêu?]
Bạch Thiên Vũ cắn môi. “Xin lỗi, chú Trịnh, nhưng cháu thực sự ăn không vô.” Cậu thật không phải cố ý đâu. “Trừ bữa sáng ra, những việc khác chú dặn cháu đều làm đủ, thật xin lỗi!”
Chú Trịnh thở dài, thói quen sinh hoạt của cậu ông hiểu quá rõ, khi ở nhà còn ăn chưa bằng chim sẻ, đến nơi đó ông chưa từng ôm hy vọng xa vời cậu sẽ ăn nhiều hơn một chút. Nhưng hiểu thì hiểu, tâm vẫn sẽ lo lắng như cũ.
[Có thể ăn thêm được bao nhiêu thì cố ăn, còn có đừng quá mệt nhọc bản thân, trừ những việc ở nhà phải làm ra, những việc khác không bắt buộc cũng không làm, đừng cố.] Ông cũng chỉ có thể hi vọng xa vời như vậy thôi.
“Cháu biết mà, chú yên tâm.”
[Cậu muốn ở lại nơi đó trong bao lâu?] Hoàn cảnh nơi đó dù sao cũng không thể so với ở nhà, đồ đạc lại thiếu thốn, có thể sớm trở về thì về ngay.
“Có lẽ không khác với kế hoạch ban đầu là bao, nếu như Niels không có liên lạc gì mới, thì khoảng một tháng nữa.” Đây là điều họ đã thỏa thuận.
[Niels ngày hôm qua có gọi, bảo nhắn cho cậu hay ngày mai ông ấy sẽ tới, không cho phép cậu không đến.]
“Cháu biết, chuyện quan trọng như vậy nào dám quên chứ. Thôi, nói tới đây thôi, cháu muốn ngủ một chút, có gì sẽ gọi lại cho chú sau. Chú muốn gọi tới cũng không sao, chỉ đừng gọi suốt ngày suốt đêm là được… Còn nữa, nhớ chuyển lời hỏi thăm của cháu tới cha mẹ, nói cho họ biết, cháu rất hạnh phúc.”
[Yên tâm, tôi không quên đâu, thôi, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa.]
“Gặp lại sau, chú Trịnh. Nhớ tự chăm sóc tốt bản thân.”
[Câu này tôi nói mới đúng, chú ý bản thân đấy!]
“Cháu biết, gặp lại sau.”
Cúp điện thoại, Bạch Thiên Vũ mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời hôm nay thật trong xanh, rất đẹp. Nhưng đó vẫn chưa phải màu sắc cậu mong muốn, vẫn chưa phải…