Sau khi tôi nói câu đó với anh ta, tôi liền đứng dậy bỏ đi một mạch mặc cho anh ta có ngơ ngác như thế nào.
Tôi nói với Yến Đình là về trước vì hôm nay tôi hơi mệt, tôi cũng chẳng quan tâm gì đến anh ta nữa nên không thèm ngoảnh lại. Cuộc đời tôi, đàn ông là vô nghĩa, tôi không tin vào đàn ông nữa kể từ ngày ba tôi lừa dối mẹ tôi thì tôi đã không còn tin tưởng vào bất cứ ai.
Lái con xe hơi trên đường, phố xá càng về khuya càng nhộn nhịp, ánh đèn càng lung linh hơn. Ai nói thành phố về khuya sẽ ngủ, nó còn đẹp hơn nếu như người ta biết ngắm nhìn nó.
Tôi bấm cửa kính xe xuống để gió thổi vào cho thoáng, từng cơn gió thổi vào mặt cảm giác như là từng cơn nước lạnh dội thẳng vào, lạnh lắm,... lạnh nhất là trong lòng.
Tôi điềm tĩnh đến mức chẳng buồn nói câu nào với ai, có lẽ ai quen biết tôi cũng đã khá quen với sự im lặng của tôi rồi.
Về lại ngôi nhà đầy ắp tiếng cười của khi xưa, trong lòng bỗng nhiên nhói lên một cảm xúc kì lạ. Hình ảnh mẹ tôi loay hoay trong bếp không còn nữa, hình ảnh mẹ tôi lo lắng cho tôi cũng không còn nữa,...
Hôm nay yên ắng làm sao, chắc là họ không có ở nhà. Cả gia đình họ thường ra ngoài vui chơi đến đêm muộn mới về, dù tôi là con đầu tiên của ba nhưng tôi chẳng khác gì người dưng cả.
_Tập Đoàn Hà Thị_
7:00PM
"Nhanh, nhanh, nhanh,... hôm nay có cuộc họp gấp đó nhanh tay lên mọi người. Tổng giám đốc sắp lên tới rồi nhanh lên không là bị mắng đó..."
"Tất cả mau vào phòng họp!"
Từ ngoài tôi đã nghe tiếng các cô cậu nhân viên gấp gáp chuẩn bị cho cuộc họp mà tôi đã thông báo vào tối hôm qua.
Tại phòng họp, tôi nghiêm nghị ngồi xem hết tất cả các sổ sách từ khâu chuẩn bị cho đến khâu kiếm được lợi nhuận của công ty. Ai nấy đều căng thẳng không dám nhìn thẳng vào mặt tôi như đang lo sợ chuyện gì đó.
"Các cô cậu có biết vì sao tôi lại bảo họp gấp không?"
...
"Vài ngày hôm nay tôi có liên hệ lại với các nhà nhập hàng từ công ty của mình, họ báo tôi họ trả số tiền khác với số tiền đã kê khai trong sổ sách. Vậy, tại sao số tiền trong sổ sách báo cáo cho tôi lại thấp hơn so với giá mà nhà nhập hàng báo?"
"Dạ thưa giám đốc, có lẽ đã có sự sai sót ở khâu kế toán ạ, thường khâu kế toán là sẽ lo về phần nhận tiền ạ!" ( trưởng phòng tổ một)
"Vậy thì nhờ ai đó gọi kế toán của công ty hộ tôi!"
Một người vội đứng lên đi ra gọi kế toán, tôi điềm tĩnh bắt chéo chân, tay gõ từng nhịp lên bàn. Ánh mắt tôi nhìn một lượt qua từng người để quan sát... thì ra đám nhân viên cũ của ba tôi chỉ có như vậy thôi sao? Tôi vội cười thầm trong lòng!
Một lúc sau trưởng bộ phận kế toán bước vào với khuôn mặt lo sợ, hai tay run run nắm chặt lấy nhau nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Tôi cầm một cuốn sổ sách thảy mạnh lên bàn và nói:
"Giải thích!"
"Dạ... giải thích về vấn đề gì ạ?"
"Cô còn hỏi ngược? Khi cô bị gọi đến đây chắc hẳn trong lòng cũng đã biết lý do rồi."
"... tôi..."
"Cô còn năm giây để nói, năm... bốn... ba..."
"Tôi nói, tôi nói... ban đầu tôi cũng ghi chép và nhận tiền theo đúng con số mà cả hai đã thỏa thuận làm ăn, nhưng về sau khách hàng lấy càng nhiều nên tôi nảy sinh lòng tham... giám đốc đừng trách tội tôi... tôi có con nhỏ bị bệnh nên mới làm vậy... giám đốc tha cho tôi bỏ qua cho tôi lần này, tôi hứa sẽ không có lần sau đâu ạ..."
Tôi cầm xem lại sổ sách, rõ ràng là thiếu hụt một phần nhiều.
"Trong sổ sách năm tháng nay, mỗi tháng ghi thiếu tận 20% số tiền của những tháng trước, năm tháng tổng cộng lại là 100% giá trị ước tính. Con cô bị gì mà phải cần tiền nhiều đến thế? Hôm trước tôi vẫn thấy con gái cô đi học vui đùa khỏe mạnh cơ mà? Hoặc nếu có khó khăn gì cứ gặp thẳng tôi để báo cáo, có biết tội ăn chặn tiền của công ty nặng cỡ nào không? Nặng nhất là tôi có thể đưa cô vào vòng pháp luật đấy trưởng kế toán tập đoàn Hà Thị ạ!"
"Tôi... tôi sai rồi... xin tha cho tôi..."
"Ai? Ai là người đã sai khiến cô làm việc này?"
"Tôi... tôi... không ai cả... chỉ mình tôi thôi..."
"Nói dối, có phải là một người phụ nữ tầm độ bốn mươi không? Tôi có tất cả bằng chứng từ bằng chứng âm thanh cho đến hình ảnh, cô muốn nghe và xem thử không?"
Nghe tới đây trưởng kế toán liền thất thần ngồi ịch xuống đất. Quả đúng như tôi suy đoán, chính là bà mẹ kế đã mua chuộc xúi giục cô ta làm ra chuyện này. Từ lâu tôi đã nghi ngờ bà ấy sẽ nhúng tay vào chuyện công ty nhưng thời gian nào thì chưa rõ.
"Cô có hai sự lựa chọn, một là sau cuộc họp này gặp riêng tôi và kể tôi nghe rõ ràng về tất cả, hai là chịu tội trước pháp luật ngay và liền. Đi về văn phòng và suy nghĩ nên làm gì đi, đừng có ý định chạy trốn, cô có trốn đằng trời tôi cũng tìm ra được."
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi thứ lại đâu vào đấy, rồi cũng sẽ trở lại quỹ đạo cũ của nó nhưng chỉ có mỗi cuộc sống của tôi là có những điều mới mẻ luôn xảy ra. Nhìn xung quanh đâu có ai hiểu được những gì tôi làm, tôi nói, tôi mơ ước. Xung quanh tôi chỉ có mỗi một nỗi buồn mang tên 'Cô Đơn'.
Reng... reng... Reng...
"Tôi nghe!"
"..."
"Cứ tiếp tục theo sát mọi hành động của bà ta và đứa con gái, tuy nó còn nhỏ nhưng cũng chẳng biết bà ta đã dạy thứ gì vào não nó đâu!"
Chiều hôm đó sau khi tan ca, tôi về nhà tắm rửa rồi lên đồ để đi Bar. Khi tôi xả stress chỉ có nơi này mới khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn. Hôm nay tôi chọn chiếc đầm ôm body hai dây, cũng tone trang điểm như mọi lúc ấy.
Tôi bắt xe đến quán vì tôi nghĩ hôm nay sẽ uống nhiều nên không lái xe cho an toàn.
Quán hôm nay đông khách, tôi không hẹn bạn nên hôm nay không có đứa nào lên. Tôi chọn bàn ngồi có thể ngắm nhìn hết cảnh của thành phố về đêm. Hôm nay phải suy ngẫm về cuộc đời mình, phải viết tiếp trang mới cho tương lai của mình.
1 ly, 2 ly, rồi 3 ly,...
Tôi uống hết ly này đến ly kia, càng uống tôi thấy bầu trời và cảnh vật về đêm sao đẹp quá, tuy rằng tôi lạnh lùng nhưng tôi cũng yêu sự lãng mạn này. Khoé mắt và sóng mũi tôi bắt đầu thấy cay và nhoè đi, tôi nhớ mẹ,...
Cứ mỗi lần tôi say là hình ảnh của mẹ hiện ngay trước mắt tôi. Đã mấy năm trôi qua tôi cứ sống mãi trong nỗi đau hận thù và nỗi đau mất mát. Tôi dường như không thoát ra được mặc dù nhiều lần tôi đã cố... rất cố... nhưng đều bằng không.
"Sao hôm nay lại đi một mình thế?"
Ai đó cụng ly với tôi và nói câu đó, giọng nói quen lắm hình như đã nghe ở đâu đó. Giây phút tôi xoay qua để nhìn anh ta thì cũng là lúc giọt nước mắt đột nhiên lăn xuống.
"Sao em lại khóc?"
____________________________
Hết chap 2 ạ, rất mong các vị đọc giả đọc và để lại bình luận + đánh giá vote sao cho em để em có động lực viết tiếp ạ, tks ❤️