Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2: Tô Hàm Nguyệt

Trong lúc suy nghĩ, hắn đã đánh xong mười lăm thức đầu, một luồng nhiệt chảy tràn khắp tứ chi bách hài.

Ánh mắt Lâm Nhất trở nên sâu thẳm, tâm pháp Mãnh Hổ Quyền hiện lên trong đầu, mượn cảm giác này, hắn khống chế luồng nhiệt đang chạy tán loạn trong cơ thể, đánh ra thức thứ mười sáu của Mãnh Hổ Quyền: Hổ Khiếu Sơn Lâm.

Grào!

Đánh ra một quyền, nhiệt khí trong cơ thể sôi trào, đổ dồn về tay phải, cứ như có bóng dáng của một đầu mãnh hổ xuất hiện sau lưng Lâm Nhất, đang gầm lên giận dữ.

Ngay sau đó, xương cốt toàn thân ầm ầm phát nổ, âm thanh liên miên kéo dài hàng trăm tiếng, như đang rống giận, lại tựa như hổ gầm.

Cuồng phong thổi tán loạn, cuốn những chiếc lá khô từ mặt đất lên không trung, xé nát thành mảnh vụn, rụng rơi lả tả.

Luồng nhiệt khí trong cơ thể vẫn không ngừng chuyển động, toàn thân ấm áp, có cảm giác vô cùng dễ chịu.

“Đây là nội kình! Xương cốt bạo nổ sản sinh nội kình, cũng là tiêu chí để đột phá tầng hai, ta đã đạt đến võ đạo tầng ba!”

Lâm Nhất thu quyền điều tức, khuôn mặt hắn thoáng hiện sự vui mừng, không ngờ chỉ mới một lần đã luyện thành Hổ Khiếu Sơn Lâm, hơn thế nữa, hắn đã đạt đến võ đạo tầng ba.

Lâm Nhất thầm cảm thấy kỳ quái, sao ngộ tính của hắn bỗng chốc trở nên cao như vậy.

Luyện một bài quyền đã đạt đến võ đạo tầng ba, đúng là khó lý giải, dù sao thì cái người tên Lâm Nhất này cũng đã bị vây ở tầng hai hơn một năm rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể giải thích là vì linh hồn dung hợp, kiếp trước hắn vốn là một luật sư thiên tài, hễ gặp là không quên, học thuộc làu làu, tuyệt đối không phải hư danh.

Vốn có ưu thế này, lại dung hợp thêm linh hồn của một Lâm Nhất khác, ngộ tính tăng lên một tầng… nói vậy cũng khá hợp lý.

“Xem ra, ở thế giới này, trí thông minh mới là sở trường của ta. Đạt đến võ đạo tầng ba, ta đã đủ tư cách trở thành đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Môn, từ nay về sau không cần phải làm kiếp Kiếm Nô nữa rồi!”

Lâm Nhất thì thầm tự nói, bất giác, hắn nhớ đến một chuyện. Ngay lập tức, vẻ mặt hắn thay đổi, vội vã quay vào nhà gỗ, tìm kiếm bốn phía.

Ở một góc khuất trong nhà gỗ u tối, Lâm Nhất nhìn thấy một thanh bảo kiếm ngâm trong hồ băng.

“Chính là nó!”

Hắn không chút do dự rút bảo kiếm ra, tay phải lập tức bị đông cứng, trở nên tái nhợt.

Hồ băng phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của Lâm Nhất, giữa mi tâm hắn có một ký hiệu hình thoi màu tím.

Nhìn thấy ký hiệu này, sắc mặt Lâm Nhất trở nên kỳ quái.

Một ngày làm nô, cả đời khắc ấn!

Bất chấp tất cả, Lâm Nhất cầm lấy bảo kiếm, rời khỏi nhà gỗ, chạy đến phòng Tẩy Kiếm.

Đương nhiên, thanh bảo kiếm này không phải của hắn, mà là của một đệ tử nội môn giao cho hắn bảo dưỡng, bất kể là loại kiếm gì, sau một thời gian dài sử dụng, cũng cần được bảo dưỡng.

Mục đích để kéo dài thời gian sử dụng, càng là bảo kiếm thì càng phải chăm sóc đặc biệt.

Mấy năm nay, thân là Kiếm Nô, hắn có thể có được một nơi ở riêng biệt ở Thanh Vân Môn, hoàn toàn dựa vào khả năng bảo dưỡng kiếm cao siêu của mình.

Không còn kịp nữa rồi, vốn nên đưa qua một canh giờ trước, ai ngờ ta mải mê luyện quyền, làm chậm trễ thời gian.

Lâm Nhất thầm lo lắng, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, ở một môn phái chú trọng tầng lớp như Thanh Vân Môn, làm chậm trễ việc của những nhân vật lớn kia… hậu quả khôn lường.

Nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.

“Tô sư tỷ, hắn đến rồi!”

Trước phòng Tẩy Kiếm ở góc núi, có ba người đang đứng tụ lại, sau khi nhìn thấy Lâm Nhất chạy đến, một gã có dáng người gầy gò liền mở miệng nói.

Đứng đối diện với hắn ta là một nam một nữ, diện mạo bất phàm, phong thái trác tuyệt. So về khí chất, hoàn toàn tương phản với người vừa lên tiếng.

Nhất là nữ tử kia, nàng ta mặc một chiếc áo lam phối với váy dài, dáng người yểu điệu, khí chất xuất trần, dung mạo phi thường, khiến người ta sinh lòng hổ thẹn, không dám nhìn thẳng.

Lâm Nhất nhìn xuyên qua đám người, khi thấy nữ tử kia, không hiểu sao hắn lại có ấn tượng rất tốt.

Lâm Nhất đã dung hợp ký ức của chủ nhân thân thể này, thế nên việc này cũng không có gì là kỳ lạ, bởi lẽ, nữ tử kia là Tô Hàm Nguyệt, đệ tử nội môn của Thanh Vân Môn, và cũng là người mà chủ nhân thân thể này thầm yêu mến bấy lâu.

“Tên Kiếm Nô kia, sao bây giờ ngươi mới đến, Tô sư tỷ đã chờ ngươi được một lúc rồi đấy!”, thấy Lâm Nhất đến gần, nam tử có dáng người gầy gò lập tức mở miệng mắng.

Tô Hàm Nguyệt không tỏ thái độ, thản nhiên nói: “Lấy kiếm ra đây!”

Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, may mà đối phương không làm khó dễ, hắn tiến lên, lấy bảo kiếm từ trong ngực ra, đưa tới.

Tô Hàm Nguyệt lấy ra một tấm khăn, lau sạch bảo kiếm từ đầu đến đuôi. Động tác này khiến Lâm Nhất khẽ nhíu mày, một chút ấn tượng tốt xuất phát từ chủ nhân thân thể này thoáng chốc không còn lại chút gì.

Boang…!

Thân kiếm vừa được rút ra một nửa, một luồng khí lạnh phả ra, Tô Hàm Nguyệt lập tức tra kiếm vào vỏ, động tác nhanh đến mức khiến người xung quanh chỉ thấy được một tia sáng lạnh.

“Không tệ!”, Tô Hàm Nguyệt hài lòng thu hồi bảo kiếm, sau đó ném ra một cái bình ngọc, cái bình bay một đường vòng cung, sau đó rơi xuống chân Lâm Nhất.

Có ý gì hả? Xem hắn là tên ăn mày sao?

Lâm Nhất thầm tức giận.

Nam tử tuấn tú bên cạnh mỉm cười, nói: “Tô sư muội quả thực có lòng tốt, tên Kiếm Nô này đã đến trễ, vậy mà muội vẫn ban thưởng cho hắn. Còn không mau nhặt lên, tạ ơn sư tỷ!”

Nhìn thấy Lâm Nhất không nhúc nhích, nam tử tuấn tú nhíu mày, lạnh giọng nói.

Nếu là lúc trước, không đợi hắn ta nhiều lời, Lâm Nhất sẽ lập tức nhặt lên.

Nhưng hiện tại…

Rốt cuộc… nhặt hay là không?
Chương 3: Thưởng

Lâm Nhất do dự, Tô Hàm Nguyệt lại không hề để ý, tay cầm bảo kiếm quay người rời đi.

Nam đệ tử dung mạo tuấn tú, khí chất phi phàm đó trừng mắt nhìn Lâm Nhất rồi vội vàng xoay người đuổi theo.

"Chết tiệt, tên tiểu tử Lâm Nhất đó vận khí tốt thật, lại nhận được Tô sư tỷ ban thưởng, trong bình ngọc ít nhất chắc cũng phải có ba viên Dưỡng Thân đan ấy, thích thật!"

"Hơn hai năm nay, không biết Tô sư tỷ đã ban bao nhiêu đan dược cho tên tiểu tử đó rồi, đổi lại là ta thì sớm đã đột phá võ đạo tầng ba rồi, đưa cho tên đó đúng là lãng phí".

"Ha ha, cho nên có vài chuyện cũng không cần ngưỡng mộ, tên tiểu tử này được ban thưởng nhiều như vậy mà vẫn không thể đột phá võ đạo tầng ba, chắc buồn bực đến thổ huyết rồi".

"Không sai, một ngày làm nô cả đời làm nô, cả đời này của hắn chỉ có thể làm Kiếm Nô thôi".

Mấy người tạp dịch làm việc trước cửa đại viện phòng Tẩy Kiếm chứng kiến chuyện này, có kẻ thèm muốn nên bắt đầu mỉa mai khiêu khích.

Bọn họ là tạp dịch, được ở lại Thanh Vân Môn hai năm, trong hai năm này nếu như không đột phá được võ đạo tầng ba thì sẽ phải cuốn gói rời khỏi Thanh Vân, muốn tiếp tục ở lại thì phải giống như Lâm Nhất, bán thân làm nô bộc.

Nhưng người chấp nhất như Lâm Nhất trên thế gian này đã ít lại càng ít.

Không phải ai cũng tình nguyện từ bỏ tự do, cam tâm làm nô bộc, đánh đổi tiền đồ phía trước.

Đám tạp dịch này từ trước đến nay luôn cho rằng mình cao hơn một bậc so với Lâm Nhất, có cảm giác ưu việt cực mạnh, nên nói năng lúc nào cũng không thiếu sự mỉa mai châm chọc.

Làm người ở cả hai thế giới, Lâm Nhất khá thoải mái với những việc này, cũng chẳng so đo nhiều, chỉ có chút đăm chiêu nhìn bình ngọc dưới chân.

"Cái tay này, hôm nay đổi tính đổi nết rồi à? Tô sư tỷ ban thưởng cho ngươi, ngươi lại không lấy, ngươi không lấy ta lấy nhé".

Nam tử gầy yếu đứng bên cạnh Lâm Nhất cười nói rồi khom lưng cúi xuống nhặt bình ngọc lên.

Đúng lúc đang gần chạm vào bình thuốc thì một bàn chân mang theo tiếng gió đá lên cánh tay của gã, sau đó bàn chân đó đá về trước một chút, chạm vào bình ngọc.

Phốc!

Bình ngọc bắn lên cao, Lâm Nhất hạ chân xuống duỗi tay ra tóm lấy rồi nắm chặt trong tay.

Trọn bộ hành động đều lưu loát như nước chảy mây bay, không chút ngắt quãng.

Nam tử gầy yếu đó suýt chút nữa là té ngã, sau khi đứng vững lại thì giận tím mặt, chỉ vào Lâm Nhất nói: "Tên khốn nhà ngươi lại dám chơi ta, có phải chán sống rồi không?"

Người này tên là Chu Bình, là một đệ tử ngoại môn, có năng lực võ đạo tầng bốn, tư chất không cao, nhưng phụ thân lại là trưởng lão ngoại môn, nên được phân tới đây quản lý phòng Tẩy Kiếm.

Mặc dù phòng Tẩy Kiếm yên tĩnh, không bằng được những nơi như phòng Đan Dược, Tông Vụ đường, Linh Bảo điện. Nhưng được cái lại không có ai tranh giành, tất cả những lợi ích đều có thể độc chiếm.

Ngày thường, tên này không ít lần bắt nạt Lâm Nhất, những thứ mà Tô Hàm Nguyệt ban thưởng thường bị người này ngang nhiên cướp đi hơn phân nửa.

"Bỏ đi, không chấp một tên Kiếm Nô như ngươi, mất mặt tiểu gia đây. Quy tắc cũ, trong bình ngọc có ba viên Dưỡng Thân đan, đưa hai viên đây, hôm nay ta tạm thời tha cho ngươi".

Chu Bình buông tay xuống, phủi phủi bụi bặm rồi thản nhiên nói.

Vì là đan dược do Tô Hàm Nguyệt ban thưởng nên gã ta cũng không dám quá đáng cướp hết toàn bộ, nhưng vơ vét hơn phân nửa là điều bắt buộc.

Lâm Nhất trước kia trong lòng bất mãn, nhưng vì tình thế nên đành ép dạ cầu toàn.

Nhưng trước khác nay khác, Lâm Nhất của bây giờ đã không còn là Lâm Nhất ngày xưa nữa, huống chi đã đột phá võ đạo tầng ba rồi, căn bản không sợ người này.

Liếc nhìn bình ngọc trong lòng bàn tay, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên một tia thần sắc phức tạp, nhét bình ngọc vào trong ngực áo, quay người đi về phía phòng Tẩy Kiếm.

"Đứng lại cho ta!"

Thấy Lâm Nhất không thèm để ý đến mình mà quay người rời đi, Chu Bình lập tức nổi cơn điên.

Trước mặt nhiều tạp dịch như vậy, tên này lại dám không nể mặt gã, vậy sau này gã ta làm sao có thể khiến mọi người phục được, nhưng Lâm Nhất vẫn không dừng bước, vẫn tiếp tục đi về phía phòng Tẩy Kiếm.

"Muốn chết!"

Chu Bình đạp không bay lên, song chưởng triển khai, giống như một con diều hâu phẫn nộ, bổ nhào về phía Lâm Nhất, xương cốt trong cơ thể run lên, dẫn đến luồng hơi tán loạn, hóa thành tiếng rống cuồng phong giận dữ.

Máu huyết trong cơ thể lưu động, sôi trào ầm ầm, giống như tiếng sấm trầm đục, khí thế trên người cơ hồ tăng vọt.

Nội khí trong máu chuyển động theo ý, khí huyết như sấm, chứng tỏ gã ta đã đạt đến võ đạo tầng bốn đỉnh phong.
Chương 4: Đột phá rồi!

Giống như diều hâu bay lên, công pháp sử dụng cũng là Ưng Chưởng Công cao siêu hơn rất nhiều so với Mãnh Hổ Quyền, càng luyện lên tầng cao thì có thể hóa chưởng thành móng vuốt, có thể xẻ một mãnh hổ còn sống sờ sờ làm đôi.

"Ha ha, tên tiểu tử này gặp đen đủi rồi, hôm nay không biết đã uống nhầm thuốc gì mà lại dám đắc tội với Chu sư huynh".

"Chu sư huynh đã đạt đến cảnh giới võ đạo tầng bốn, lực một chưởng có thể đạt tới ngàn cân. Ưng Chưởng Công lại tu luyện tới tiểu thành rồi, một chưởng này đánh xuống, Lâm Nhất ít nhất cũng phải nằm mất nửa tháng".

"Phỏng chừng là lại nổi cơn điên rồi, năm ngoái cũng từng có một lần như vậy như vậy, bị dạy dỗ một trận, nằm mất ba tháng, lập tức trở nên ngoan ngoãn ngay".

Đám tạp dịch thấy cảnh hay đáng xem, lũ lượt dừng việc đang làm, tỏ ra khoái chí, vẻ mặt đầy mong đợi kéo tới xem.

Cùng với tiếng gió, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được tâm pháp của Mãnh Hổ Quyền xuất hiện trong đầu, quay người đánh ra một quyền.

Mơ hồ tựa như có một hư ảnh đầu hổ xuất hiện sau lưng Lâm Nhất, rống lên giận dữ.

Quay người, xuất quyền, động tác lưu loát, không hề có trở ngại nào.

Nhưng lúc Lâm Nhất tận mắt nhìn thấy Chu Bình thì một cỗ khí thế lao tới, đối phương giống như một con diều hâu đang nhìn xuống hắn, đôi mắt sắc bén đến ghê người.

Lâm Nhất vốn chuẩn bị bạo cốt, gia tăng khí thế cho mình thì lại đột nhiên ngẩn ra, bạo cốt thất bại, khí thế yếu đi một nửa ngay tại chỗ, không thành công phát ra uy lực của Mãnh Hổ Quyền.

Ầm!

Song chưởng va vào nhau phát ra một tiếng nổ rền vang, Lâm Nhất lùi về sau ba bước, khí huyết trong người bốc lên, khó khăn lắm mới áp chế lại được.

"Có chuyện gì vậy, Lâm Nhất lại có thể ngăn được chưởng này ư?"

Rất nhiều tạp dịch kinh ngạc không thôi, cảnh tượng Lâm Nhất bị một chưởng đánh bại trong tưởng tượng của họ đã không xảy ra, mà chỉ lùi về sau ba bước.

Ánh mắt của Chu Bình hiện lên một tia kinh ngạc, trầm giọng nói: "Tên tiểu tử này, chẳng trách ngươi lại không sợ hãi, hóa ra gần đây có tiến bộ".

Lâm Nhất âm thầm phân tích, một chưởng vừa nãy bản thân hắn hoàn toàn có cơ hội tiếp được.

Chỉ là hắn vừa mới bước vào võ đạo tầng ba, còn chưa chính thức tu luyện nội kình, cũng không có bất cứ kinh nghiệm chiến đấu nào, thế nên lúc lâm trận đã xuất hiện một vài tình huống lúng túng.

Mặc dù lùi ba bước, nhưng lòng tin của Lâm Nhất lại được tăng thêm sau khi tiếp một chiêu này.

Tên Chu Bình này chẳng qua cũng chỉ có vậy, không đến mức quá lợi hại.

"Có điều, nếu ngươi cho rằng có chút bản lĩnh này là có thể ngông nghênh trước mặt ta, thì e là suy nghĩ của người quá ngây thơ rồi".

Chu Bình gầm lên rồi lại lần nữa xông về phía Lâm Nhất, song chưởng mở ra, giống như diều hâu giương cánh, làm dấy lên vô số cuồng phong.

Khí thế cuồn cuộn, từng bước áp sát, ép Lâm Nhất lùi về sau từng bước.

Mặc dù Lâm Nhất đang lùi lại, nhưng lùi có chương có pháp, không hề tán loạn, giao thủ từng chiêu từng thức càng khiến hắn cảm nhận được tên Chu Bình chỉ có vậy mà thôi.

Thậm chí giữa các chiêu thức còn có không ít sơ hở, một người bộc lộ càng nhiều thì sơ hở càng nhiều, có lẽ chính là đạo lý này.

Tình huống xảy ra nằm ngoài dự đoán của Chu Bình, ngoài mấy chưởng ban đầu đánh cho Lâm Nhất không có sức chống đỡ ra thì càng đánh về sau, Lâm Nhất lại càng tỏ ra ung dung, không chỉ có thể hoàn thành việc chống đỡ, mà còn có thể phát động một số chiêu phản đòn.

Sao lại thế này, thực lực của tên Lâm Nhất này sao có thể nháy mắt trở nên mạnh lên nhiều như vậy được. Cảm tưởng như đang lấy ta để luyện tập vậy, không ổn, ta phải tốc chiến tốc thắng.

Chu Bình trong lòng thất kinh, có chút sốt ruột, nếu như không đánh bại được Lâm Nhất thì sau này gã ta không thể tiếp tục ở lại phòng Tẩy Kiếm nữa rồi.

"Cơ hội tốt!"

Phát hiện ra khoảnh khắc Chu Bình phân tâm, ánh mắt Lâm Nhất ngưng lại, cơ thể đột nhiên vang lên âm thanh bạo cốt, giống như tiếng gào thét nơi thâm sơn.

Ngay sau đó, bạo cốt không ngừng, liên tiếp vang lên hàng trăm lần, thi triển ra sát chiêu Hổ Khiếu Sơn Lâm trong Mãnh Hổ Quyền.

"Bạo cốt hàng trăm lần, tên này đột phá rồi!"

Chu Bình cực kỳ sợ hãi, hoàn toàn không ngờ được một tay Kiếm Nô vẫn luôn bị coi thường lại tiến vào võ đạo tầng ba, gã ta nhất thời chết sững cả người.

Lâm Nhất cũng mặc kệ, đánh ra một quyền, bạo cốt trăm tiếng, giống như hổ gầm, chấn động sơn lâm!

Quyền này thế như trẻ tre, nhân lúc Chu Bình đang ngây người, một mãnh hổ chụp lên ngực gã.

Chỉ nghe thấy ầm một tiếng cực lớn, Chu Bình bay ngược lên không trung rồi mới ngã vật xuống đất, xương sườn trước ngực gãy mất vài cái, đau đớn không thôi.

Đám tạp dịch trợn mắt há mồm, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

"Võ đạo tầng ba, Lâm Nhất... hắn đã đạt tới võ đạo tầng ba rồi!"
Chương 5: Đạt đến cảnh giới Tiên Thiên mới là chính thức bắt đầu

Chu Bình nằm trên mặt đất, ánh mắt tỏ ra vẻ không thể tin nổi, lẩm bẩm nói: "Tên Kiếm Nô nhà ngươi, tư chất ngu dốt, sao có thể đạt được đến cảnh giới võ đạo tầng ba!"

Những tạp dịch của phòng Tẩy Kiếm đang mỗi người một việc còn ngạc nhiên hơn Chu Bình nhiều, không thể chấp nhận được kết quả này.

Võ đạo tầng ba, có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Môn rồi, địa vị của tên Kiếm Nô này nháy mắt đã cao hơn bọn họ rất nhiều.

Lâm Nhất nhìn Chu Bình, không nói gì cả mà quay người đi về phía phòng Tẩy Kiếm.

Chu Bình định đuổi theo, nhưng thấy Lâm Nhất đã đi vào trong phòng Tẩy Kiếm nên có chút ảo não lựa chọn từ bỏ, căm phẫn đánh xuống mặt đất một chưởng.

Căn gác lửng tồn tại độc lập trong phòng Tẩy Kiếm đó là một nơi cấm kỵ.

Đệ tử ngoại môn và tạp dịch đều không được phép vào trong, bên trong phụ trách tẩy trần và bảo dưỡng bội kiếm của đệ tử nội môn, đều là những huyền khí tinh phẩm, thậm chí là huyền khí thượng phẩm.

Những phương pháp bảo dưỡng trong đó, đám tạp dịch bình thường này căn bản không hiểu, làm bừa làm bãi ngược lại còn gây hư hại bội kiếm.

Người duy nhất có thể vào trong này chỉ có một mình Lâm Nhất, cho dù là Chu Bình cũng không dám vào.

"Chu sư huynh, huynh không sao chứ".

"Chu sư huynh, tên Kiếm Nô Lâm Nhất này sắp trở mình rồi, sau này e là sẽ càng bay cao, không ai ngăn cản hắn được".

"Xong đời rồi, bình thường chúng ta vẫn luôn chế nhạo hắn, sau này sợ là sẽ gặp phiền toái".

"Bớt nói lại cho ta, hắn chẳng qua chỉ dựa vào đan dược do Tô sư tỷ ban thưởng nên mới may mắn đạt tới võ đạo tầng ba mà thôi, muốn trở thành đệ tử ngoại môn không dễ dàng vậy đâu!"

Bị Lâm Nhất một chưởng đánh bay, trong lòng Chu Bình cực kỳ không phục, gã ta cho rằng bản thân chẳng qua chỉ là sơ ý mà thôi.

Hiện nay Lâm Nhất đã khiến gã mất sạch thể diện ở phòng Tẩy Kiếm rồi, nếu không đòi lại món nợ này thì sau này còn ai ở phòng Tẩy Kiếm nể phục gã ta nữa.

Quét mắt lạnh lùng nhìn về phía phòng Tẩy Kiếm một cái, Chu Bình nhanh chóng quay người bỏ đi.

"Lâm Nhất quá dữ, cha của Chu Bình chính là trưởng lão ngoại môn, đại ca của gã cũng là cao thủ trong số đệ tử ngoại môn, sau này có khi phải nếm mùi đau khổ rồi".

"Tính khí tên Kiếm Nô này, bình thường bị chèn ép dữ quá, có chút thực lực cái là không biết trời cao đất dày, lại dám đánh cả Chu sư huynh".

"Có điều nói đi cũng phải nói lại, Chu sư huynh vừa nãy cũng đủ chật vật, thường ngày lúc nào cũng chèn ép chúng ta, vừa nãy coi như Lâm Nhất đã giúp chúng ta trút giận rồi".

Hơn trăm tạp dịch sau một hồi bàn tán thì bắt đầu quay lại công việc bảo dưỡng bội kiếm của mình.

Trong phòng Tẩy Kiếm, khoảnh khắc Lâm Nhất đẩy cửa bước vào đã cảm nhận được một cỗ khí lạnh phả thẳng vào mặt.

Nơi khí lạnh xuất phát chính là từ miệng một cái hồ nước lạnh ngay giữa trung tâm đại sảnh.

Trên mặt hồ nước, khí lạnh dày đặc, băng trôi lãng đãng, dùng để đặt mười mấy thanh bảo kiếm.

Trong kí ức của chủ nhân thân thể này, Lâm Nhất biết, hồ nước lạnh này có chút thần bí. Băng trôi trong bể nước này còn lạnh hơn cả nước băng ngàn năm của hồ Tinh Nguyệt ở nước Thiên Thủy, trong tông môn có rất ít người biết được những bí ẩn trong đó.

Phía bên kia của hồ nước băng hàn, một vị lão giả đang mài kiếm, vang lên từng tiếng ken két.

Bên cạnh đá mài kiếm là mười loại linh dịch màu sắc khác nhau, thủ pháp của lão giả thành thạo, thỉnh thoảng lại lấy ra các loại linh dịch, hoặc là trộn với nhau, hoặc là nhỏ riêng lên đá mài kiếm.

Lâm Nhất không lên tiếng, âm thầm quan sát lão giả mài kiếm, đợi đối phương làm xong, lúc nhẹ nhàng lau thân kiếm.

Thì mới cung kính chắp tay nói: "Hồng lão, tiểu tử Lâm Nhất đã đạt đến võ đạo tầng ba, không bao lâu nữa sẽ rời khỏi phòng Tẩy Kiếm".

Lão giả trước mắt mới là người lãnh đạo chân chính trong phòng Tẩy Kiếm, chỉ là không thích nhúng tay vào quản lý nên kẻ tầm thường như Chu Bình mới có cơ hội.

Kỹ năng dưỡng kiếm cao minh của Lâm Nhất đều là học từ lão giả này, cũng nhờ Hồng lão thì hắn mới có tư cách vào trong Tẩy Kiếm các, mới có năng lực một mình bảo dưỡng bội kiếm cho một số đệ tử nội môn.

Hồng lão thoáng ngạc nhiên, rồi cười nhẹ, thở dài nói: "Cũng không có gì bất ngờ, mặc dù căn cốt ngươi kém, nhưng đã dùng bao nhiêu đan dược do Tô Hàm Nguyệt ban tặng, đột phá cũng là chuyện bình thường".

"Chỉ là... con đường võ đạo này, đạt đến cảnh giới Tiên Thiên thì mới được coi là chính thức bắt đầu. Với căn cốt này của ngươi e là con đường quá đỗi gian khó, rốt cuộc vẫn là một con đường cụt".

"Ngươi có duyên với kiếm, cũng thông linh với huyền khí. Nếu như ở bên ngoài, lão già này vẫn có thể giúp được ngươi, con đường của mỗi huyền sư khi đạt đến đỉnh cao thì cũng có thể khiến cường giả tuyệt thế phải tranh nhau xu nịnh".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK