Anh ấy nghiêng người tựa vào gốc cây, ngón tay cầm điếu thuốc, đốm sáng giữa ngón tay lúc sáng lúc tắt.
Lúc trước chia tay, anh ấy cũng lạnh lùng như vậy, nói: "Hạ Tiểu Quất, em đừng có hối hận."
Vì sao lại còn tới tìm tôi?
Nhất định tôi đã nhìn nhầm.
Sống mũi tôi hơi cay cay, thời gian đã qua lâu như vậy nhưng tôi phát hiện mình vẫn rất thích anh ấy.
Đáng tiếc, tôi không xứng với anh ấy.
Tôi lảo đảo đi về phía cầu thang, cánh tay đột nhiên bị kéo chặt.
Tôi dụi dụi mắt, xác nhận người trước mắt không thể nghi ngờ chính là Đường Tiên.
Mặt mày anh tuấn, giống hệt trước đây, "Vì sao không trả lời tin nhắn của tôi?"
Có thể do hút thuốc, giọng nói anh ấy khàn khàn, thật êm tai.
Tôi uống quá nhiều rượu, đầu óc hơi mơ màng. "Cái gì?"
Anh ấy đột nhiên ôm lấy eo tôi, kéo gần khoảng cách, giọng nói ấm áp xen lẫn chút ý cười, "Không phải muốn cùng tôi sinh con sao?"
Nghe được âm thanh ấy, lòng tôi mềm nhũn, không còn cách nào, ai bảo tôi là thanh khống chứ.
Có lẽ tôi thật sự đã bị anh ấy mê hoặc, cho nên lúc anh ấy hôn tôi, tôi cũng không từ chối.
Anh ấy nhẹ nhàng trằn trọc trên môi tôi.
Bỗng nhiên, tôi không thể nào phân biệt người đàn ông tràn đầy khí tức hormone trước mặt này, cùng với Đường Tiên trong trí nhớ có liên hệ với nhau.
Khi đó, tôi muốn gần gũi hơn với anh ấy, nhưng vẫn luôn bị anh từ chối.
Dù cho tôi nằm trong ngực anh ấy, anh ấy vẫn ngồi yên không động.
Về sau, anh ấy không chịu nổi khi bị tôi quấy rầy, đã đặt cho tôi một mục tiêu nhỏ:
100 điểm toán, có thể hôn 30 giây;
110 điểm toán, có thể hôn 1 phút;
120 điểm toán, có thể hôn 2 phút.
Anh ấy biết rõ, cho đến bây giờ điểm toán của tôi khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn, rõ ràng là không muốn cùng tôi gần gũi.
Nghĩ thế, tôi liền khó chịu, tức giận đẩy anh ấy ra.
Đường Tiên khó hiểu, "Sao vậy?"
Tôi nhếch miệng, "Không phải anh không muốn ở bên tôi sao? Còn đến tìm tôi làm gì?"